Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung - Chương 21
May mắn là nhóm lính canh bị nàng ấy thu hút, không ai phát hiện ra ta trên xà nhà.
Nếu không, ta thực sự không biết nên đ//âm nàng ấy vào đâu.
Kể từ khi nhóm lính canh phát hiện cung Vân Hà có người ở, họ thường xuyên lui tới đây, đặc biệt là tay đội trưởng họ Trương đó ghé qua nhiều nhất.
Hôm nay mang gạo, ngày mai mang bột, còn thỉnh thoảng mang nguyên liệu sửa nhà.
Khinh, có giỏi thì ở lại mà giúp nàng ấy sửa mái nhà đi? Rời nhiệm vụ khi đang làm việc, cẩn thận ta sẽ nặc danh tố cáo ngươi.
Vào mùa hè nóng nhất, nàng ấy cứ lẩm bẩm về dưa hấu và một thứ gì đó gọi là “bing chi ling”, ta không hiểu, chẳng lẽ gà đông lạnh (đọc gần giống từ kem trong tiếng Trung) sẽ giúp lời ước thành hiện thực sao?
Vậy ta có nên giúp nàng ấy mang con gà mái Trương Cố Dương tặng vào hầm băng để thử không?
Có lẽ đây không phải là ý tưởng hay, con gà mái đẻ trứng đó giờ là thú cưng mới của nàng ấy, được cưng chiều như bảo bối, không có việc gì cũng ngồi nhìn mông gà cười.
Nhưng nụ cười của nàng ấy thật đẹp, hy vọng nàng ấy có thể cười nhiều hơn.
Hoàng đế đi săn thực ra không phải là cơ hội tốt để ám sát, trong rừng nhìn thì có vẻ dễ trốn, nhưng thực tế lại rất dễ bị lính canh bao vây, thêm vào đó có hổ, báo, sói, rắn, lỡ ta bị thương thì làm sao chạy thoát.
Dù sao thủ lĩnh cũng nói nhiệm vụ không cần vội, để đến Tết rồi tính.
Ta chắc chắn sẽ không thừa nhận rằng ta muốn thoát khỏi tên lính canh họ Trương đó để tự mình quan sát Hoàng hậu.
Nhưng tên họ Trương đó lại dám tặng quà cho nàng ấy một cách công khai, một đôi thỏ trắng và sáu tấm da cáo trắng.
Đúng là không biết cách tặng quà, màu trắng dễ bẩn nhất, người ta làm sao mặc được?
Quả nhiên, Hoàng hậu không mấy hài lòng với món quà này.
Nếu nàng ấy có thể từ chối một cách dứt khoát thì càng hoàn hảo.
Chẳng qua chỉ là da cáo, lần sau có thời gian ta sẽ lột cho nàng ấy một tấm da gấu, vừa ấm vừa bền.
Trương Cố Dương còn dám xin Hoàng hậu túi thơm?
Quá đáng thật.
Hôm nay quả là một ngày ta ghét hắn vô cùng.
Mơ màng với món đào khô mà Hoàng hậu gửi cho Trương Cố Dương thật ngon, ta không thể cưỡng lại mà trộm vài miếng khi nàng ấy phơi, nàng ấy còn tưởng chim ăn mất, tiếc ngẩn ngơ vài ngày.
Biết thế ta đã không ăn rồi.
Nhưng nàng ấy nói tay mình nghĩa là gì?
Tay ta cũng có nhiều vết chai, có nghĩa là ta với nàng ấy hợp nhau hơn sao?
Vào dịp Trung thu, ta trốn khỏi cung một chuyến để báo cáo tiến độ điều tra cho thủ lĩnh, ông ấy rất hài lòng với nỗ lực của ta, và nhắc nhở ta rằng có thể hành động trong bữa tiệc cung đình dịp Tết.
Người đông mới dễ tạo hỗn loạn, chỉ cần có hỗn loạn tai sẽ dễ dàng thoát thân.
Trước khi quay lại cung, ta bỗng nhiên đến tìm lão Trương Ba.
Ông ta chuyên làm giả hộ khẩu.
Mặc dù ta hoàn toàn có thể báo một cái tên bất kỳ, nhưng không hiểu sao khi lão Trương Ba hỏi tên ta, ta lại khai tên của Hoàng hậu.
Hứa Thanh Hoan.
Ta nghĩ mình có chút đ//iên rồi.
Ta đánh ngất một vũ nữ và trà trộn vào đoàn biểu diễn, lẫn trong đám đông mà không bị phát hiện.
Không còn cách nào khác, ai bảo năm nay vũ điệu theo phong cách mờ ảo với khăn che mặt.
Chỉ là có chút sự cố trong lúc ám sát.
Không phải tay ta run, mà là tay của Hoàng đế quá nhanh.
Ta vừa lao lên, vừa rút d//ao ra, thì hắn ta đã kéo Lý Quý Phi đang ngồi gần nhất để chắn trước mặt.
Nếu ta nhìn không nhầm, tay kia của ông ta vẫn đang nắm chặt Nguyên Thục Phi ngồi bên cạnh.
Đó có lẽ là ý định ném Nguyên Thục Phi vào lòng ta để cản trở ta chạy trốn.
Thật là vô liêm sỉ.
Ta đã nói rồi, Hoàng đế lúc ăn uống luôn phải có Hoàng hậu ngồi cạnh, nếu không có Hoàng hậu thì phải có phi tần, hóa ra là để chuẩn bị sẵn lá chắn cho mình?
May mà nàng ấy không ngồi cạnh tên Hoàng đế chó má đó.
Nếu không, chắc chắn ta sẽ không hạ nhát d/:ao này xuống.
Thực ra, ta thậm chí còn không đ//âm Lý Quý Phi.
Không phải vì không thể, mà chỉ đơn giản là không đủ thời gian.
Khi nhận ra Hoàng đế có ý định kéo Nguyên Thục Phi để ném vào người ta, ta đã không do dự mà chạy như bay theo lối thoát của các vũ nữ.
Đùa à, Nguyên Thục Phi nổi tiếng là người hay khóc trong hậu cung, nếu bị nàng ta bám lấy một chút, ta liệu có thể chạy thoát được không?
Chỉ trong một khoảnh khắc, những thị vệ đuổi theo ta đã gần như đ//ập v//ỡ cửa lớn.
Lúc đến đây, ta đã giấu một bộ đồ của thị vệ ở góc hành lang nhỏ bên ngoài căn phòng nhỏ ngoài điện. Lúc chạy trốn ta lấy luôn, rồi chui vào tảng đá giả trong Ngự Hoa Viên mà thay đồ, cuộn bộ y phục vũ nữ vào lòng, giả vờ là một vệ binh đang lục soát cung, sau đó ném y phục vào góc tường, đá hai cú vào tường để tạo dấu vết giả vờ như tên sát thủ đã cố trốn ra ngoài, rồi ung dung quay lại cung Vân Hà.
Trên đường đi, ai hỏi gì thì ta bảo mình là thị vệ được phái đi lục soát sát thủ, nói chung là nói mình không cùng đội với người hỏi.
Dù sao, ta cũng có thẻ bài của bất cứ đội thị vệ nào.
Nhưng ai cũng bận rộn lộn xộn, mà ta lại quen thuộc với các lối đi trong cung, không ai thực sự kiểm tra thẻ bài của ta.
Cung đình vào Tết mà gặp chuyện sát thủ, không bắt được kẻ nào ở cửa cung, theo lệ sẽ lục soát từng cung, đặc biệt là trên xà nhà, đó là nơi trọng điểm.
May mắn thay, gần đây ta chỉ ở cung Vân Hà, các nơi khác trên xà nhà không có dấu vết gì.
Hầm rượu ở cung Vân Hà là một nơi rất thích hợp để người trốn, buổi tối ta đã thực tập nhiều lần, trốn trong đống cải thảo, trừ khi dọn sạch đống cải, còn không thì đừng mong tìm thấy ta.
Nhưng với độ keo kiệt của Hoàng hậu này, có lẽ nàng ấy sẽ không để người khác dọn đống cải mà nàng ấy mất bao công sức mới xếp gọn được.
Khi Trương Cố Dương lục soát cung Vân Hà, hắn tỏ ra rất lo lắng, vừa cẩn thận ra lệnh lục soát kỹ lưỡng, vừa liên tục giải thích với Hoàng hậu rằng đó chỉ là thủ tục thường lệ, tuyệt đối không có ý mạo phạm.
Thật đáng thương, nếu hắn nghi ngờ ta ở đây thì cứ việc nghi ngờ, dù sao hắn cũng không nhầm.
Trương Cố Dương ban đầu định dọn sạch đống cải thảo, nhưng Hoàng hậu cứ luyên thuyên kể lể về việc mình đã vất vả như thế nào để xếp đống cải thảo, nên hắn cũng không nỡ dọn hết, chỉ nhấc lên vài củ cải, thấy bên dưới cũng là cải thảo thì thôi.
Thật là nguy hiểm, nếu hắn nhấc thêm hai củ cải nữa thì sẽ nhìn thấy ta.
Khi đó, ta đã cởi bỏ bộ y phục thị vệ, bộ đồ này mặc thật không thoải mái.
Nếu hắn phát hiện ra ta thật, ta sẽ không thể nào chạy thoát.
May mắn là không bị phát hiện.
Nhưng Hoàng hậu lại phát hiện ra ta.
Ta cũng không ngờ rằng nàng ấy lại tiếp tục nhấc cải thảo.
Chỉ nhấc hai củ, tay ta cầm d//ao đã lộ ra.
Khoảnh khắc đó, ta còn bối rối hơn cả khi Trương Cố Dương lao vào đêm mưa.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ xuất hiện trước mặt nàng ấy như thế này.
Nói chính xác là ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xuất hiện trước mặt nàng ấy.
Ta là một sát thủ.
Trong đám đông, ta phải hoàn toàn mờ nhạt, nhìn qua một lần phải quên ngay.
Nhưng giờ đây, nàng ấy đã nhìn thấy ta.
Tay ta phản ứng nhanh hơn não.
Khi ta nhận ra, con d//ao đã chĩa vào tim nàng ấy.
Không còn cách nào khác, nghề nghiệp mà.
Nhưng phản ứng đầu tiên của nàng ấy là kéo ta ra khỏi đống cải.
Cung điện vừa bị lộn xộn vì vụ sát thủ, vậy mà sau đó lại xuất hiện một kẻ không rõ danh tính, nàng ấy không nghĩ ngợi gì sao?
Ta nhìn nàng ấy nhấc từng củ cải và rau rải đầy đất, rồi mới nhận ra.
Trương Cố Dương nói với nàng ấy rằng một nữ sát thủ đã lẻn vào đoàn vũ nữ, còn ta bây giờ đang trong trang phục nam…
Không ngờ rằng việc giả trang nữ lại có lợi ích như vậy, nàng ấy chắc nghĩ rằng ta là đồng bọn của sát thủ, chưa kịp ra tay thì đã bị cầm tù trong cung.
Nàng ấy cứ liên tục dò hỏi danh tính của ta, ta nói với nàng ấy rằng tên ta là Mạnh Nghĩa, đây là cái tên mà thủ lĩnh đặt cho ta, nhưng rõ ràng nàng ấy không tin, cứ khen ngợi một cách thiếu thành ý về cái tên này.
Nghe đến phát chán, tốt hơn hết là nói tên thật trước đây của ta.
Ta được thủ lĩnh nhặt về, cha mẹ đặt tên là Từ Thịnh, nhưng đã lâu rồi không ai gọi ta như vậy.
Nghe lại cái tên này thực sự khá mới mẻ.
Để cho chắc chắn, ta kể với nàng ấy về chuyện mình tặng giỏ cá và con cá, để nàng ấy không nghĩ ta là một thị vệ và lỡ miệng nói với Trương Cố Dương.
Kết quả là ánh mắt nàng ấy sáng lên khi nhìn ta, thậm chí còn nói những lời cảm ơn to lớn.
Chỉ vì một con cá thôi mà?
Vì nàng ấy khen ngợi ta nhiệt tình như vậy, ta quyết định không dọa nàng ấy bằng d//ao nữa.
Nhưng nàng ấy lại đòi ta biểu diễn cách cất d//ao!
Có gì mà học ở đó chứ?
Có lẽ vì ta ở trong cung quá chán, ta thực sự đã diễn đi diễn lại cho nàng ấy.
Ta sẽ không thừa nhận rằng mình muốn nàng ấy khen ngợi khi ta múa d//ao, ta đâu phải kẻ bán nghệ trên phố, chỉ đơn giản là tò mò xem nàng ấy có bao nhiêu từ ngữ khác nhau để khen ngợi.
Thủ lĩnh đã từng nói, nịnh bợ là một nghệ thuật ngôn ngữ, mà ta lại là một sát thủ ham học.
Ừ, nhất định là như vậy.
Ta chỉ đơn giản là muốn học cách tán dương thôi.
Từ khi lộ mặt trước nàng ấy, việc tặng đồ cho nàng ấy trở nên dễ dàng hơn nhiều.