Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung - Chương 17
“Có thuốc là tốt rồi, chúng ta chia nhau uống, vết thương của ngươi sâu quá, khó lành, cứ sốt mãi không phải cách.”
Từ Thịnh đập mạnh tay xuống cạnh giường. Tim ta cũng giật thót. Không phải vì gì khác, chỉ là chiếc giường này không quá chắc chắn.
“Được rồi, ta đồng ý với cô, đợi khi chân cô lành, chúng ta sẽ rời đi.”
Đáp lại giọng nói trầm của Từ Thịnh không phải là giọt nước mắt mừng rỡ vì có thể rời cung sớm, mà là tiếng kêu răng rắc của chiếc giường gỗ cũ kỹ đã kêu cọt kẹt mỗi khi ta nằm xuống, cuối cùng không chịu nổi cú đập này mà vỡ tan thành từng mảnh gỗ.
Ta ôm chăn, kéo lê cái chân què, ngồi trên những tấm ván gỗ đầy bụi, ngây người nhìn Từ Thịnh giơ tay lên che giường cho ta.
“Đại hiệp, tuyệt kỹ cách sơn đả ngưu của ngươi cuối cùng cũng thành công rồi à?”
Mặt Từ Thịnh đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, cuối cùng hắn chạy ra ngoài, lấy cớ là đi nấu thuốc cho ta.
Hắn có thể giúp ta dọn khỏi đống đổ nát này rồi hẵng chạy không?
Hắn bị thương ở ngực, có thể chạy được, ta thì bị thương ở chân đấy!
Mái nhà bị thiếu một mảng ta còn có thể vá lại, còn giường thì hỏng đến thế này rồi, ta biết sửa sao đây?
Những chiếc giường thừa đều bị ta chẻ ra làm củi đốt rồi, anh trai ơi.
Sau khi trải qua chấn thương nặng do ngã từ mái nhà xuống, ta kéo lê thân thể bệnh tật cùng Thúy Thúy, rơi lệ trải chỗ ngủ suốt một đêm.
Lúc này, ta đặc biệt nhớ chiếc giường siêu sang trọng mà tên Hoàng đế tồi đã đạp ta xuống.
Hôm sau, khi Trương Cố Dương đến, hắn vô cùng kinh ngạc trước khả năng phá nhà của ta và Thúy Thúy, nhưng về cách kiếm một chiếc giường mới, hắn cũng đau đầu không kém.
Ta chẳng trông mong gì vào khả năng tự làm của Trương Cố Dương, đây là một tay nghề vụng về đến nỗi không sửa được cả một chiếc quạt gió.
Chiếc quạt gió đó sau này ta nhờ Từ Thịnh xem qua, hắn chỉ mất chưa đến mười phút để sửa xong.
Người so với người tức chet người mà.
Cuối cùng, ta chỉ có thể tạm thời ghép vài tấm ván lại với nhau trên sàn nhà, tự an ủi mình là coi như đang nằm trên chiếu tatami vậy.
Trương Cố Dương cảm thấy rất hổ thẹn, hứa hẹn với ta rằng hắn nhất định sẽ kiếm cho ta một chiếc giường, dù chỉ là một chiếc giường mỹ nhân thôi, cũng không phải ngủ dưới sàn nhà vào mùa đông đúng không?
Nhưng chưa kịp nghĩ ra cách vận chuyển ván giường, tên Hoàng đế tồi lại muốn đến hành cung để dưỡng bệnh.
Còn trẻ mà đã bắt đầu dưỡng sinh rồi sao?
Ta cảm thấy tiếc cho sức khỏe của người chồng cũ này.
Trương Cố Dương không kịp đến để từ biệt ta, nhưng Lệ Viễn lại mang theo một đống thuốc và thực phẩm bổ dưỡng, kể cả thuốc mỡ chữa bỏng và kem dưỡng da, còn dặn dò Thúy Thúy một hồi lâu, bảo nàng ấy phải theo sát ta, đừng để ta leo lên mái nhà nữa, rồi mới lưu luyến mà cút đi công tác.
Trước khi đi, Lệ Viễn còn nhấn mạnh với Thúy Thúy không phải hắn muốn đến, mà là Trương Cố Dương nhờ hắn nhất định phải đi chuyến này, nhất là phải truyền đạt lại lời nhắn, sau đó còn tự ý giải thích với ta, Trương Cố Dương vốn định đích thân đến, nhưng vì gần đây nhà hắn thúc ép chuyện hôn nhân, thật sự không có thời gian, thêm vào đó là lệnh Hoàng đế đến đột ngột, hắn thật sự không có thời gian để đến.
Tất nhiên, phần sau là hắn hét lên với ta, vì khi hắn vừa nói xong nửa đầu, cây chổi của Thúy Thúy đã cầm trên tay rồi.
Cũng không biết đứa trẻ này học thói thiếu khôn ngoan từ ai, có gì không nói được, lại cứ nhất quyết nói rằng chuyến này không phải là ý muốn của hắn.
Nói như vậy thì nếu Trương Cố Dương không bảo hắn truyền lời, hắn cũng không đến nhỉ.
Thúy Thúy không cầm chổi đập vào mặt hắn đã là vẫn còn tình nghĩa cũ rồi.
Thị vệ vừa đi, Từ Thịnh liền nhặt ra mấy thứ không cần thiết mà hắn mang đến, ném vào góc phòng.
Ta cực kỳ lên án hành vi lãng phí lớn này của hắn.
Không thích người khác cũng được, nhưng đồ vật là vô tội, chẳng hạn như hộp nhân sâm này, Trương Cố Dương có gọi nó cũng không đáp lại mà…
Cùng lắm thì lần sau ta bảo hắn đừng tặng nữa.
Từ Thịnh vỗ ngực cam đoan với ta, đợi ra khỏi cung hắn sẽ tặng ta gấp đôi, chắc chắn mỗi thứ đều tốt hơn thế này.
Ta chân thành cảm ơn quyết tâm của hắn, sau đó chân thành khuyên hắn đối mặt với thực tế.
Dựa vào tần suất vài tháng mới đến thăm một lần như của hắn, nếu ta trông chờ hắn mang đồ cho ta, thà tự tìm cách làm thứ thay thế còn hơn.
Từ Thịnh chắc là bị thái độ của ta làm cho nghẹn, im lặng nửa ngày, ta nghi ngờ hắn lại muốn đập đồ, nhưng sợ đập vỡ thêm thứ gì đó nên mới không ra tay.
“Đợi khi cô ra khỏi cung, ta sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng được không?”
Ta quyết tâm thử một câu.
“Kể cả chuyện lễ hội đèn lồng ngươi bỏ rơi ta để cứu sư muội mà ngươi yêu thầm à?”
Từ Thịnh có vẻ thở dài ngao ngán.
“Ta không có sư muội.”
“Vậy thì là nữ hiệp gặp gỡ tình cờ, ngươi vừa gặp đã yêu?”
“Cũng không có nữ hiệp gặp gỡ tình cờ.”
“Chẳng lẽ là nữ sát thủ tài năng, võ công cao cường?”
“Ta sẽ không thích cô ấy.”
“Vậy nghĩa là có một nữ sát thủ khí phách rồi đúng không?”
Từ Thịnh xoa xoa trán.
“Có thì cũng không thể là người ta yêu.”
Ta kinh ngạc.
“Ba loại người này cũng không vừa ý ngươi, sao ngươi kén chọn thế?”
Từ Thịnh nhìn ta cười.
Chàng trai đứng dưới ánh nắng mùa thu ấm áp, ánh sáng vàng rực rỡ xua tan đi sự lạnh lẽo và sắc bén trên người hắn, khiến hắn trở nên dịu dàng hơn.
“Ta không kén chọn, chỉ cần một mình nương nương là đủ.”
Sau này nhớ lại, khi nghe câu này, phản ứng đầu tiên của ta là xong rồi, đã thua cược với Thúy Thúy.
Phản ứng thứ hai là liệu Từ Thịnh có bị mù không.
Với thân phận của ta, nói hay thì là cựu Hoàng hậu, từng ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Nói khó nghe thì chỉ là một phụ nữ bị mất ngôi, đã từ trên cao rơi xuống thấp và đang nỗ lực thoát nghèo, hơn nữa vì thân phận đặc biệt của chồng cũ, khả năng tái hôn gần như bằng không.
Từ Thịnh không chỉ bị mù, mà còn gan to.
À, quên mất, không chỉ Từ Thịnh gan to, còn có một người gan còn to hơn hắn, đó là Trương Cố Dương.
Dù sao thì Hoàng đế tồi vẫn là đại boss của Trương Cố Dương—một loại boss có thể ch//ặt đầu người.
Vì vậy, sau khi định thần lại, ta hỏi Từ Thịnh một câu xuất phát từ tận đáy lòng.
“Tại sao?”
Những cô gái trẻ đẹp bên ngoài chẳng thơm ngon sao?
Cứ nhất định phải chet trên cái cây cong vẹo chẳng có gì của ta ?
Ánh mắt của Từ Thịnh lần này nhìn ta, giống hệt ánh mắt của Thúy Thúy. Nhìn như một kẻ ngốc, hơn nữa là một kẻ ngốc không chịu hiểu.
“Đợi khi cô ra khỏi cung, ta sẽ nói cho cô biết.”
Rồi hắn còn bổ sung thêm: “Cô vẫn còn thời gian, có thể từ từ suy nghĩ.”
Sau đó hắn lại chạy đi.
Lần này là chào hỏi một cách đường đường chính chính, sau khi nói xong rằng hắn thích ta, hắn đã trèo tường và chạy đi.
Ta nhìn bóng dáng Từ Thịnh rời đi đầy phong độ, kéo Thúy Thúy và tức giận dậm chân tại chỗ.
“Hắn lại dám nói ta bỏ rơi hắn ta sau khi đùa giỡn, rõ ràng là hắn đùa giỡn rồi bỏ rơi ta, ta đã nói gì chứ, ta chỉ hỏi một câu tại sao thôi, ta không thể hỏi sao? Ta không nên hỏi sao? Hắn dám chạy đi? Ngay cả trả lời cũng không dám nghe, nhát gan, ngốc nghếch, sau này đừng bước chân vào cửa cung Vân Hà của ta nữa!”
Thúy Thúy nhỏ giọng trả lời ta: “Hắn thực sự chưa từng đi qua cửa mà.”
À đúng rồi, tên đó toàn trèo tường.
Thật tuyệt nhỉ.
Ta ngay lập tức đơn phương tuyên bố ta và Từ Thịnh cắt đứt quan hệ, và ép Thúy Thúy làm chứng.
Thúy Thúy nghiêm khắc từ chối ta, và nhắc nhở ta rằng nên chuẩn bị cho mùa đông rồi.
Quần áo chưa giặt, bông chưa làm, hầm chứa chưa dọn, Từ Thịnh thì phủi mông bỏ đi, hậu quả còn lại ta phải tự lo liệu.
Tên Hoàng đế tồi còn không biết định ở trong hành cung bao lâu, ta chỉ biết cầu trời khấn phật xin Bồ Tát phù hộ cho hắn ở lì trong hành cung đến hết năm rồi hãy trở về.
Dù sao thì những ngày Hoàng đế không có ở đây, việc kiểm tra cung cấm cũng không nghiêm ngặt lắm, ta lén lút đến cung Minh Chỉ để xem thỏ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Trong những ngày chuẩn bị cho mùa đông, ta bắt đầu chiến dịch phê phán Từ Thịnh hàng ngày.
Khi thu hoạch cải thảo, ta trách hắn từng nằm trong cung của ta lãng phí lương thực mà không làm việc.
Khi phơi chăn, ta mắng hắn vô tâm, biết rõ chỗ ta thiếu thốn quần áo và lương thực mà còn lãng phí một chiếc chăn của ta.
Khi đ//ốt củi, ta lẩm bẩm hắn không có tình nghĩa, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chẳng coi ta ra gì.
Thúy Thúy có lẽ thật sự không chịu nổi những lời than vãn của ta, hễ có thời gian là đi cho thỏ ăn, lấy cớ là để chuẩn bị thịt cho mùa đông.
Trương Cố Dương không ở trong cung, nhưng Lệ Viễn lại đến thường xuyên hơn. Không biết hắn dùng lý do gì, nhưng cố tình mang đến cung Minh Chỉ hai cái giỏ than lớn.
Ta và Thúy Thúy giống như đàn kiến chuyển nhà, chỉ vận chuyển hai giỏ than này cũng mất ba, bốn ngày.
Ban đầu, ta định xây một cái lò sưởi trong phòng, nhưng nghĩ đến củi và than đều khó kiếm, đốt lò sưởi thì quá xa xỉ, nên thôi.
Vẫn là đốt lò để sưởi tạm vậy.
Ta cũng bóng gió hỏi Lệ Viễn xem có phải Trương Cố Dương bảo hắn mang đồ đến cung Vân Hà không, nhưng hắn giữ kín như bưng, một mực khẳng định rằng việc này hoàn toàn xuất phát từ lòng biết ơn, không liên quan đến ai cả.
Cuối cùng, ta đành bỏ qua.