Phận Nữ Nhi - Chương 2
Đích tỷ từ khi sinh ra đã định hôn với Thái tử, còn đích huynh từ năm tuổi đã vào cung làm thư đồng cho hoàng tử.
Họ không cần tranh giành gì cả, sẽ luôn có người dâng những thứ tốt đẹp đến trước mặt họ.
Nếu có cơ hội, ta thực sự rất muốn nhìn thấy cảnh họ rơi xuống vũng bùn.
Còn hai vị đích tỷ của ta, dường như họ rất không ưa đích mẫu đối xử với ta như vậy.
Khi cha ta và đích mẫu ở đó, họ luôn tỏ ra là những tỷ muội tốt, chăm sóc ta nhưng sau lưng thường xuyên chế giễu ta.
Các nàng luôn vụng trộm mắng ta là con của kỹ nữ, là thứ hạ tiện.
Ta tám tuổi đã hiểu được ý tứ trong lời nói của họ.
Vì vậy, khi đích mẫu đến viện thăm ta, ta sợ hãi lao vào vòng tay của bà.
“Mẫu thân, con của kỹ nữ, kẻ ti tiện là có ý gì?”
Đích mẫu nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức hiểu ra là có chuyện gì, bà ta gọi người đến thấp giọng phân phó.
“Gọi tất cả các nàng đến đây!”
Nói xong, bà ta ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy cánh tay ta, ngẩng đầu nhìn ta.
“Châu Châu, con có tin tưởng mẫu thân không?”
Ta ngây thơ gật đầu.
“Hài tử ngoan, con về phòng trước đi, lát nữa mẫu thân sẽ đến thăm con có được không?”
Nói xong, đích mẫu đứng dậy để nha hoàn Tiểu Hà của ta đưa ta về phòng.
Không biết đích mẫu đã làm gì, từ ngày đó trở đi, hai vị đích tỷ của ta không dám cười nhạo ta không chút kiêng kỵ trước mặt ta nữa.
Ngay cả đích tỷ Phó Thế Vãn tối hôm đó cũng phá lệ đến viện của ta, nàng ta nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, sau đó đưa cuốn sách trên tay cho ta.
“Hôm qua ta đi ngang qua thư phòng vừa vặn thấy cuốn tạp ký này, ta cũng không dùng đến, tặng cho muội!”
Ta nhận lấy sách rồi cúi đầu thi lễ một cái.
“Đa tạ đường tỷ!”
Nàng ta quay đầu lại, cứng nhắc vẫy vẫy tay.
“Đi nghỉ sớm đi, ta đi trước!”
Ta đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nàng ta đi xa, hồi lâu không nói gì.
Những trải nghiệm từ nhỏ khiến ta đối với những người trong tòa nhà lớn này trời sinh đã có địch ý.
Mặc dù đích mẫu đối xử với ta rất tốt, nhưng ta vẫn luôn duy trì lòng cảnh giác.
Ta không bao giờ tin trên đời này sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với ai mà không có lý do.
Ba ngày sau, hai vị thứ tỷ của ta thả diều trong vườn thì cả hai đều rơi xuống hồ, bị bệnh nặng một trận.
Đích mẫu biết tin cũng chỉ thở dài, vội vàng gọi người đi mời đại phu.
5.
Từ sau khi vào Phó phủ, mẹ ta thường nhờ người gửi thư cho ta.
Đơn giản chính là muốn ta nghĩ cách để cha đi tìm nàng, hoặc nghĩ cách để nàng cũng vào Phó phủ.
Nhưng ta hiểu rất rõ, đây là chuyện không thể nào.
Mà ta cũng không muốn quay lại cuộc sống trước kia nữa.
Từ khi vào phủ ta mới hiểu được, mẹ ta chính là nữ tử bước ra từ thanh lâu, mà những nhà quyền quý này kiêng kỵ nhất chính là con cháu trong nhà dính dáng đến nữ nhân trong thanh lâu.
Ta không biết tại sao Phó gia lại đồng ý để cha ta đón ta về nhưng ta biết, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí.
Từ khi ta vào phủ, thái độ của cha ta đối với ta vẫn luôn nhạt nhẽo, sau khi giao ta cho đích mẫu thì không bao giờ hỏi han thêm một câu nào nữa.
Những di nương trong phủ đều rất xinh đẹp nhưng họ vẫn không giữ chân được bước chân của cha ta.
Ta quay đầu nhìn đích mẫu, dường như bà ta chưa bao giờ để ý đến những chuyện này.
Bất kể cha ta có ở lại hay không, bà ta đều là một bộ dáng nhàn nhạt.
Ta không nhìn thấu được bà ta nghĩ gì nhưng biết rằng bà ta sống thoải mái hơn mẹ ta và những di nương kia.
Ta nghĩ, ta nhất định không thể trở thành người như mẹ ta và các nàng.
Đối với mẹ ta, trong lòng ta rất phức tạp.
Ta thường vừa mừng vì mình thoát khỏi những ngày tháng trước kia, vừa khinh thường bản thân vì đã bỏ rơi mẹ ruột của mình.
Sau đó, mỗi lá thư mẹ ta gửi vào đều trở thành gông cùm xiềng xích ta ngày này qua ngày khác.
Cho đến khi, bị đích mẫu phát hiện ra vào ngày hôm đó.
Đích mẫu nắm chặt những lá thư đó, nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, hồi lâu, bà ta đuổi hết nô bộc trong phòng đi, ngồi xuống đối diện ta.
“Châu Châu, con có oán mẹ con không?”
Đây là lần đầu tiên bà ta chủ động nhắc đến mẹ ta với ta.
Ta cúi đầu, không nói gì.
Oán sao? Có lẽ là có nhưng ta có tư cách gì để oán bà ta chứ?
Nếu như có thể, ta thà rằng bà ta chưa từng sinh ra ta.
“Châu Châu, ta kể cho con nghe một câu chuyện nhé!”
Đích mẫu thở dài, đứng dậy ngồi bên cạnh ta, kể cho ta nghe câu chuyện của nhiều năm trước.
Mười tám năm trước, ngoài phủ An Viễn hầu Giang gia ở kinh thành, còn có một phủ Uy Viễn tướng quân, cũng họ Giang, gia chủ chính là Giang Minh trấn thủ biên cương, nắm trong tay quyền chỉ huy hai mươi vạn binh mã.
Giang Minh có một đích nữ tên là Giang Ngôn Mi, hiểu biết lễ nghĩa, tài mạo song toàn.
Giang Ngôn Mi từ nhỏ có một người thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm.
Thiếu niên lang kia tài trí hơn người, dung mạo tuấn tú, chỉ chờ Giang Ngôn Mi cập kê là sẽ đến cửa cầu hôn.
Nhưng trời không chiều lòng người, Giang gia nắm binh quyền nhiều năm, thánh thượng đã kiêng kỵ từ lâu.
Một thánh chỉ buộc tội thông đồng với địch giáng xuống, cả nhà Giang gia bị chém đầu.
Giang gia to lớn dùng hết toàn lực cuối cùng cũng chỉ giữ lại được một huyết mạch.
Chính là Giang Ngôn Mi.
Nàng muốn cầu cứu, vì vậy đã cầu xin người thanh mai trúc mã năm xưa.
Nhưng thông đồng với địch là đại tội mưu phản, không ai dám dính dáng đến nửa phần.
Thiên kim tiểu thư năm xưa cuối cùng chỉ có thể lưu lạc vào thanh lâu, đồng thời gây ra một cơn chấn động ở kinh thành.
Vô số người muốn bỏ đá xuống giếng đều muốn chứng kiến phong thái của nàng trong lâu.
“Cứ như vậy ba năm trôi qua, đến khi không còn ai ở kinh thành chú ý đến chuyện này nữa, thiếu niên kia lại đưa nàng ra khỏi lâu, nuôi dưỡng ở bên ngoài.”
Nói đến đây, ta lắp bắp nhìn đích mẫu, thử dò hỏi.
“Mẫu thân, vậy Giang gia đích nữ có phải là…?”
Đích mẫu gật đầu.
“Châu Châu, tên thật của mẹ con không phải là Mai Nương, nàng ấy tên là Giang Ngôn Mi, từng là nữ tử lóa mắt nhất kinh thành này!”
“Vậy thiếu niên thanh mai trúc mã của bà ấy chính là… chính là cha sao?”
Ta có chút không thể tin nổi.
Đích mẫu tiếp tục gật đầu.
“Cho nên, Châu Châu, đừng oán mẹ con, những năm này, nàng ấy đã sống rất khổ rồi!”
Trong đầu ta bắt đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của mẹ ta những năm này.
Trong ký ức, bà lười biếng, thích chưng diện, tính tình lại không tốt, lời nói ra với ta vô cùng cay nghiệt, đối xử với cha ta lại là bộ dạng nịnh nọt hết mực, sao có thể là Giang gia đích nữ hiểu lễ nghĩa, tươi đẹp kiêu ngạo mà đích mẫu nói.
Trong lòng ta dần dần dâng lên một cảm giác chua xót, thậm chí còn có một chút oán hận đối với người trước mắt này.
“Vậy mẫu thân, còn người thì sao?”
Đích mẫu dường như đã đoán được ta sẽ hỏi như vậy, bà cười cười.
“Có phải rất kỳ lạ không, tại sao ta lại nói nhiều như vậy với con, cũng rất kỳ lạ, cuối cùng lại là ta gả cho cha con đúng không?”
“Châu Châu, trên đời này đa số mọi chuyện đều không thể theo ý mình!”
“Ta tuy không quá quen biết mẹ con, nhưng cũng từng ngưỡng mộ phong thái của nàng ấy, thời khuê phòng đã muốn kết giao với nàng ấy, lúc đó nàng ấy tươi đẹp, xán lạn, có tài hoa, là một nữ tử khiến người ta vừa gặp đã không tự chủ được mà thích!”
“Ngay cả bản thân ta cũng không nghĩ tới, còn chưa kịp quen biết nàng ấy thì số phận của chúng ta đã rẽ sang những con đường hoàn toàn khác nhau, gả cho cha con không phải xuất phát từ ý nguyện của ta, bởi vì ta biết cha con từng là vị hôn phu của nàng ấy nhưng trong thời buổi này, chúng ta là nữ tử nào có nhiều quyền lên tiếng đâu?”
“Ta cũng từng nghĩ cách, muốn để mẹ con vào Phó phủ, ít nhất có thể bảo vệ nửa đời sau của nàng ấy vô ưu nhưng thánh ý khó lường… Có thể đưa nàng ấy ra khỏi thanh lâu đã là cực hạn rồi!”
Nói đến đây, bà dừng lại một chút, rất nghiêm túc nhìn ta.
“Châu Châu, mẫu thân biết, con cái gì cũng hiểu, nhưng mẫu thân vẫn muốn cầu xin con, hãy thử tin tưởng ta được không?”
Một khắc này, ta đột nhiên hiểu ra, những tâm tư nhỏ nhen và ác ý của ta chưa bao giờ thoát khỏi đôi mắt của đích mẫu.
Trong lòng ta bỗng có chút không cam lòng lại có chút bối rối.
6.
Ngày hôm đó qua đi, không biết đích mẫu đã làm gì, ta không còn nhận được thư của mẹ ta nữa.
Ta muốn ra khỏi phủ đi gặp mẹ, thử dò hỏi đích mẫu nhưng bà chỉ nhìn ta mà im lặng.
Ta biết, nhất định là ý của cha ta.
Cha ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đưa mẹ ta vào dưới cánh chim của Phó phủ, ông một mặt đắm chìm trong việc thanh mai trúc mã ngày xưa cao cao tại thượng lấy lòng mình, một mặt lại sợ hành vi của mình chọc giận thánh thượng.
Còn ta, đại khái cũng chỉ là một ngoài ý muốn mà thôi.
Ta im lặng đi ra khỏi viện của đích mẫu, trong lòng bắt đầu có chút hoang mang.
Tại sao nữ tử nhất định phải dựa vào sắc mặt của nam nhân mới có thể sống được?
Trong lòng ta nảy sinh một câu hỏi, ta muốn đi tìm một câu trả lời.
Những trải nghiệm trước đây khiến ta từ nhỏ đã hiểu rằng, muốn sống tốt thì phải tự thay đổi bản thân.
Nhưng ngay cả đích mẫu và mẹ ta, những nữ tử từng phong hoa tuyệt đại như vậy, giờ đây đều không thoát khỏi gông cùm, vậy ta có thể làm được gì đây?
Ta không còn cố tình đối đầu với đích mẫu nữa, cũng không còn cố ý nịnh nọt bà ấy, bắt đầu nghiêm túc theo sau học tập vị sư phó mà bà ấy mời về dạy ta.
Theo tuổi của ta càng lúc càng lớn, ta dần phát hiện ra, đích mẫu không giống như lời mẹ ta nói là một người nữ nhân độc ác, ngược lại, bà ấy rất phóng khoáng, độ lượng, ôn nhu lại có tài hoa.
Thậm chí, ta còn phát hiện ra, bà ấy biết võ công.
Bà không bao giờ hà khắc với thứ tỷ và những vị di nương kia, ngay cả với ta, một đứa trẻ từ bên ngoài đến, bà cũng tận tâm dạy dỗ.
Lúc đầu ta không hiểu, tại sao lại phải khiến bản thân sống mệt mỏi như vậy, giống như một con rối không biết khóc.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ta hiểu ra rồi.
Đích mẫu không yêu cha ta, vì yêu nên sinh ra lo lắng, vì yêu nên sinh ra sợ hãi.
Chính vì không yêu nên khi đối mặt với tất cả những điều này, bà ấy mới có thể bình thản như vậy.
Năm ta mười hai tuổi, đích mẫu đã ghi tên ta vào dưới danh nghĩa của bà.
Ta trở thành đích nữ thứ hai của Phó phủ sau đích tỷ.
Có lẽ là biết được ta lo được lo mất, đích mẫu thường mang ta theo bên mình, không hề keo kiệt thể hiện sự thiên vị của bà đối với ta trước mặt mọi người.
Ngay cả đích huynh đích tỷ cũng không còn coi thường ta nữa, gặp ta sẽ chủ động chào hỏi.
Còn sự ngoan ngoãn và thông minh của ta cuối cùng cũng khiến cha ta một lần nữa chú ý đến ta, với sự giúp đỡ của đích mẫu, ta cũng có được cơ hội tự do ra vào Phó phủ.
Ngay sau khi ra khỏi phủ, việc đầu tiên ta làm là đi gặp mẹ ta.
Mẹ ta vẫn ở trong căn tiểu viện như trước, vẫn thích ngồi trước gương thong thả chải đầu.
Mấy năm không gặp, bà dường như già đi rất nhiều.
Nhìn thấy ta, bà không có quá nhiều ngoài ý muốn, chỉ nhướng mắt qua gương đánh giá ta từ trên xuống dưới.
“Cao hơn rồi, cũng trắng hơn rồi, A, ngươi thích ứng nhanh thật.”
Ta nắm chặt góc áo cúi đầu, trong lòng có chút bất an.
Bà liền cau mày, quay đầu nhìn về phía ta.
“Bỏ cái bộ dáng không ra gì hẹp hòi đó đi, giờ đã là đích nữ Phó gia rồi, sau này cũng đừng đến đây nữa!”
Lời nói của mẹ ta khiến ta đột nhiên sửng sốt.
“Mẹ, con…”
Mẹ ta phẩy tay, quay lưng không nhìn ta nữa.
“Về đi, sau này, đừng đến nữa!”
Ta đứng tại chỗ, nhìn bà ấy không nói gì.