Phản Kích Bạn Cùng Phòng - Chương 4
09.
Đời sống tình cảm của Hạ Thanh Thanh luôn rất hỗn loạn, cứ cách vài bữa là sẽ đổi bạn trai.
Nửa năm gần đây, theo như Hạ Thanh Thanh nói thì cô ta câu được một phú nhị đại siêu cấp nhiều tiền, ngay cả túi xách cô ta dùng cũng đổi thành LV.
Buổi chiều thứ hai, Hạ Thanh Thanh lại trang điểm lòe loẹt đi ra khỏi cổng trường, bước lên một chiếc xe taxi.
Tôi cũng bắt taxi đuổi theo.
Hạ Thanh Thanh xuống xe tại một khách sạn 5 sao trong thành phố, tôi đi theo cô ta vào trong khách sạn.
Ngày thường tôi đều không thích ăn diện, nhưng hôm nay tôi cố tình trang điểm lại còn đeo thêm kính râm và mũ lưỡi trai.
Tôi mặc trang bị đầy người, ngồi đối diện với Hạ Thanh Thanh trong sảnh chính của khách sạn hết nửa tiếng. Vậy mà tiện nhân này lại không nhận ra tôi.
Thời gian trôi qua không bao lâu, một gã đàn ông hói đầu bước vào khách sạn, Hạ Thanh Thanh lắc mông nhào tới.
Gã hói đầu muốn né để tránh hiềm nghi, nhưng Hạ Thanh Thanh đã thẳng thừng khóa cánh tay gã lại.
Thấy cái đầu Địa Trung Hải* bắt mắt kia, tôi liếc một cái đã nhận ra người đàn ông đó là chủ nhiệm khoa!
(*) Ý chỉ mấy người đầu hói.
Cái gì mà phú nhị đại chứ, rõ ràng đó là gã chủ nhiệm khoa háo sắc!
Chẳng trách ngày hôm đó chủ nhiệm khoa cứ liên tục thiên vị Hạ Thanh Thanh, hóa ra hai người đã là chiến hữu đứng cùng chiến tuyến!
Hai người làm thẻ phòng trước quầy lễ tân rồi đi vào trong thang máy, thang máy dừng lại ở tầng 5.
Tôi cũng chạy đến quầy thuê một phòng ở tầng 5, sau đó quẹt thẻ và đi thang máy lên theo.
Tôi đi nghe động tĩnh của từng phòng, cuối cùng dừng lại ở phòng 529.
Giọng nói của chủ nhiệm khoa phát ra từ trong phòng: “Thanh Thanh, em cũng thật là, lúc ở trong văn phòng thầy cũng không tiện nói, nhưng mà mùi trên người em thật sự có hơi nồng đấy.”
Hạ Thanh Thanh: “Lão già này, chê mùi của em nồng thì đừng có đến tìm em, bà thím già kia không có mùi gì kìa, thầy đi tìm bà đó chơi đi.”
Chủ nhiệm khoa không biết xấu hổ mà đáp lời: “Khà khà, thầy thích cái mùi này trên người em đấy, mùi càng nồng thầy càng thích…”
Sau đó là âm thanh thô tục khi hai người quấn quýt lấy nhau, tôi nghe mà cảm thấy buồn nôn.
Trời đất mẹ ơi, quả nhiên là khẩu vị nặng, ngay cả ổ vi khuẩn như vậy mà gã cũng dám ăn vào miệng!
Chẳng trách gã lại dùng dung dịch kali pemanganat để rửa sạch ‘thằng em’ của mình!
Nam độc nữ độc cùng nhau chiến đấu, ọe!
Tôi quay trở về phòng, móc di động ra gọi hai cuộc điện thoại.
Đầu tiên là 110: “Báo án báo án, đồng chí cảnh sát, tôi tố cáo phòng 529 trong khách sạn. Tôi nghi ngờ có người thực hiện hành vi phi pháp ở đây, hy vọng các anh có thể tới để xác minh.”
Tiếp theo gọi thêm một cuộc nữa: “Lý Xuân Hoa, bà mau đến đây xem chuyện tốt mà chồng bà đã làm đi, tôi đảm bảo sẽ rất xuất sắc, thời gian là nửa tiếng nữa, chậm chân thì có khi bà không xem được đâu đấy.”
Trong phòng không bật đèn, tấm rèm dày dặn che hơn phân nửa ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ, ánh sáng mờ ảo hắt lên nụ cười tàn nhẫn của tôi.
Chủ nhiệm khoa, thầy muốn chứng cứ đúng không?
Vậy thì tôi sẽ cho mấy người xem chứng cứ không thể nào chối cãi.
Hạ Thanh Thanh, tận thế của cậu đã tới rồi!
Nửa tiếng sau, trên hành lang vang lên tiếng bước chân rầm rập.
Rồi sau đó là cảnh sát tiếng đập cửa: “Xin khách thuê phòng 529 hãy mở cửa, có người tố cáo mấy người thực hiện hành vi phạm tội trái pháp luật, mong hãy mở cửa để chúng tôi xác minh.”
Cửa phòng vẫn đóng chặt.
Giọng nói hoảng loạn của chủ nhiệm khoa truyền ra từ trong phòng: “Bọn tôi không làm gì trái pháp luật hết, trong phòng chỉ có một mình tôi thôi…”
Cảnh sát dẫn đội quay người ra hiệu cho đồng nghiệp.
“Rầm…”
Một tiếng vang lớn.
Dụng cụ phá cửa mạnh mẽ đẩy bật cửa ra, cảnh sát phá cửa xông vào, trong phòng vang lên tiếng kêu sợ hãi của một đôi nam nữ.
Tôi lặng lẽ thăm dò nhìn thoáng qua phòng 529.
Đôi nam nữ đang tìm kiếm quần áo để che đậy cơ thể trần truồng, cảnh sát quát lớn bảo hai người ôm đầu ngồi xổm xuống đất, gương mặt hai người đầy vẻ mê man kinh hoàng.
Tuyệt lắm!
Nhưng vẫn chưa đủ!
BOSS lớn đã sắp lên sân khấu.
Cửa thang máy lại mở ra một lần nữa, vợ của chủ nhiệm khoa vội vã đi thẳng đến phòng 529, đứng trước cửa đột ngột thét một tiếng chói tai:
“Lão già sống dai kia, ông đã một bó tuổi rồi mà còn dám lén lút làm chuyện không biết xấu hổ này sau lưng tôi!”
“Tôi giết ông đồ khốn nạn!”
Vợ của chủ nhiệm khoa phát điên, tên chủ nhiệm khoa hèn hạ kia lập tức trốn đằng sau lưng Hạ Thanh Thanh.
Vợ của chủ nhiệm khoa không bắt được lão già đó, bèn nắm đầu Hạ Thanh Thanh bắt đầu đánh. Hạ Thanh Thanh khóc lóc thảm thiết: “Không phải, không phải, là gã ta lừa tôi đến khách sạn muốn cưỡng gian tôi…”
Khá lắm, chỉ là một ả điếm mà lúc này còn đứng đây diễn.
Vợ của chủ nhiệm khoa thẳng tay tát một cái lên mặt Hạ Thanh Thanh: “Lão già này thận hư đến mức mỗi ngày đều phải uống nửa cân cẩu kỷ, mày không câu dẫn lão thì lão có thể tới đây cùng mày à?! Tao đánh chết mày con điếm đê tiện này!”
Móng tay sắc ngọn lướt qua gò má, nháy mắt để lại một vệt máu chảy đầm đìa.
Hạ Thanh Thanh bụm mặt hét thảm một tiếng, áo tắm vừa mới mặc lên giờ đây lại trượt xuống, một mùi hương tanh tưởi tỏa ra từ trên người Hạ Thanh Thanh.
Khí độc bùng nổ.
Vợ của chủ nhiệm khoa và mấy cảnh sát lao vào can ngăn lập tức chạy ra khỏi phòng, vịn tường ói mửa như điên.
Vợ của chủ nhiệm khoa vừa ói vừa rít gào với gã ta: “Lão khốn nạn không biết xấu hổ này, ngay cả cái loại kỹ nữ bẩn thỉu như vậy mà ông cũng dám chạm vào…”
Tôi bình tĩnh bước đến chỗ cửa, dí sát điện thoại vào mặt chủ nhiệm khoa: “Chủ nhiệm khoa, thầy muốn chứng cứ gì thì em cũng có rồi đây, vậy chứng cứ này có tác dụng hay không?”
10.
Vợ của chủ nhiệm khoa quả thật rất cứng rắn, cùng ngày hôm đó đã trình báo chuyện hư hỏng của chủ nhiệm khoa lên trường học.
Một ngày sau trường học đã đưa ra thông báo khẩn cấp:
“Bởi vì thân thể của chủ nhiệm khoa không khỏe nên tạm thời không thể đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo của khoa nữa, đồng thời cũng đình chỉ công tác dạy học và tư cách thu nhận nghiên cứu sinh.”
Lời lẽ mơ hồ ngăn ngừa dư luận tiếp tục đồn thổi, cách xử lý cách chức đình chỉ cũng tạm thời bình ổn được lửa giận của vợ chủ nhiệm khoa.
Nhưng trên đời không có tường nào là không lọt gió, tin đồn về Hạ Thanh Thanh và chủ nhiệm khoa vẫn cứ âm thầm lan truyền trong trường học.
Hạ Thanh Thanh xin nghỉ bệnh ở nhà mười ngày để tránh đầu sóng ngọn gió.
Tiện nhân kia muốn giả bệnh để trốn à? Đương nhiên không có cửa đâu!
Tôi thúc giục Hạ Thanh Thanh nói xin lỗi tôi, một ngày gửi mấy trăm tin nhắn WeChat và gọi mấy chục cuộc cho cô ta, đến độ khiến cô ta hoàn toàn suy sụp, cuối cùng cũng nhận điện thoại.
Hạ Thanh Thanh điên cuồng rống lên với điện thoại: “Trần Gia, cậu đã khiến tôi thân bại danh liệt, tại sao cậu còn chưa buông tha cho tôi? Cho dù tôi có quan hệ với chủ nhiệm khoa thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến cậu?”
Ha?
Cậu thân bại danh liệt là vì cậu không biết xấu hổ, sao bây giờ lại đổ lên người tôi?
Rõ ràng tôi mới là người bị hại, cậu giả vờ đáng thương cái rắm gì!
Tôi cười lạnh một tiếng: “Những chuyện xấu xa đó của cậu đương nhiên không ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng cậu lại treo cái quần lót bẩn thỉu kia lên đầu giường tôi, bây giờ tôi còn đang gánh cái danh chị gái quần lót và bị người ta châm chọc. Chuyện này nếu ngày nào cậu còn chưa xin lỗi tôi thì ngày đó cậu sẽ không sống yên!”
Trong điện thoại phát ra tiếng khóc quen thuộc: “Trần Gia, cậu bắt nạt người khác, tôi không sống nổi nữa…”
Lại là nước mắt cá sấu quen thuộc, nhưng bây giờ trái tim của bà đây đã cứng như đá rồi.
Tôi nói một lời cảnh cáo cuối cùng: “Cậu có sống hay không cũng không liên quan tới tôi, nếu trong vòng 3 ngày mà cậu vẫn không xin lỗi vậy thì tôi sẽ chơi cậu một vố lớn hơn nữa!”
Bạn vĩnh viễn sẽ không biết được giới hạn cuối cùng của một ả điếm sẽ thấp đến đâu.
Hạ Thanh Thanh bị tôi quấy rầy đến mức không chịu được nữa, cuối cùng cũng trở về trường học. Nhưng cô ta vẫn như không chịu xin lỗi, mà là đứng trên sân thượng tầng chín của khu dạy học.
11.
Lúc ấy tôi đang ở nhà ăn gặm đùi gà, giáo viên phụ trách tức muốn hộc máu gọi điện thoại đến: “Trần Gia, bây giờ thầy ra lệnh cho em lập tức chạy đến sân thượng khu dạy học, em nhìn xem em đã làm ra chuyện tốt gì! Hạ Thanh Thanh đang muốn nhảy lầu! Em tới đây nhanh đi!”
Tôi biết ả điếm Hạ Thanh Thanh này lại diễn vai người bị hại, tôi không hề có hứng thú chút nào.
Tôi chậm rãi gặm sạch sẽ đùi gà trong tay, rồi mới thong thả đi đến sân thượng khu dạy học.
Trên sân thượng đã sớm đứng đầy người.
Giáo viên phụ trách và lãnh đạo trường học liều mạng khuyên bảo Hạ Thanh Thanh bình tĩnh, bảo vệ của trường học và cảnh sát cũng có ý định tiếp cận Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh mặc một bộ đồ đỏ đứng cạnh mép sân thượng, ánh mắt thống khổ nhìn phương xa, giống như đã nhìn thấu hồng trần, sắp kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Tôi nhìn tạo hình của Hạ Thanh Thanh mà thấy nổi da gà.
Mặc đồ đỏ cái đếch gì chứ?
Sao đây, muốn chơi trò lệ quỷ áo đỏ sau khi chết sẽ quay về đòi mạng hả?
Đừng có giỡn!
Con mẹ nó cô ta đã đứng trên sân thượng này hai tiếng rồi, muốn nhảy thì đã nhảy từ lâu.
Nhưng giáo viên phụ trách lại sốt ruột như lửa đốt mông, kéo tôi đến trước mặt Hạ Thanh Thanh: “Trần Gia, em mau qua đây nói chuyện rõ ràng với Hạ Thanh Thanh đi, các em hãy gỡ bỏ khúc mắc, cảm xúc của em ấy dịu xuống rồi thì sẽ không làm việc ngu ngốc nữa!”
Tôi biết vì sao giáo viên phụ trách lại sốt ruột.
Những trường học kị nhất là có học sinh tự sát, nếu thật sự gây ra chuyện lớn như vậy thì người đầu tiên chịu trách nhiệm sẽ là giáo viên phụ trách.
Còn tôi thì không gấp chút nào, kỹ nữ diễn kịch, đây đâu phải là chuyện liên quan đến tôi?
Tôi nói với Hạ Thanh Thanh: “Hạ Thanh Thanh, không phải cậu muốn nhảy à, cậu nhảy đi, con mẹ nó không phải là muốn chết sao, tôi sẽ giúp cậu đạt được mục đích, nếu hôm nay cậu lập tức nhảy xuống tôi sẽ mua cho cậu hủ cốt tốt nhất!”
“Nhảy đi, cậu nhảy xong tôi sẽ trả tiền hậu sự!”
Màn kịch của Hạ Thanh Thanh bị tôi quấy phá, cô ta lúng túng đứng bên mép sân thượng, lấy hết can đảm bước nửa bước ra bên ngoài, rồi sau đó lại rụt chân về với sắc mặt trắng bệch.
Ả điếm này căn bản không muốn chết!
“Chát…”
Một cái bạt tai rơi xuống mặt tôi.
Giáo viên phụ trách dự tợn hét về phía tôi: “Trần Gia, thầy không ngờ em còn sỉ nhục Hạ Thanh Thanh như vậy. Trong đại hội chỉnh đốn tác phong vào ngày mai em cần phải viết kiểm điểm! Cần phải xin lỗi Hạ Thanh Thanh!”
Tôi nhìn giáo viên phụ trách yếu đuối nhu nhược, tức giận đến mức cả người run rẩy, nước mắt nhòe mi.
Hắn không quan tâm danh dự của một học sinh.
Hắn không quan tâm đến chuyện đúng sai.
Hắn chỉ quan tâm lớp mình phụ trách có xảy ra chuyện cực đoan không thể không chế nào không!
Khi tôi bị trừ điểm sai hắn không nói được một lời xin lỗi.
Khi tôi cõng cái danh chị gái quần lót thì hắn cũng mặc kệ.
Khi tôi tố cáo với chủ nhiệm hắn vâng vâng dạ dạ giả vờ hồ đồ.
Mà lúc có chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ của mình thì sẽ tức giận tìm tôi đến gánh trách nhiệm!
Đây là công bằng chỗ nào!
Đây là loại thầy giáo ngu ngốc gì thế!
Trên mặt vừa nóng vừa rát, trong lòng đau như vạn tiễn xuyên tâm, tôi nhìn giáo viên phụ trách mà gật đầu với vẻ mặt vô cảm: “Được, ngày mai tôi sẽ xin lỗi Hạ Thanh Thanh!”
Một câu lập tức hóa giải tử cục trước mắt.
Hạ Thanh Thanh giả vờ kiệt sức té xíu cái rầm trên sân thượng, cảnh sát xông đến vây quanh, kéo Hạ Thanh Thanh xuống khỏi đó, nhân viên cấp cứu chờ đợi nãy giờ lập tức đi lên.
Hạ Thanh Thanh bị cuốn theo đám người lại lặng lẽ giờ ngón giữa về phía tôi một lần nữa.
Vẫn đê tiện như xưa!