Phản Kích Bạn Cùng Phòng - Chương 3
07.
Giáo viên phụ trách mau chóng gọi điện thoại đến, nói tôi hãy đến văn phòng một chuyến.
Tôi đã chờ vụ kiện cáo này từ lâu.
Lúc tới nơi tôi mới phát hiện ngoại trừ giáo viên phụ trách và Hạ Thanh Thanh thì còn có chủ nhiệm khoa.
Tôi còn chưa mở miệng thì Hạ Thanh Thanh đã cáo trạng trước: “Thầy phụ trách, chủ nhiệm khoa, em muốn xin chuyển phòng ký túc xá.”
“Buổi sáng hôm nay thầy phụ trách kiểm tra phòng ngủ thì phát hiện Trần Gia không giặt quần lót nên đã trừ điểm vệ sinh của cậu ta. Nhưng Trần Gia chẳng những không hối cải mà còn bôi nhọ nói đó là quần lót của em!”
“Vừa nãy cậu ta lại đến phòng vũ đạo bịa đặt tin đồn về em, em không muốn ở chung phòng với loại người độc ác như vậy nữa!”
Lúc nào nước mắt của Hạ Thanh Thanh cũng nói rơi là rơi, hai hàng nước mắt cá sấu lại chảy xuống, tiếp tục diễn bộ dạng đáng thương.
Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, quả nhiên tiện nhân này đi đến đâu là lại làm trò đến đó!
May mắn là tôi đã chuẩn bị xong chứng cứ.
Tôi móc điện thoại ra, mở ảnh của phòng ký túc xá mà tôi vừa mới chụp.
Trong ảnh, trên mặt bàn và trên giường của Hạ Thanh Thanh chất đầy rác rưởi, giống như một bãi rác nhỏ.
Vì sáng nay mới nghênh đón người kiểm tra nên phòng ký túc xá đã được quét dọn vệ sinh. Nhưng chỉ nửa ngày ngắn ngủi nó đã bị Hạ Thanh Thanh biến thành như vậy.
Tôi đưa ảnh chụp cho giáo viên phụ trách và chủ nhiệm xem: “Thầy phụ trách, chủ nhiệm khoa, em không hề vu oan cho Hạ Thanh Thanh.”
“Thói quen sinh hoạt thường ngày của cậu ta cực kỳ tệ, không giặt quần lót cũng không quét dọn vệ sinh, còn biến ký túc xá thành một đống rác nữa.”
“Thầy xem đi, đây là giường và bàn của cậu ta, quả thật là bẩn muốn chết.”
Thật ra không cần ảnh chụp thì chân tướng cũng rõ ràng.
Hạ Thanh Thanh chạy tới từ phòng vũ đạo, trên người vẫn tỏa ra mùi hôi khủng khiếp, mùi hương hoàn toàn giống hệt như cái quần lót kia.
Giáo viên phụ trách hiển nhiên đã nhận ra bản thân đã trách nhầm tôi, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thầy hơi do dự nhìn thoáng qua chủ nhiệm khoa.
Chủ nhiệm khoa uống một ngụm trà, thong thả mở miệng: “Trên quần lót cũng không viết tên, em dựa vào đâu mà nói đó là của Hạ Thanh Thanh?”
“Chẳng lẽ em nói là của thầy thì thầy cũng phải chấp nhận sao?”
“Phải có chứng cứ!”
“Ảnh chụp có thể chứng minh được điều gì? Ngày thường ai mà chẳng có chút rác sinh hoạt.”
Chủ nhiệm khoa giở giọng ngu đần của mấy tên quan lại khiến tôi tức muốn nổ tung!
Trời đất ơi cái gì vậy, đây là lãnh đạo kiểu gì thế, sao có thể nói ra những lời tồi tệ như vậy!
Ai cũng phải có rác thải, nhưng đống rác trong phòng Hạ Thanh Thanh đã sắp chất thành núi rồi đấy!
Vả lại bây giờ trên người Hạ Thanh Thanh đang bốc ra mùi hôi rình, chẳng lẽ ông không nghe thấy à?
Tôi cố nén lửa giận gật gật đầu: “Được, nếu ảnh chụp không được coi là chứng cứ vậy thì em còn có nhân chứng nữa! Bạn cùng phòng trong ký túc xá của chúng em đều có thể làm chứng!”
Tôi mở cửa văn phòng ra, gọi bạn cùng phòng là Trương Na Na và Lưu Vũ vào trong!
Trước đây hai người đều ở trong phòng ký túc xá này, họ cũng không ít lần cãi nhau với Hạ Thanh Thanh vì vấn đề vệ sinh.
Nhưng Hạ Thanh Thanh vẫn cố tình bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, mỗi ngày vẫn cứ làm theo ý mình.
Chúng tôi đã từng phản ánh với quản lý ký túc xá rất nhiều lần, cũng không biết tại sao mà mãi vẫn không được đáp lại.
Trương Na Na và Lưu Vũ thật sự hết nhịn nổi Hạ Thanh Thanh, nửa năm trước đã ra ngoài thuê phòng ở.
Lần này nghe nói tôi muốn cáo trạng với giáo viên phụ trách, các cô ấy lập tức tới trường học.
Trương Na Na và Lưu Vũ cùng làm chứng kể về thói quen sinh hoạt của Hạ Thanh Thanh.
Nhưng chủ nhiệm khoa vẫn không dao động: “Mấy em cho rằng càng nhiều người đến thì mình càng có lý sao? Thầy vẫn giữ câu nói kia, không có chứng cứ thì là các em bịa đặt!”
“Nếu ba người các em còn tiếp tục vu oan cho Hạ Thanh Thanh thì thầy sẽ xử phạt cảnh cáo.”
Ba người chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn hiểu ra!
Chủ nhiệm khoa không bị ngốc mà là đang công khai che chở cho ả kỹ nữ Hạ Thanh Thanh!
Chủ nhiệm khoa đưa ra kết luận rồi xoay người muốn bỏ đi.
Trương Na Na tức giận đến nổi ứa nước mắt, níu lấy chủ nhiệm khoa bật khóc: “Chủ nhiệm, chẳng lẽ thầy không ngửi thấy mùi hôi trên người cậu ta sao? Mùi này giống như cá chết vậy!”
Chủ nhiệm khoa bị Trương Na Na kéo lấy nên loạng choạng một chút, một cái bình thuốc nhỏ rơi ra từ trong túi, nó lăn đến bên chân tôi, tôi bèn dẫm chân lên.
Chủ nhiệm khoa trừng mắt rống lên với Trương Na Na: “Em kéo tay thầy làm cái gì? Em đang muốn đánh giáo viên đấy à?”
Trương Na Na bị mắng đến mức không biết nên làm gì cho phải.
Tôi lập tức nở nụ cười giả tạo và che chắn cho Trương Na Na ở sau lưng: “Chủ nhiệm, em xin lỗi, vừa nãy chúng em có hơi kích động.”
“Bây giờ chúng em đã hiểu rõ rồi, làm việc là phải có chứng cứ.”
“Lần này là chúng em không đúng, chúng em nhận sai.”
Tôi cụp mắt xin lỗi chủ nhiệm khoa một hồi, chủ nhiệm khoa hơi mất kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng.
Hạ Thanh Thanh trốn sau lưng chủ nhiệm khoa, giơ ngón giữa về phía chúng tôi, trên mặt là vẻ tiểu nhân đắc chí.
Hai người một trước một sau rời khỏi văn phòng.
Trương Na Na và Lưu Vũ tức đến mức dậm chân: “Trần Gia, cứ để ả kỹ nữ kia đi như vậy hả? Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là cậu ta mất vệ sinh mà!”
Tôi ung dung duỗi người: “Chẳng phải chủ nhiệm khoa nói rồi à, chúng ta phải có chứng cứ, trong xã hội pháp trị mà không chứng cứ thì khác nào nói bừa đâu?”
Tôi nhẹ nhàng nhấc chân rồi nhặt bình thuốc nhỏ dưới chân lên, trên nhãn viết tên thuốc —— dung dịch kali pemanganat.
08.
Chủ nhiệm khoa muốn có chứng cứ, chuyện này cũng không làm khó được tôi.
Tôi cố nén cơn buồn nôn trở về ký túc xá nhặt cái quần lót kia, rồi lại bới trong đống rác tìm mấy sợi tóc của Hạ Thanh Thanh, bỏ tất cả vào túi và đi đến đơn vị của mẹ tôi.
Mẹ tôi làm việc ở viện nghiên cứu sinh học trong thành phố, thiết bị ở đơn vị có thể đối chiếu DNA.
Mẹ của tôi là người rất thích sạch sẽ, lúc lấy cái quần lót lâu năm trong túi ra, mẹ tôi lập tức lùi xa chín mét: “Trần Gia, con đang cầm cái thứ bẩn thỉu gì vậy? Mới vớt ra từ hố phân hả?”
Tôi ra vẻ vô tội nói hết mọi chuyện mình đã gặp được trong ngày hôm nay.
Mẹ tôi là nhà khoa học thuộc phần tử trí thức, ngày thường rất ít nói lời thô tục, nhưng vừa nghe sự việc Hạ Thanh Thanh bôi nhọ tôi, bà ấy lập tức chửi Hạ Thanh Thanh đến hai tiếng liền.
Ngày hôm sau mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi và nói rằng đã có kết quả kiểm tra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, DNA trên cái quần lót này hoàn toàn trùng khớp với DNA của Hạ Thanh Thanh, mẹ tôi còn chuẩn bị một phần báo cáo kiểm tra.
Người mẹ vĩ đại của tôi luôn làm việc cẩn thận chặt chẽ.
Tôi thầm giơ ngón cái cho mẹ ở trong lòng.
Mẹ tôi nói chuyện chính xong rồi, cuối cùng lại ra vẻ muốn nói lại thôi: “Còn nữa con gái à, hay là mẹ cho con thêm chút phí sinh hoạt… Con thuê phòng ở bên ngoài đi…”
Tôi: “Hả? Có phải mẹ phát hiện ra chuyện gì không, có chuyện gì thì mẹ cứ nói thẳng.”
Mẹ tôi: “Con gái à chắc con không biết, bạn học này của con hoàn toàn là một ổ vi khuẩn. Căn cứ vào quần lót của con bé đó mà phỏng đoán, ít nhất thì nó cũng bị viêm âm đạo, herpes sinh dục và năm sáu loại bệnh khác. Mẹ sợ nó lây cho con…”
Đây là tin tức không hề ngoài ý muốn.
Tôi không nhịn được nở nụ cười: “Mẹ cứ yên tâm đi, con gái của mẹ chính là loại kháng sinh mạnh nhất, chuyên trị loại bệnh nặng như thế này!”