Phật Tử Thanh Lãnh - Chương 3
13
Ngụy Huân đã uống rượu, hơi thở thoang thoảng mùi rượu nhưng trong mắt lại sáng ngời.
“Là vì chuyện này sao?”
“Chuyện gì?”
Ta không hiểu, Ngụy Huân cười khẩy một tiếng, bước vào cửa.
Chàng từng bước ép sát, cho đến khi ta ngã xuống giường.
Ta muốn đứng dậy, lại bị Ngụy Huân đè xuống.
Chàng chống hai tay lên giường, cẩn thận tránh bụng ta.
Ta sợ rồi, bất kể chàng bây giờ là Ngụy Huân hay Liên Trần, sau khi độ kiếp đoạn ký ức này chàng vẫn sẽ giữ lại.
“Chàng đừng tức giận, hôm đó ta không nên đá chàng… Sau đó ta đã bảo nha hoàn đưa thuốc cho chàng…”
“Nàng có còn thích Xích Luyện không?! Ta đã nói trước rồi, nàng làm sai điều gì ta cũng sẽ tha thứ cho nàng, dù là đánh ta mắng ta nhưng có một điều… Đó là nếu nàng thích người khác, ta sẽ không bao giờ tha thứ!”
Ta kinh ngạc, không ngờ Ngụy Huân lại liên tưởng như vậy.
Ta vừa định nói, Tư mệnh đã kích động nói: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy, Tiểu Yêu Yêu ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi!”
Ta còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể tùy tiện lấy lệ một câu: “Chẳng phải chàng cũng thích Chi Linh sao…”
Ngụy Huân sửng sốt, còn tưởng ta chuyển chủ đề là ngầm thừa nhận lời chàng nói, chút chân tình tỏ bày vừa rồi trong nháy mắt đã bị cơn tức giận thay thế.
Chàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không thích công chúa Chi Linh, từ trước đến nay ta đều không thích.”
Ta bị chàng đè chặt hai tay, cũng có chút nóng nảy: “Ta chính là không thích chàng nữa, chàng vốn nên ở bên Chi Linh!”
Hắn nhìn ta hồi lâu, như muốn xác định ta nói đùa hay thật.
Nhưng nửa ngày vẫn không thấy gì khác thường, đột nhiên như quả bóng xì hơi.
“Nếu nàng không thích ta, tại sao lại đi trêu chọc ta?”
Như hỏi ta, lại như tự lẩm bẩm.
14
Ta ngồi trong vườn lo lắng, đêm đó Ngụy Huân bỏ lại một câu “Tuyệt đối không thể.” rồi bỏ đi, cũng không biết hắn nói là tuyệt đối sẽ không ở bên Trí Linh, hay là…
“Tiểu Yêu Yêu, hình như có gì đó không ổn.”
Ta xua hết nha hoàn đi, thở dài: “Vẫn luôn không ổn.”
“Không phải, cốt truyện hình như càng ngày càng không ổn, không giống với những gì ta đã định lúc đầu…”
“Đã sớm không giống rồi.”
Ta cũng chẳng còn tâm trạng để cãi nhau với ông ta, mệt mỏi quá, cứ hủy diệt đi.
Bây giờ Ngụy Huân đối xử với ta tình cảm thế nào, sau khi trở về vị trí của mình ta có thể tưởng tượng được sắc mặt của Liên Trần khó coi đến mức nào.
“Không được, ta phải dùng biện pháp mạnh thôi – thay đổi cốt truyện!”
“Ý là gì?”
Ta mơ hồ có một dự cảm không lành, Tư Mệnh [cười hì hì]: “Bây giờ Phật tử thần trí không tỉnh táo, vậy thì ta sẽ đẩy hắn một cái.”
Ta nghe lời này có phần khó chịu nhưng lại không có gì sai, Ngụy Huân thích ta hoàn toàn là vì thần trí của hắn bị che mờ.
Trên Cửu Trùng Thiên, những người ở vị trí cao khi phân thân độ kiếp đều chỉ là một luồng nguyên thần, thần trí tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng, cho nên lời nói việc làm của Ngụy Huân bây giờ đều không đáng tin.
Còn ta lại là chân thân nhập vào ảo cảnh.
Thật không công bằng.
15
Tư Mệnh quả nhiên là thần tiên dệt mệnh, lợi dụng sự thay đổi của ảo cảnh, tạo ra một số mệnh mới cho Ngụy Huân.
Chỉ trong một đêm, triều đình vốn yên bình lại nổi sóng gió, không ít vương công đại thần mưu phản, mà chủ nhân mới của bọn họ chính là Ngụy Huân.
Ta biết chuyện này khi đang ngồi trong vườn thêu một đôi giày đầu hổ.
Dù biết đứa trẻ trong bụng cũng chỉ là ảo ảnh, dù biết có lẽ nó không thể ra đời nhưng cảm giác mẹ con gắn bó với nhau lại là thật.
“Công chúa công chúa, không xong rồi, phò mã mưu phản rồi!!!”
Kim bị lệch, ngón tay bị đâm chảy máu.
“Cái gì?!”
Ta kinh ngạc đến rớt cả cằm, không ngờ Tư Mệnh lại chơi lớn như vậy.
Thân phận mới của Ngụy Huân là thái tử nước địch, vì đại nghiệp mà trà trộn vào triều ta, núp dưới thân phận phò mã của công chúa được sủng ái, bây giờ thời cơ đã chín muồi, lộ ra nanh vuốt, muốn nuốt chửng triều ta.
“Tiểu Yêu Yêu, giờ ta đã đối lập thân phận của ngươi và Phật tử, muốn không hận cũng khó, ngươi đừng phụ lòng tốt của ta, phải diễn thật tốt.”
Dù không nhìn thấy Tư Mệnh nhưng giọng ông ta vô cùng đắc ý, như thể đã nhìn thấy cảnh mình công thành thân thoái, được Phật tử khen ngợi.
“Ngươi cũng phải cho ta chút thời gian chuẩn bị chứ, đột ngột quá.”
“Không cần, ta đã chuẩn bị hết cho ngươi rồi.”
Vừa dứt lời, trong tay ta đã có thêm một gói đồ.
Chưa kịp xem kỹ thì một đội nhân mã đã xông vào.
16
Là Xích Luyện.
Hắn mặc chiến bào, vẻ mặt nghiêm nghị: “Mau đi theo ta, tên Ngụy Huân kia hóa ra là thái tử nước địch, cấu kết với không ít quan lại, bây giờ đang kéo quân đến phủ công chúa, tám phần là muốn đến báo thù nàng.”
Không trách Xích Luyện nghĩ như vậy, trong ảo cảnh, vốn là ta mặt dày mày dạn bám theo Ngụy Huân, tuy không biết là ai đã hạ thuốc, khiến ta và Ngụy Huân gạo nấu thành cơm nhưng trong mắt mọi người, tất cả những chuyện này chắc chắn là do ta bày mưu tính kế.
Cho nên bây giờ Ngụy Huân đến phủ công chúa chắc chắn chỉ có một mục đích, đó là báo thù ta.
Mặc dù cốt truyện sắp trở lại tuyến chính nhưng ta không vui nổi, lần này chỉ số thù hận tăng lên, kích thích hơn nhiều so với cốt truyện ban đầu, ta có thể an toàn sống đến lúc kết thúc hay không còn là một vấn đề.
Không biết có phải suy nghĩ quá nhiều hay không, bụng dưới lại hơi hơi căng.
Ta khó khăn đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ngụy Huân mặc một thân thanh lãnh đứng ở cửa vườn.
Trong lúc mơ hồ, ta còn tưởng là Liên Trần: “Phật tử…”
Ánh mắt Ngụy Huân khẽ động, ngăn cản đội quân phía sau muốn xông vào: “Phu nhân, ta đến đón nàng, về nhà với ta đi.”
Không giống sự dịu dàng trước đây, bình tĩnh đến mức khiến người ta không cảm nhận được cảm xúc của hắn.
“Ngụy Huân, ta sẽ không để ngươi mang Yêu Yêu đi, mặc dù ngươi ghét Yêu Yêu nhưng dù sao cũng là ngươi lừa gạt trước, báo thù một nữ nhân thì tính là gì?! Đợi đến lúc ngươi và ta gặp nhau trên chiến trường!”
Ngụy Huân “Phụt” một tiếng cười, rồi thu lại nụ cười: “Phu nhân, nàng cũng nghĩ như vậy sao?”
“Tiểu Yêu Yêu, nghĩ kỹ rồi hãy nói!”
Tư Mệnh như một người ngoài cuộc thích hóng hớt, còn không quên nhắc nhở ta một câu.
Ta muốn nở một nụ cười nhưng không được: “Ta chỉ có một nhà… Ta biết ngươi hận ta nhưng vì đứa trẻ, ngươi có thể tha cho ta không?”
“Được, ta hiểu rồi.”
Ngụy Huân cười giả tạo, không còn chút ôn nhu như trước, càng không giống sự thanh lãnh trầm ổn của Liên Trần, ngược lại có một loại ngông cuồng tùy tiện.
Mang theo hơi thở nguy hiểm.
“Ta và Yêu Yêu là thanh mai trúc mã, nếu không phải vì ngươi thì có lẽ chúng ta đã thành thân nhưng ta không ngại, đợi đến lúc ngươi và ta phân định thắng thua, ta sẽ cưới nàng làm vợ.”
“Than ôi, chỉ có vai diễn Xích Luyện tướng quân là bình thường.”
Tư Mệnh thở dài.
17
Xích Luyện chắn trước mặt ta, cũng che khuất tầm mắt ta.
Sau đó là tiếng binh khí va chạm.
Có người ôm lấy eo ta, đưa ta ra khỏi nơi đao kiếm sáng loáng.
Ta quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy đường nét hàm dưới rõ ràng của Ngụy Huân, còn Xích Luyện và những người hắn mang đến thì bị vây quanh.
“Ngụy Huân, ngươi là tiểu nhân! Lấy đông đánh ít, thắng không vẻ vang!”
Ngụy Huân nhếch môi: “Ta chưa từng nói sẽ một đấu một với ngươi.”
“Ngươi!”
Xích Luyện tức đến nói không nên lời.
Khi còn ở Cửu Trùng Thiên, Xích Luyện chiến thần lắm lời, Liên Trần thanh lãnh ít nói nhưng mỗi khi Liên Trần mở miệng đều có thể đè bẹp Xích Luyện.
Lúc đầu, Xích Luyện luôn không ưa vẻ thanh cao thoát tục của Liên Trần nhưng trải qua hàng triệu năm, cũng nảy sinh tình bạn hiếm có.
Ta bị Ngụy Huân đưa về nước địch, điều khiến ta bất ngờ là hắn không làm khó phụ hoàng.
Hắn như thể chỉ cần xuất hiện một cách khoa trương, dẫn quân phản loạn cướp ta đi là đã viên mãn.
Ta ở Đông cung của hắn mấy ngày, ăn mặc dùng độ thậm chí còn tốt hơn ở phủ công chúa, cung nữ thái giám cũng cung kính với ta đến mức khoa trương.
Chỉ là Ngụy Huân vẫn luôn không xuất hiện.
“Tư Mệnh, bây giờ ta phải làm sao?”
Tư Mệnh thở dài: “Ta cũng không biết nữa, dệt mệnh bao nhiêu năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện sửa kịch bản như thế này… Mấy ngày nay phụ hoàng ngươi định dùng công chúa Chi Linh hòa thân nhưng bị Ngụy Huân thẳng thừng từ chối… Còn nhớ thứ ta đưa cho ngươi không? Một lát nữa Ngụy Huân đến, ngươi phải dùng đến.”
Vừa dứt lời, liền nghe cung nữ hô một tiếng: “Cung nghênh thái tử điện hạ.”
Ngụy Huân mặc một thân hoa phục bước vào, khí thế hiên ngang.
“Nghe nói mấy ngày nay nàng không chỉ không ngủ ngon mà còn không ăn uống tử tế, hửm?”
Hắn như thường lệ ngồi bên giường ta, bàn tay to tự nhiên muốn vuốt ve bụng ta nhưng bị ta chặn lại.
Ngụy Huân khựng lại: “Ở đây không có người ngoài, nàng và ta không cần phải câu nệ nữa, Yêu Yêu.”
Hai chữ cuối cùng được nói rất nghiêm túc, như cố ý nhấn mạnh điều gì đó: “Huống hồ chúng ta đã có con, nàng còn né tránh cái gì?”
Ta nhụt chí: “Ngụy Huân… Thái tử, thuốc đêm đó thật sự không phải ta hạ, ta cũng đã tra rồi nhưng không tra ra manh mối gì…”
Ngụy Huân nở nụ cười hờ hững: “Phải không? Ta còn tưởng nàng thích mùi vị đêm đó.”