Phát Sóng Bắt Ma Quỷ - Chương 3
15
Tôi thắp sáng phù chú thứ năm trong ngày.
Mặc dù thứ này được mua từ một cửa hàng nào đó với giá chín mươi chín tệ một ngàn tấm.
Nhưng đốt nhiều như vậy vẫn khiến tôi đau lòng.
Tôi gật đầu lưu loát: “Được, tôi lấy của anh hai mươi năm thọ mệnh.”
Ngay khi tôi chuẩn bị hành động, Phong Tâm Toả Ái la một tiếng.
“Tại sao?”
Hắn vẫn không phục.
Tôi hơi mất kiên nhẫn nói: “Anh trai ơi, người ta không có chọc đến anh nhưng anh lại đi hại người ta.”
“Khi ác quỷ nhập sát, chúng sẽ xuống tầng địa ngục thứ mười ba.”
“Dùng hai mươi năm tuổi thọ của anh để đưa nó đi đầu thai đã là quá rẻ rồi.”
Phong Tâm Toả Ái im lặng.
Tôi đặt tay lên tấm bùa trên máy ảnh và nói: “Nếu không muốn thì không cần làm, nhưng chúng sẽ thành lệ quỷ.”
“Ngay khi phù chú này lột xuống, anh sẽ chết ngay lập tức.”
Tôi cố ý xé xuống một nửa, nhìn ánh đèn nhấp nháy trong phòng, khuôn mặt của tên biến thái tái nhợt, nhưng đôi mắt lại tối sầm.
Những chiếc móng trên mười ngón tay đột nhiên dài ra ba bốn mét, chúng bóp cổ Phong Tâm Toả Ái.
Điện thoại bị ném sang một bên, từ góc độ này có thể nhìn thấy chiếc áo choàng đỏ và đôi giày đen lấp ló trong phòng phát sóng trực tiếp.
Phong Tâm Toả Ái bị bóp mạnh đến trợn cả mắt, khó khăn lắm mới thốt ra được ba từ.
“Tôi… đồng… ý.”
Tôi dán lại phù chú.
Sắc quỷ không cam lòng nhưng không có lựa chọn nào khác.
Tôi làm ấn tay, sắc quỷ bị ép tiến vào phù chú, tôi vứt vào hộp mì ăn liền.
“Sau này được hòm hòm, ta sẽ đưa các ngươi đi.”
16
Sự im lặng quay trở lại căn phòng.
Phong Tâm Toả Ái trực tiếp cúp máy.
Nghiệp chướng trên người hắn quá nặng, trong tương lai sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Kim giờ chỉ mười một giờ rưỡi.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không buồn ngủ, nhưng tôi thì có.
[Chủ phòng thật trâu bò. Tôi tin.]
[Thì ra thật sự có quỷ, nếu như còn có người xem thì chủ phòng sẽ thu thêm được một ít.]
[Điều này thú vị hơn nhiều so với việc xem một bộ phim kinh dị.]
[Tôi tuyên bố rằng tôi chính là phan hâm mộ của phòng phát sóng trực tiếp này.]
Dù họ có nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn vẫy tay trước ống kính.
“Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay kết thúc tại đây.”
“Hẹn gặp lại lần sau.”
Tổng thu nhập đến ngày mai mới có thể xem được.
Nhưng hôm nay có hai Carnival, cộng thêm bảy tám món quà nữa.
Ngày mai tôi có thể thêm một cây xúc xích xa xỉ vào món mì ăn liền của mình.
Đêm đấy tôi mơ thấy mình trở thành người giàu nhất.
Toàn bộ ngọn núi được dát vàng.
Sáng hôm sau tôi hào hứng thức dậy.
Ban ngày không phát sóng trực tiếp nên tôi đã tiễn hai con quỷ mà đêm qua tôi thu thập được lên đường.
Nếu cứ để mãi trong hộp mì ăn liền thì sẽ có mùi hôi.
Trên núi có một cây cầu.
Lăn lộn một hồi đã đến giữa trưa.
Xúc xích là do sư tỷ mua trước đây, chỉ cần không xem hạn sử dụng thì vẫn có thể dùng được.
Chủ yếu là có tâm ắt linh nghiệm.
Chưa kịp ăn xong tô mì ăn liền thì đã nhận được cuộc gọi từ sư tỷ.
Tôi tưởng chị ấy vừa đi công tác về.
“A Huyền, abcxyz… Ác quỷ… Cơ thể… abcxyz … Đến nhanh.”
Tín hiệu trên núi bị gián đoạn.
Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng điệu cáu kỉnh của sư tỷ.
“Sư tỷ, alo, ác quỷ gì vậy, chị đang ở đâu đấy!”
Không đưa địa chỉ thì làm sao tôi qua đấy.
Sau khi sư phụ rời đi, tôi và sư tỷ sống nương tựa với nhau trên cả ngọn núi này.
Xúc xích trước mắt không còn hấp dẫn tôi nữa.
“Xin lỗi, cô Vương Huyền có ở đây không?”
17
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đột nhiên xuất hiện.
Tôi nắm chặt chiếc nĩa ăn mì trong tay: “Anh là ai?”
Anh ấy đứng cách tôi ba bước: “Đừng hiểu lầm, là cô Vương Đạo bảo tôi đến đón.”
“Có vẻ như cô ấy đang gặp phải rắc rối nào đó mà không thể giải quyết được.”
Vương Đạo là tên của sư tỷ.
Nghĩ đến cuộc điện thoại mà sư tỷ vừa gọi.
Tôi hạ thấp cảnh giác và hỏi: “Hiện giờ sư tỷ ở đâu?”
Người đàn ông mặc áo sơ mi lái xe tới, tôi thắt dây an toàn và nghe anh ấy kể.
Anh ấy là người phụ trách công ty hợp đồng của chị gái, tên Thẩm Phàm.
Có một vị khách bí ẩn không thể xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp và mời sư tỷ đến tính vận khí.
Bao toàn bộ chi phí ăn, ở, vé máy bay khứ hồi.
Vừa đến nơi thì sư tỷ tiên đã thấy có gì đó không ổn nên lén bảo Thẩm Phàm đến đỉnh núi đón tôi.
Đó là chuyện mà ngay cả sư tỷ cũng không thể giải quyết được.
Tôi sợ nó có liên quan gì đó với ác quỷ.
Tôi chạm vào lá bùa trong túi, trong lòng cảm thấy tự tin hơn một chút.
Ban ngày trằn trọc, mãi đến tối chúng tôi mới tới tỉnh của vị khách bí ẩn.
Tôi đã nhận được một số tin nhắn riêng trên điện thoại.
Tất cả họ đều hỏi tôi buổi phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu lúc mấy giờ và họ nói rằng họ đã chờ đợi rất lâu.
Nhìn tình hình hôm nay, e rằng không thể phát sóng trực tiếp được.
May mắn thay, thu nhập từ nền tảng đã gửi về.
Hôm qua, tôi kiếm được mười ngàn.
Mười ngàn!
Trong xe, tôi đột nhiên hỏi Thẩm Phàm.
“Có tiền không?”
“Ý tôi là, đến đây để giúp đỡ có đưa tiền cho tôi không?”
Thẩm Phàm cười nói: “Khách hàng này ra giá ba triệu, nếu cô có thể giải quyết được vấn đề, thì tôi có thể cho cô một phần ba.”
Vậy là một triệu.
Kiếm nhiều tiền hơn phát trực tiếp.
Tôi lập tức trả lời tin nhắn riêng: “Hôm nay, tôi không phát sóng. Tôi phải đi kiếm thật nhiều tiền.”
18
Xe dừng trước biệt thự trên sườn núi.
Tôi vừa bước xuống đã thấy ánh trăng tròn lấp ló sau đám mây. Hôm nay là ngày rằm, xung quanh vầng trăng phủ một màu hồng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Trăng đỏ chảy máu, ma quỷ gào thét, đó là điềm báo của đại hung.
Thẩm Phàm là người trần mắt thịt nên chỉ xoa hai bàn tay nói: “Điều hoà trong biệt thự đều bật lên hết rồi, bên ngoài khá lạnh, đi nào, chúng ta vào thôi.”
Tôi lấy hai lá bùa trong túi ra, gấp thành hình ngôi sao sáu cánh rồi đưa cho anh ta.
“Hãy giữ nó bên mình, dù có chuyện gì cũng đừng vứt đi.”
“Một khi có dấu vết cháy xém, hãy đến gặp tôi để đổi cái mới.”
Thẩm Phàm không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Biệt thự có bốn tầng.
Sư tỷ đang đợi tôi ở phòng khách: “A Huyền.”
Chị ấy mặc chiếc váy dài màu đen bó sát, mái tóc dài được uốn thành lọn lớn.
Rất giống với sư tỷ trong ký ức của tôi, nhưng cũng có đôi chút khác biệt.
Sư tỷ cũng không nói nhảm: “A Huyền, em nhìn thử xem có thấy gì không?”
Tôi vẫy tấm bùa trong tay trước mắt, cả căn biệt thự như địa ngục.
Một người phụ nữ chết thảm, một đứa bé chưa thành hình.
Tôi cau mày nói: “Tam Sát Tụ Quỷ Trận, căn nhà này không thích hợp cho người ở.”
“Đại sư nói cái này dùng để tăng vận may.”
Một người đàn ông và một người phụ nữ bước ra từ cầu thang.
Người đàn ông trông quen quen.
Lúc ở trên núi buồn chán, tôi thường xem những đoạn video ngắn.
Khuôn mặt của hắn xuất hiện rất thường xuyên.
Là diễn viên đang nổi tiếng dạo gần đây, Giang Dạ Hành.
Sư tỷ đến gần tôi, thấp giọng nói: “Đây là khách hàng Giang Dạ Hành, phía sau là người đại diện của anh ấy, chị Hoa.”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Đúng là Tam Sát Tụ Quỷ Trận có thể tăng vận may, nhưng nhân quả quá nặng nề, không tốt cho người có liên quan.”
19
Giang Dạ Hành và chị Hoa ngồi trên ghế sô pha.
Trời đã khuya nhưng hắn vẫn đeo kính râm.
Chị Hoa tóc ngắn gọn gàng, bắt chéo chân nhìn tôi: “Không tốt cho người có liên quan là thế nào?”
Tôi kiên nhẫn giải thích.
“May mắn được chia thành tự nhiên và nuôi dưỡng. Có một số người được định sẵn sẽ giàu có. Đây là tự nhiên.”
“Một số người có vận may bình thường và cần may mắn để cải thiện bản thân, chẳng hạn như pháp trận trong nhà.”
Tôi bắt một cái ấn.
“Tam Sát Tụ Quỷ Trận, một giết cha mẹ, nhẹ thì mắc bệnh, nặng thì bỏ mạng.”
“Hai giết con cái, có con thì sẽ giống với cha mẹ, không có con thì sẽ khó có.”
“Ba giết chính mình, ác quỷ quấn thân, âm khí vào người. Xét tình hình trong nhà này, người có liên quan gần đây có lẽ không được thoải mái.”
Giang Dạ Hành quay mặt về phía tôi.
Chị Hoa im lặng vỗ nhẹ vào cánh tay hắn: “Theo cô Vương nói thì chúng ta nên phá giải nó như thế nào?”
Tôi lắc đầu: “Còn phải xem người liên quan có chịu nổi hay không.”
“Tôi không giỏi bói toán, cứ hỏi trực tiếp sư tỷ tôi là được.”
Sư tỷ hắng giọng: “Trước khi đến đây tôi đã nhìn thấy ảnh và ngày sinh của anh Giang.”
“Anh Giang là nam nhưng trời sinh tướng mạo giống nữ, thuộc tướng đại phú đại quý, ngày sinh cũng thiên thời địa lợi.”
Giang Dạ Hành tháo kính râm ra, lộ ra đôi mắt sưng vù.
Giọng hắn lạnh lùng.
“Khuôn mặt này là do tôi phẫu thuật, trước đây không dài như vậy, tuổi trên Baidu cũng là giả.”
20
Tôi và sư tỷ cùng lúc im lặng.
Chị Hoa gõ lên bàn với giọng cảnh cáo: “Cô Vương, trước đây chúng ta đã ký thỏa thuận bảo mật rồi.”
Theo động tác của cô ta, vong hồn trẻ em vốn không có mục tiêu, nghe được giọng nói này liền há cái miệng đầy máu rồi lao về phía chị Hoa.
Tôi lập tức lật lá bùa lên, nó tự động bốc cháy mà không cần gió: “Định.”
Phù chú đánh thẳng vào vong hồn trẻ em khiến nó đau đớn rên rỉ một tiếng.
Chị Hoa cảm nhận được không khí lạnh lẽo, ngập ngừng nói: “Vừa rồi có thứ gì vậy?”
Vong hồn trẻ em vô tri.
Nó chỉ tìm những người cùng quan hệ huyết thống rồi báo thù theo bản năng.
Tôi mỉm cười: “Không có gì, là một vong hồn bé trai.”
Sắc mặt chị Hoa lập tức tái nhợt.
Giang Dạ Hành cũng hơi mất tự nhiên.
Sư tỷ thấy có gì đó không ổn liền bước ra giải quyết ổn thỏa: “Anh Giang, anh có thể cho tôi biết ngày sinh của anh được không? Theo âm lịch.”
Chị Hoa viết vài con số và đẩy chúng đến cạnh sư tỷ.
Tôi nhìn thoáng qua, tên này được lắm, lớn hơn trên Baidu sáu tuổi.
Sư tỷ mang theo mai rùa và tiền đồng.
Lật vài cái, sắc mặt của sư tỷ càng ngày càng khó coi.
Giang Dạ Hành lại đeo kính râm lên: “Sao vậy?”
Sư tỷ nhìn hắn một cái, nói: “Trên quẻ biểu thị, ngày mai anh Giang sẽ chết vào giờ Dần.”
Giờ Dần là từ ba đến bốn giờ sáng.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi.
Còn bốn tiếng nữa.
Chị Hoa đột nhiên ngồi dậy: “Thật vớ vẩn! Làm sao có thể chứ!”
Theo chuyển động của cô ta, vong hồn trẻ em mà tôi đã làm bị thương lại lao vào.
Lần này tôi không hành động.
Mặc dù chị Hoa không thể nhìn thấy nhưng một mảnh máu thịt đã bị xé ra khỏi vai.
Cô ta hét lên đau đớn: “Có thứ gì đó cắn tôi.”
Bây giờ đến cả Giang Dạ Hành cũng phải tin.