Phật Tử Thanh Lãnh - Chương 5
23
Chúng sinh còn thì Liên Trần còn, ngược lại, Liên Trần còn thì chúng sinh còn.
Hắn phải giữ được vô tình vô hận, thanh cao tự chủ, chúng sinh mới được bình an.
Đây cũng là lý do tại sao Liên Trần phải dùng chỉ đỏ để thử tình kiếp của mình khi phàm tâm chưa động, sau đó độ kiếp trở về vị trí.
Nhưng tại sao Liên Trần không những không xóa bỏ những cảm xúc này, mà còn ngày càng rõ ràng?
Có điều gì đó sắp sửa phá vỡ trong lòng ta.
“Thiên quân, không liên quan đến nàng, là ta phụ lòng Cửu Trùng Thiên, khiến Chi Linh tiên tử hiện vẫn bị nhốt trong ảo cảnh không thể ra ngoài.”
Chi Linh tiên tử cũng chưa ra ngoài sao?
Theo lý mà nói, nàng là tình kiếp của Liên Trần, hai người đã được Thiên quân dùng chỉ đỏ thử nghiệm, hôm đó ta cũng đã đến, một sợi chỉ đỏ tự động buộc vào cổ tay Liên Trần, đầu kia bay đến bên Chi Linh tiên tử.
Theo như chỉ đỏ thì không thể lừa dối được.
Nhưng hiện tại một người ra ngoài sớm, một người bị nhốt bên trong.
Điều đó chứng tỏ cả hai đều không độ kiếp thành công.
Đây là tình huống gì?
Ta mơ mơ màng màng bước ra khỏi cửa, có chút không hiểu.
Đang lúc ta ngẩn người, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, Thiên quân tưởng ta đã đi rồi.
“Bản quân không thể dò xét được tình hình bên trong ảo cảnh, nghe Tư mệnh nói tiểu ngư tiên này lại làm một số chuyện không ổn với ngươi, sớm biết thất tình lục dục của ngươi sẽ bị nàng khơi dậy, ta đã trực tiếp ra tay nhưng bây giờ nói những điều này cũng đã muộn, ngươi định xử lý thế nào?”
Tim ta đập nhanh, toàn thân lạnh ngắt, tuy biết nghe lén là không đúng nhưng chân cứ không nhấc lên được.
Một lúc lâu sau mới nghe Liên Trần lên tiếng: “Đúng vậy, chúng sinh vì thế mà chịu khổ, quả thực không đúng. Ta sẽ cho Thiên quân và chúng sinh một lời giải thích, đến lúc đó nhất định sẽ khiến chúng sinh hài lòng.”
Ta còn tưởng Liên Trần không nhắc đến chuyện ảo cảnh là định bỏ qua cho ta, giờ thì chút may mắn cuối cùng trong lòng ta cũng không còn.
24
Ta muốn tìm Tư mệnh để nói chuyện nhưng đến Thiên phủ cung của ngài, ta lại thấy nơi đây loạn thành một đoàn.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ta chặn một tiên thị lại.
“Tiên thị dưới trướng Chi Linh tiên tử là Hàm Chiêu đã tự ý xông vào ảo cảnh, hiện tại Tinh quân đang ngăn cản, ta phải đi bẩm báo Thiên quân!”
Ta đã gặp tiên thị dưới trướng Chi Linh tiên tử, lúc thử chỉ đỏ hắn cũng có mặt, thấy chỉ đỏ bay đến bên Chi Linh tiên tử, Hàm Chiêu không kìm được, chưa kịp buộc vào cổ tay đã cắt đứt chỉ đỏ.
Lúc đó ta đứng ngay sau Chi Linh tiên tử, nhìn rất rõ.
Hàm Chiêu đối với Chi Linh tiên tử tuyệt đối không phải là tình cảm chủ tớ bình thường, nếu không cũng không phản ứng dữ dội như vậy.
Thiên quân còn vì chuyện này mà phạt hắn, lúc hành hình Chi Linh tiên tử đã đứng ra che chắn trước mặt hắn.
“Thiên quân, Hàm Chiêu có lỗi, cũng là do ta dạy dỗ không chu đáo, linh lực của hắn yếu kém, xin hãy để ta cùng chịu tội!”
Một người muốn một mình gánh chịu, một người muốn cùng chia sẻ.
Thật cảm động.
Sau khi chắc chắn Hàm Chiêu không sao, Chi Linh tiên tử mới vào ảo cảnh.
Tất nhiên cũng có lời đồn rằng Thiên quân dùng Hàm Chiêu uy hiếp Chi Linh tiên tử, nàng mới đồng ý.
Giờ Hàm Chiêu lại định làm trò gì đây?
Nhưng ta không ngờ rằng lần này trò hề này lại liên lụy đến ta.
Ta định rời đi nhưng lại gặp Hàm Chiêu đang trốn tránh, hắn kéo ta vào ảo cảnh cùng hắn.
25
Ngay khi chúng ta bước vào, Thiên quân và Liên Trần cũng đến.
Ta đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày Thiên quân cho phép Liên Trần vào ảo cảnh cứu Chi Linh tiên tử.
Liên Trần gần như không do dự, bay vào ảo cảnh.
Tự ý xông vào ảo cảnh rất nguy hiểm, sẽ bị ảo cảnh tấn công, lúc rơi xuống Liên Trần ôm chặt lấy ta, vì trong ảo cảnh mọi người đều mất hết tu vi, giờ hắn bị loạn lưu trong ảo cảnh đánh thương, chiếc áo dài trắng rách nát, nhuốm đầy máu.
“Thật ra Phật tử có thể đợi Tư mệnh mở ảo cảnh, rồi an toàn vào trong.”
“Nàng đã quên rồi sao? Nàng là phu nhân của ta, ta sao có thể bỏ mặc nàng?”
“Phật tử nói đùa gì vậy? Đó chỉ là cốt truyện trong ảo cảnh thôi mà.”
Ta cười gượng.
“Phải không?”
Liên Trần cười một cách khó hiểu.
May là ta và hắn đã chống đỡ được sự tấn công của loạn lưu, rơi xuống một hồ nước.
Ảo cảnh không nhỏ, nơi đây có vẻ là dưới một vách núi, xung quanh toàn là vách đá dựng đứng, không thể ra ngoài được.
Ta dìu Liên Trần tìm một hang động, nhóm lửa trại.
“Giờ phải làm sao, ngài định ra tay giúp Chi Linh tiên tử thế nào?”
Liên Trần bị thương không nhẹ, ngay cả trên mặt cũng có vết thương nặng nhẹ khác nhau.
Liên Trần nhắm mắt lại, dường như không để ý đến vết thương trên người: “Có Hàm Chiêu ở đó, không lâu nữa Chi Linh sẽ có thể độ kiếp thành công, thoát khỏi ảo cảnh, thuận lợi trở về vị trí.”
“Có ý gì? Hàm Chiêu là tình kiếp của Chi Linh tiên tử?!”
Liên Trần mở mắt: “Đúng vậy.”
“Vậy tình kiếp của ngài thì sao?”
Liên Trần không trả lời, mà từ từ tiến lại gần ta, ta hơi quay đầu đi, tránh né sự tiến lại của hắn.
“Đừng động…”
“Không phải ta động, mà là lòng ngài động…”
Liên Trần sửng sốt, trên mặt thoáng chút ửng hồng đáng ngờ, hắn bất đắc dĩ cười: “Là lòng ta động.”
Ta định trêu chọc chàng, không ngờ Liên Trần lại nghiêm túc hẳn lên.
“Ta không có ý đó…” Ta còn chưa nói hết lời, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc: “Mùi hương đêm đó!”
Mùi hương này ta dù chết cũng không quên được.
“Là mùi hương của chân thân ta, thích không?”
26
Khoan đã!
“Phật tử vẫn luôn có ký ức?”
Liên Trần cười: “Đúng vậy, ta từ đầu đến cuối đều tỉnh táo, chỉ có trong ảo cảnh, ta mới có thể có thất tình lục dục, mà không cần lo lắng chúng sinh vì tình riêng của ta mà chịu khổ, vốn tưởng có thể cùng nàng có một mối lương duyên hạnh phúc mỹ mãn, có thể chống đỡ cho ta trong nỗi cô đơn hàng triệu năm sau này nhưng Tư mệnh lại cố tình phá đám, ngược lại khiến ta chấp niệm sâu nặng, không thể nào quên được nàng.
“Cái gì mà Cửu trùng thiên Phật tử, ta căn bản không muốn làm.”
Liên Trần cười rất tùy ý, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi ta, mang theo sự xâm lược không hề che giấu.
Hắn không ngừng tiến lại gần, ta không ngừng lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào vách động.
“Phật tử, vẫn là chúng sinh quan trọng…”
Giọng ta hơi khô khốc, chính mình nói ra cũng không có mấy phần tự tin.
Bởi vì mùi hương hoa trên người Liên Trần ngày càng nồng.
Linh hà thụ phấn mới phát ra mùi hương để dụ ong bướm.
…
Đợi ta tỉnh lại, đã về đến Liên Trần cung.
Chi Linh tiên tử cũng đã độ kiếp trở về vị trí, còn ta vì Liên Trần bẩm báo với Thiên quân, nói ta “Bảo vệ chủ nhân có công”, không những không bị phạt, còn có công lao.
Thiên quân có chút không tình nguyện hỏi ta muốn ban thưởng gì, ta suy nghĩ một chút: “Ta nghe nói Cửu trùng thiên có một loại bí thuật, có thể chế tạo linh khôi…”
27
Mọi chuyện tưởng chừng đã lắng xuống nhưng chỉ có tình kiếp của Liên Trần vẫn chưa qua.
Thiên quân lấy chỉ đỏ ra, chỉ đỏ tự động buộc vào cổ tay Liên Trần, còn đầu kia lần này không bay đến chỗ Chi Linh tiên tử, mà trước sự chứng kiến của mọi người, buộc vào cổ tay ta.
Hóa ra hôm đó chỉ đỏ muốn buộc vào ta, chỉ vì ta đứng sau Chi Linh tiên tử, lại vì thân phận thấp hèn nên cả Hàm Chiêu cũng cho rằng là Chi Linh tiên tử.
Cho nên hắn tức giận, không đợi chỉ đỏ rơi xuống đã cắt đứt chỉ đỏ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều sắc mặt khó coi, mỗi người mang một tâm tư.
Liên Trần cười lạnh một tiếng: “Tư mệnh Tinh quân dệt mệnh không tốt, đáng phạt. Hàm Chiêu làm loạn ảo cảnh, cũng đáng phạt.”
Tư mệnh và Hàm Chiêu bị Liên Trần phạt vào một ảo cảnh mới.
Nghe nói bản tử này do Nguyệt lão viết, Tư mệnh và Hàm Chiêu một nam một nữ, phải trải qua mười kiếp tình kiếp mới có thể phá cảnh trở về vị trí, còn ai là nam, ai là nữ thì không rõ.
Có lẽ đều không phải là bản tâm, hôm sau Thiên quân đã đến tìm Liên Trần, hỏi hắn rốt cuộc phải giao phó chúng sinh thế nào.
Trong lời nói ngoài ý đều là nên xử trí ta ra sao.
Thiên quân không ưa ta, chuyện này ta đã biết từ lâu.
Liên Trần ngồi trên giường, ôn nhu nhìn ta: “Linh khuê đã nuôi gần xong rồi chứ?”
Ta sửng sốt, gật đầu.
Liên Trần cười rạng rỡ.
Một tháng sau.
Cửu trùng thiên Phật tử Liên Trần an nhiên viên tịch tại cung điện của mình.
Nhưng Phật tử thương xót chúng sinh, dùng một tia hồn phách phong ấn chân thân, dùng để bảo vệ chúng sinh.
28
“Lão gia lão gia, phu nhân sinh rồi!”
Trong một tòa nhà của phàm nhân, bà đỡ kích động chạy ra báo tin vui.
Người nam nhân đứng thẳng tắp bỗng bừng tỉnh: “Phu nhân của ta thế nào rồi?”
“Phu nhân không sao, chỉ là mệt quá nên ngủ thiếp đi.”
Người nam nhân gật đầu, không nhìn con mình lấy một cái, liền bảo người hầu nhanh chóng bế đi, sợ làm phiền đến nữ nhân đang ngủ mê trên giường.
“Yêu Yêu, ta đã đặt tên cho con rồi, gọi là Ngụy Du đi.”
Nói xong, chàng lấy ra một đôi giày đầu hổ hơi cũ kỹ đặt bên gối.
Hết.