Phát Sóng Bắt Ma Quỷ - Chương 2
9
Những người khác thì không thể.
Nhưng cậu ấy là khách. Tôi chọt chọt hộp mì gói trước mặt.
“Cậu thật sự muốn xem sao? Hơi đáng sợ đấy.”
Bình luận lại bắt đầu nói quàng nói xiên, nhưng Nỗ Lực nghiêm túc gật đầu.
Tôi lấy lá bùa ra khỏi hộp và lắc nó ba lần trước ống kính.
Quả nhiên phía trên xuất hiện một bà già treo cổ.
Nỗ Lực lại hoảng sợ.
Tôi ấn lại tờ giấy bùa vào hộp mì ăn liền: “Yên tâm học hành đi, sau này sẽ ổn thôi.”
Chỉ trong chốc lát.
Ba đến bốn trăm người đột nhiên tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
[Cứu với! Hình như vừa rồi tôi thật sự nhìn thấy nó!]
[Tôi cũng vậy! Tôi tưởng mình bị lóa mắt!]
[Thật sự có quỷ sao? Tôi cũng muốn nhìn thấy!]
Càng có nhiều người thì việc kinh doanh sẽ càng tốt.
Đơn hàng thứ ba của tôi có ảnh đại diện là một cô gái, tên là “Tìm kiếm Tiếu Nghị, bất cứ ai cung cấp thông tin sẽ được thưởng lớn”.
Cô ấy quét thẳng một cái Carnival.
Đây là ông chủ lớn nhất mà tôi từng gặp kể từ khi bắt đầu phát sóng, tôi lập tức ngồi thẳng lưng.
Vừa mới kết nối.
Đối phương đã nức nở: “Chủ phòng ơi, em trai tôi đã mất tích hai tháng rồi, cô có thể tìm em ấy giúp tôi, được không?”
Tôi giỏi bắt ma nhưng lại không giỏi tìm người.
Carnival của bà chủ này chắc chắn sẽ bị lãng phí rồi.
Tôi lắc đầu thành thật nói: “Tôi sẽ không tìm ai cả, tôi cũng sẽ không hoàn lại tiền.”
“Thưởng lớn” vội vàng giải thích: “Không phải đâu chủ phòng, cả nhà chúng tôi đang tìm em trai tôi, nhưng hai ngày nay tôi đều mơ thấy em ấy.”
“Trong giấc mơ, em ấy bảo tôi đưa bố mẹ tôi nhanh chóng rời đi và sau này không được đăng tin tức về em ấy trên các nền tảng công cộng.”
“Tôi cảm thấy như em ấy ở bên cạnh mình, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy em ấy.”
Khi “Thưởng lớn” đang nói chuyện, tôi liền vẫy bùa.
Tôi đã chứng kiến nhiều linh hồn vô tội chết bi thảm trong nhiều năm qua.
Kiểu gì cũng có.
Tuy nhiên, bóng ma xung quanh “Thưởng lớn” vẫn khiến tôi giật con mắt.
Da đầu của cậu ấy bị bong ra từ giữa, để lộ lớp xương dày màu trắng, nhãn cầu lủng lẳng bên ngoài hốc mắt.
Toàn bộ răng trong miệng đều bị nhổ ra, xương ngón tay lộ ra ngoài và cơ thể vặn vẹo một cách bất thường.
Có lẽ cảm nhận được tôi có thể nhìn thấy cậu ấy nên cậu ấy dần trở lại hình dáng ban đầu.
Tôi hỏi “Thưởng lớn”: “Tiếu Nghị cắt tóc ngắn, mắt một mí và da ngăm đen phải không?”
“Có một nốt ruồi nhỏ ở cằm. Cậu ấy trông khoảng hơn hai mươi tuổi.”
“Thưởng lớn” nghiêm túc gật mạnh: “Đúng, đúng, chủ phòng làm sao biết được vậy?”
Lá bùa trong tay tôi hóa thành tro bụi: “Cậu ấy ở bên cạnh cô.”
“Thưởng lớn” dường như hiểu ra điều gì đó: “Em tôi chết rồi ư?”
10
Người thân trở thành ma.
Không biết bà chủ này còn muốn thu phục nữa không.
“Thưởng lớn” khóc không thành tiếng, Tiếu Nghị muốn ôm cô ấy một cái nhưng cơ thể lại xuyên vào bóng tối.
Cuối cùng cậu ấy nhìn tôi, dùng khẩu hình miệng khoa tay múa chân để nói hai từ.
Tôi gõ lên mặt bàn hỏi: “Lúc còn sống Tiếu Nghị làm gì vậy?”
“Thưởng lớn” ngẩng đầu nức nở: “Em tôi là cảnh sát.”
Làm sao một cảnh sát lại có thể chết thảm hại đến vậy?
Nghĩ tới cử chỉ của Tiếu Nghị: “Mau, đi.”
Tôi nhảy ra khỏi chỗ ngồi ngay lập tức.
“Đi nhanh! Nhanh đưa bố mẹ cô đi.”
“Rời khỏi nhà này! Ngay lập tức! Ngay lập tức!”
“Tới đồn cảnh sát gần nhất! Nhanh lên!”
“Thưởng lớn” hơi mờ mịt, cô ấy nhìn sắc trời bên ngoài.
“Nhưng trời đã tối rồi…”
Mọi người đang nhìn tôi như kẻ điên.
[Chủ phòng lúc nhẹ nhàng, lúc la hét, có thể thay đổi phong cách phát sóng trực tiếp được không?]
[Bọn họ đang sống tốt, tại sao lại để bọn họ đi?]
[Cũng chẳng phải bà già, em trai cũng không làm hại cô ấy.]
Tiếu Nghị vẫn kiên trì khoa tay múa chân với tôi.
Tôi không rảnh mà quan tâm: “Em trai của cô là cảnh sát chống ma túy và cậu ấy đã chết.”
“Bọn buôn ma túy đó phát điên rồi, nhất định sẽ tới trả thù cô.”
“Sở dĩ oan hồn Tiếu Nghị trở về nhà là để cho mấy người rời đi càng sớm càng tốt!”
Phòng phát sóng trực tiếp đã vượt quá một nghìn người.
Im lặng trong ba giây và bình luận lại bay lên.
[Chết tiệt! Những gì chủ phòng nói thật sự có thể xảy ra!]
[Ôi chao! Chị gái này ở đâu? Nếu chị không tiện ra ngoài, tôi có xe tới đón chị!]
[Giờ tôi đến cục cảnh sát để báo án!]
[Chúng ta không thể để người nhà của cảnh sát nhân dân bị tổn hại! Tôi sẽ đến đó ngay!]
Một số người còn thắc mắc và nhắc nhở.
[Không được, chị gái tuyệt đối đừng nói, kẻo có người nhìn thấy.]
[Mau đưa cha mẹ tới đồn cảnh sát. Đây mới là nơi an toàn nhất.]
11
“Thưởng lớn” bật dậy khỏi ghế và vẫn mở điện thoại.
Cô gọi bố mẹ, cặp vợ chồng trông thiếu sức sống vì nhớ con trai.
Họ gom một số giấy tờ đơn giản.
Lợi dụng lúc trời tối, “Thưởng lớn” nhanh chóng rời đi cùng bố mẹ.
Tôi mơ hồ nhìn thấy số nhà, 1-101.
Cô ấy không nói gì về việc bắt quỷ, nhưng trước khi đóng cửa tôi nhìn thấy người đàn ông tên Tiếu Nghị cúi chào tôi.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó với “Thưởng lớn”.
Tuy nhiên, tôi thấy các bài báo đưa tin rằng một ngôi nhà đang cháy và lính cứu hỏa đã dập tắt đám cháy.
Số nhà đó là 1-101.
Sau sự việc này, mức độ phổ biến phòng phát sóng trực tiếp của tôi đã tăng vọt.
Bình luận đã chuyển từ hoàn toàn nghi ngờ sang nửa tin nửa ngờ.
Con người không phải lúc nào cũng gặp may mắn.
Tôi nghĩ Carnival hôm nay chính là một dịp may mắn.
Chưa đến mười giờ.
Một Carnival khác đột nhiên xuất hiện trên màn hình của tôi.
Nhìn cái tên thì ra là người quen.
12
Màn hình của Phong Tâm Toả Ái đen sì.
“Đại sư, cứu tôi với! Có quỷ muốn giết tôi!”
Người ta đã cho tiền rồi.
Tôi thắp lá bùa trên tay, mọi thứ tôi nhìn thấy đều sạch sẽ.
“Anh đang ở chỗ nào vậy?”
Phong Tâm Toả Ái hạ giọng: “Tôi, tôi đang ở trong tủ, a a a a a!”
Cánh cửa tủ bị đập mạnh.
Hắn hét lên: “Đại sư, tôi sống một mình, á, đại sư! Là quỷ! Là quỷ!”
Đám người nghi ngờ vẫn bình luận.
[Không phải ma mà chủ phòng đều bắt đều vô hình à? Sao có thể tạo ra tiếng động lớn như vậy được?]
[Đúng vậy, hay là trong nhà còn có người.]
[Hoặc là kẻ giết người, nếu không thì gọi cảnh sát đi.]
…
Tôi chưa vội đáp lại, tay cầm một lá bùa khác.
“Phong Tâm Toả Ái, khi tôi bảo anh mở cửa thì anh hãy mở cửa tủ bên trái, anh có nghe thấy không?”
Trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Nhưng máy ảnh đang quơ qua quơ lại.
“Ba hai một.”
“Mở.”
Những ánh đèn loang lổ liên tục đong đưa.
Khoảnh khắc Phong Tâm Toả Ái đẩy cánh cửa ra, tôi dùng tay tạo ấn và nhắm vào hình dáng màu đỏ kia.
“Định.”
Đèn trở lại bình thường.
Sắc mặt của Phong Tâm Toả Ái tái mét. Trong toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp, chỉ có tôi và hắn mới có thể nhìn thấy hồn ma ở đâu.
Có lẽ hắn đã ngồi xổm rất lâu.
Lúc vấp ngã lại tình cờ quỳ xuống trước mặt sắc quỷ.
Tôi véo mũi nói: “Ác quỷ nhập sát*. Rốt cuộc anh đã làm gì nó vậy?”
(*Nhập sát: có ý muốn giết người.)
13
Trời có sập xuống thì vẫn còn miệng của Phong Tâm Toả Ái chống đỡ.
“Tôi, tôi không làm gì cả, cô ta đột nhiên phát điên và muốn bóp cổ tôi đến chết.”
“Đại sư nhanh lên! Nhanh thu nó đi!”
Hướng hắn đang chỉ trống không, ít nhất đối với máy ảnh là như vậy.
Khán giả tin tưởng cũng hơi thì thầm.
[Quỷ ở đâu? Tại sao tôi không nhìn thấy?]
[Đại sư, chốc nữa có thể thấy quỷ không, hôm nay tôi sẽ ngồi xổm ở chỗ này, không rời đi.]
[Ác quỷ nhập sát là gì vậy ạ, mong được phổ cập khoa học.]
Tôi đốt tờ phù chú thứ ba trong tay mình.
“Sắc quỷ được xếp vào hàng ác quỷ, không phải do bản chất của nó mà do nhân quả của chính anh.”
“Quỷ dữ không vô duyên vô cớ mà đến giết người. Nếu anh không nói thật, dù tôi có thu nó thì khi nhân quả chưa kết thúc vẫn sẽ có những con quỷ khác đến tìm anh.”
Nghe tôi nói nghiêm túc như vậy, Phong Tâm Toả Ái miễn cưỡng cử động miệng.
Hóa ra là nhờ lời nói của tôi mà Phong Tâm Toả Ái đã học được cách chiêu quỷ từ trên mạng.
Không biết hắn đã làm thế nào mà có thể nhìn thấy sắc quỷ luôn đi theo mình.
May mắn thay, sắc quỷ chỉ tồn tại để tác động đến ham muốn của Phong Tâm Toả Ái chứ không gây tổn hại gì đáng kể cho hắn.
Nhưng cũng vì điều này, Phong Tâm Toả Ái bị ám ảnh bởi sắc dục và nói rất nhiều điều tục tĩu khi quay video với bạn gái chưa đủ tuổi vị thành niên.
Tình cờ bị cha mẹ đối phương nghe thấy.
Đối phương mắng hắn, uy hiếp muốn tìm người giết hắn, cũng cho Phong Tâm Sách Ái vào danh sách đen.
Phong Tâm Toả Ái tức giận đến mức nghĩ rằng tất cả là lỗi của sắc quỷ.
“Tôi liền chơi luôn con sắc quỷ này.”
14
Không chỉ có tôi là người chết lặng.
Số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã trực tiếp vượt quá ba ngàn người.
Bão bình luận nổ ra như vỡ đập.
[Ông anh thật là đỉnh chóp.]
[Chết tiệt, trước đây tôi đã từng nghe nói đến ngủ với rắn, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến ngủ với quỷ.]
[Nhất anh rồi đấy, anh trai của tôi.]
[Ngủ với sắc quỷ cảm giác như thế nào vậy, em xin một chân hội viên, anh trai kể chi tiết cho em với.]
Tôi vẫn chưa phong bế năm giác quan của sắc quỷ nên khi Phong Tâm Toả Ái nói những lời này, toàn bộ khói đen bay xung quanh sắc quỷ tụ lại thành sương mù dày đặc, toàn bộ nóc nhà đều bị bao phủ bởi một màu đen.
Phong Tâm Toả Ái vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình.
“Cô nhìn cô ấy kìa, mái tóc đen dài kết hợp với váy đỏ. Một người phụ nữ ăn mặc như vậy không phải là để quyến rũ tôi sao?”
“Hơn nữa, tôi ngủ với cô ấy, cô ấy thấy thoải mái nên cũng không thiệt thòi gì.”
Tôi không nhịn được: “Sắc quỷ là đàn ông.”
Ban đầu tôi nghĩ đó là tình người quỷ chưa dứt.
Nhưng nói một hồi lại trở thành người quỷ ch*ch nhau rồi.
Tôi im lặng.
Phong Tâm Toả Ái cũng im lặng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp rất phấn khích.
Nó đã vượt quá năm ngàn người.
[Đủ rồi. Tôi không muốn nhìn thấy ma nữa. Hôm nay đủ náo nhiệt rồi.]
[Đây có phải là thứ tôi có thể nghe mà không phải trả tiền, phải không?]
[Tôi luôn cảm thấy nếu không thưởng cho chủ phòng thì thật sự rất áy náy.]
Quà tặng lấp đầy toàn bộ màn hình.
Tôi hắng giọng: “Phong Tâm Toả Ái, thế anh muốn làm sao bây giờ?”
“Bắt nó.”