Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung - Chương 26
Nàng nhìn da hồ ly yêu thích không buông tay, lại nói liên miên cằn nhằn với ta một câu chuyện ôm cây đợi thỏ gì đó.
Ta ngược lại cảm thấy ta chính là con thỏ ngốc trong chuyện xưa kia, một đầu đụng vào nàng trên cái cây này.
Cuối cùng nàng vẫn nhận da hồ ly, tặng cho ta một túi nhỏ đào khô nàng tự phơi để đáp lễ.
Ta muốn nàng làm cho ta một cái hà bao, ngược lại bị nàng nói một đống lời không nên ghét bỏ thêu pháp của Thúy Thúy các loại, sau đó bị nàng khách khí mời ra khỏi cửa lớn Vân Hà cung.
Bệ hạ bắt đầu chơi trò một chén nước công bằng ở hậu cung, ai cũng không biết rốt cuộc hắn muốn lập ai làm Hoàng hậu.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, luôn muốn tìm một cơ hội hỏi bệ hạ đối với Vân Hà cung là có ý gì, còn chưa hỏi ra miệng đã bị Lệ Viễn ngăn cản.
“Nương nương nào trong cung cũng không đề cập đến Vân Hà cung với bệ hạ, ngươi có thể không biết là có chủ ý gì sao? Hỏi cái này, ngươi hẳn là đã ăn gan hùm mật gấu rồi.”
Hắn nắm vai ta, kéo ta rời khỏi góc đông nam ngự hoa viên.
Tới gần lễ mừng năm mới, trong cung bắt đầu bận rộn, thời gian ta đến Vân Hà cung cũng ít, nhưng nhờ người đưa chút đồ vẫn làm được.
Lý Quý phi không biết từ đâu lấy được tin tức ta đang trông coi Vân Hà cung, còn cố ý truyền ta đến hỏi vài câu, cuối cùng khen ta thiếu niên anh tài, nhà nàng ta có một cháu gái bên ngoại vừa vặn đến tuổi cập kê, nếu ta có ý nàng ta sẽ nhắc đến với bệ hạ.
Ta tùy tiện tìm một lý do nói với Lý Quý phi ta không xứng.
Nguyên bản ta còn đang lo lắng Lý Quý phi sẽ tạo áp lực với nhà ta, vừa vặn trong cung trà trộn thích khách, Lý Quý phi khó khăn lắm mới đoạt được quyền tổ chức yến hội mừng năm mới từ tay Nguyên Thục phi, hôm nay ngược lại trở thành việc xui xẻo kiềm chế tinh lực của nàng ta, trong chốc lát nàng ta cũng không để ý tới vị cháu gái như hoa như ngọc nhà nàng ta nữa.
Trong cung bận rộn lục soát loạn cả buổi tối, lại tra ra được một đống thuốc lộn xộn trộn lẫn trong yến hội, mãi cho đến hết năm, ta cũng không tìm được cơ hội đi đến Vân Hà cung.
Bệ hạ bí mật tìm ta, nói là Lễ hội đèn lồng dự định lén lút đi ra ngoài chơi một chuyến, chỉ mang theo một người, bảo ta không cần dọn dẹp, mang theo thị vệ âm thầm bảo vệ là được, Nguyên Thục phi lại không biết từ đâu nghe nói Lý Quý phi có ý kết thân với nhà ta, vội vã tìm một cô nương từ bổn gia cùng ta đi dạo chợ đèn.
Hai bên tụ cùng một chỗ, ta một bên muốn kiếm cớ đưa cô nương bổn gia Nguyên Thục phi trở về, một bên muốn an bài thị vệ trà trộn ở trong đám người tùy thời chú ý hướng đi của bệ hạ, đang bận rộn sứt đầu mẻ trán, vừa ngẩng đầu, vậy mà lại thấy được Hoàng hậu ở trong đám người.
Chẳng khác gì thấy quỷ. Làm sao nàng ấy thoát ra được?
Ta theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng mà tiểu thư nhà Nguyên Thục phi bên trái rụt rè kéo tay áo của ta hỏi ta có muốn đi đoán đố đèn hay không, bên phải Lệ Viễn đỡ lấy bả vai của ta hỏi ta có phải thấy cái gì không thích hợp hay không, đám người rộn ràng nhốn nháo, chỉ một câu nói này, khi ta nhìn lại, Hoàng hậu đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Bệ hạ có thể đang đến năm hạn, đi dạo phố đèn lồng cũng có thể dẫn dụ thích khách tới.
Nhiều người, muốn bắt thích khách cũng không dễ dàng, nhưng ta vẫn đ//âm trúng một kiếm vào người hắn, đóng cửa thành lục soát, hắn cũng không thể chui xuống đất hay bay lên trời đúng không?
So với bắt thích khách, ta càng để ý chính là ở hội hoa đăng thấy được Hoàng hậu.
Ta lấy cớ hộ tống bệ hạ hồi cung, để Lệ Viễn ở lại lục soát thành, còn mình thì trước tiên đến Vân Hà cung xác nhận Hoàng hậu có ở đây hay không.
Nhưng Hoàng hậu đang yên đang lành ở trong Vân Hà cung, một chút sơ hở cũng không có. Ta nhìn khắp phòng một vòng cũng không nhìn ra manh mối gì.
Chẳng lẽ thật sự là ta nhìn lầm? Ta đ//âm thích khách một kiếm, ở chỗ Hoàng hậu lại có máu.
Đây thật sự là không cho phép ta không nghĩ nhiều. Kết quả ta thật đúng là nghĩ sai rồi.
Hoàng hậu còn chưa kịp nói gì, Thúy Thúy đã cầm chổi ở góc phòng lên. Ta thật sự là không nghĩ tới, m//áu ngoại trừ bị thương, còn có thể là đến nguyệt sự.
Ta bị Thúy Thúy đuổi chạy trối chet, ước chừng xấu hổ hơn nửa tháng cũng không đến Vân Hà cung.
Trong lúc đó ta bí mật tìm bệ hạ thỉnh tội một chuyến, bệ hạ ngược lại không trách tội ta, chỉ bảo ta sớm tìm ra thích khách, nếu không hắn đi đến chỗ nào cũng phải lo lắng đề phòng. Còn thuận tiện thăng cho ta một cấp.
Lệ Viễn cũng không biết là chạm mạch gì, thật sự từ chối ý chỉ thăng quan của bệ hạ, còn nói với bệ hạ tốt nhất hãy điều hắn đi xa một chút, hắn muốn sớm đi tích lũy quân công trong quân doanh.
Ta hỏi hắn có ý gì, Lệ Viễn lại trả lời một đằng bảo ta tốt xấu gì cũng nên nhìn Thúy Thúy nhiều hơn, đừng để cho người khác trêu chọc nàng.
Đây chính là suy nghĩ của Lệ Viễn. Tích lũy quân công sau đó xin bệ hạ một cung nữ đã từng hầu hạ Hoàng hậu hiện giờ ở trong cung không chút thu hút, đại khái cũng sẽ không bị từ chối.
Tiểu tử này tính toán rất kỹ. Hắn đã suy tính để có thể lấy Thúy Thúy, vậy ta thì sao?
Phế hậu cũng không phải chỉ là chuyện hòa ly của gia đình bình thường, chẳng lẽ ta thật sự có thể mang nàng từ trong Vân Hà cung ra ngoài rồi mang về nhà sao?
Ta lại tuần tra nơi gần Vân Hà cung. Vẫn không quản được chân của mình.
Cách tường cũng có thể nghe thấy giọng nói của nàng, hình như là đang đùa giỡn với ai đó. Nhưng không giống như là cùng Thúy Thúy, trong Vân Hà cung hình như còn có người thứ ba.
Vốn ta muốn trực tiếp đạp cửa đi vào, nhưng mà ngẫm lại cửa lớn Vân Hà cung đã bị ta đạp ngã hai lần, tu sửa còn rất khó khăn, nên đổi thành đẩy.
Bên trong đột nhiên yên tĩnh.
Nàng giơ chổi đứng ở giữa sân, nhìn thấy ta thì ngơ ngác, giống như không nghĩ tới ta sẽ đến.
“Nương nương đang bắt chuột sao?”
“Để ta bắt con chuột đó cho.”
Lần đầu tiên nàng ấy đến và ôm ta. Căng thẳng vậy sao?
Vậy xem ra ta nhất định phải tìm ra người nọ. Chỉ với một mình nàng, tuyệt đối không thể lặng lẽ xuất cung, nhất định có người giúp nàng.
Hy vọng nàng không liên quan gì đến tên sát thủ đó. Ta lục soát từng tấc từng tấc trong Vân Hà cung, ngay cả xà nhà cũng không buông tha. Nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Trong Vân Hà cung trống rỗng, vẫn chỉ có ba người chúng ta. Chẳng lẽ thật sự là ta suy nghĩ nhiều?
Ta tăng cường phòng ngự xung quanh Vân Hà cung. Trong nhà bắt đầu thúc giục ta tìm hiểu những cô nương kia, Lý Quý phi cũng nói qua vài lần với bệ hạ.
Ta không muốn lấy ai cả.
Ta thích ánh mắt người ở Vân Hà cung khi nhìn toàn viện xanh tươi, thích nàng tiếp nhận đèn thỏ của ta rồi nhẹ nhàng nói cám ơn với ta, thích bộ dáng nàng ôm dưa hấu ăn đến hai má phồng lên.
Lý Quý phi mang thai hài tử, lúc sinh khó sinh, bệ hạ lên tiếng, bảo giữ lớn bỏ nhỏ, khiến Lý Quý phi cảm động đến rơi nước mắt.
Bệ hạ căn bản cũng không muốn lập Lý Quý phi làm hậu. Nhưng bệ hạ đích xác đang suy nghĩ đến chuyện lập hậu.
Một khi Hoàng hậu được sắc phong, sự cân bằng của tứ phi trong hậu cung sẽ bị phá vỡ, vị trí của nàng ấy trong cung sẽ trở nên rất khó xử. Không ai mong muốn nàng ấy còn sống trong cung Vân Hà.
Ta thử nói với nàng ấy về điều này, nhưng nàng ấy trông có vẻ không vui. Đúng vậy, dù có biết, nàng ấy cũng không thể làm gì được.
Nguyên Thục phi sinh một bé gái, tức giận đến mức ba ngày không ăn uống, vì Hoàng đế đã nói rằng nếu sinh được hoàng tử thì có thể lên làm Hoàng hậu.
Miếng mồi này vừa tung ra, cả hậu cung suýt nữa thì n//ổ tung. Thậm chí còn có phi tần cầu xin thống lĩnh thị vệ truyền bí quyết sinh con ra ngoài cung, hứa rằng nếu sinh được hoàng tử thì sẽ hậu tạ hậu hĩnh.
Đó thật là một nhóm người quá tưởng tượng. Hoàng đế làm sao có thể đặt ngôi vị Hoàng hậu vào một đứa trẻ chưa sinh ra?
Một tuyển thị nào đó không biết nhờ thông qua con đường nào hay may mắn lớn đến mức tránh được thuốc tránh thai, cuối cùng đã sinh hạ hoàng trưởng tử. Ta không biết mặt các phi tần trong hậu cung thế nào, nhưng khi tuyển thị đó sinh con, mặt Hoàng đế đen kịt.
Để làm tròn vở kịch, Hoàng đế chuyển tuyển thị đó ra khỏi Trữ Tú cung, phân cho một cung riêng để sinh nở, sau đó luôn túc trực bên ngoài phòng sinh. Khi bà mụ xác nhận đứa trẻ là hoàng tử, Hoàng đế liền gọi ta đến. Ta biết, đây là để ta dẫn người xử lý sạch sẽ.
Tất cả cung nữ, y nữ giúp tuyển thị này sinh đều bị bắt giữ với lý do hãm hại hoàng tự, ta tự tay r//ạch bụng của tuyển thị đó, sau đó nhờ thái giám thân cận của Hoàng đế truyền tin rằng vị trí thai không đúng, tuyển thị khó sinh, y nữ liều mình cứu chữa, cuối cùng phải m//ổ bụng lấy con.
Hoàng đế trọng thưởng gia đình của tuyển thị đó, an táng theo lễ của Chiêu Nghi, tất cả cung nữ, y nữ từng phục vụ tuyển thị đều được ch//ôn cùng.
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, chỉ một tuyển thị mà dám mơ tưởng? Đúng là một kẻ không biết điều.
Gia đình càng ngày càng thúc ép ta kết hôn, Hoàng đế cũng có ý để ta chọn một người trong số các tiểu thư gia thế, thậm chí ngầm ám chỉ cha ta trên triều, rằng dù ta có cưới con gái chính thất cũng xứng đáng. Ta nghĩ về dáng vẻ của tuyển thị đó khi chet, rồi lại nghĩ đến cung Vân Hà, tự nhiên cảm thấy sợ hãi.