Phần 3 - Thương Nhân Chợ Quỷ Và Ngũ Đế Mại Mệnh - Chương 3
Nhìn vẻ mặt phấn khởi của dì Trịnh, tôi bèn giữ bà lại, nói: “Dì, đó là bạn của tôi, người ta lần đầu đến nhà, mà dì lại muốn tìm người ta làm lễ xung hỷ, có phải hơi đường đột không?”
“Đại thiếu gia, ý cậu là gì? Cậu muốn em cậu chết phải không?”
Dì Trịnh mở to mắt nhìn tôi, những giọt nước mắt to tròn lăn xuống, lại nhìn về phía cha: “Lão gia, ông phải làm chủ cho tôi. Hôm nay Trần đại sư nói rằng cô gái đầu tiên đến từ bên ngoài sẽ xung hỷ cho Trạch nhi, có thể bảo đảm Trạch nhi sống lâu trăm tuổi. Đại thiếu gia… là không muốn thấy Trạch nhi sống sót mà.”
Cha cũng nhìn tôi với sắc mặt có chút trầm xuống.
Tôi đành tìm một lý do, cung kính nói: “Cha, đó là cô gái mà con thích. Hôm nay, con dẫn cô ấy đến, là để ra mắt cha. Dì muốn tìm người xung hỷ, con không cản, nhưng không thể lấy đại thiếu phu nhân nhà họ Trương để xung hỷ chứ?”
Dì Trịnh nghe thấy lời tôi, liền vội vàng nói: “Trương Chu, sao cậu có thể làm như vậy? Vì một người phụ nữ mà ngay cả mạng sống của em trai mình cũng không màng ư?”
“Dì,” tôi đáp, “để giúp em trai giải vận xui, dì không thể bắt người cưỡng ép được. Dì cũng nên hỏi ý người ta có đồng ý hay không chứ? Chẳng lẽ danh tiếng của Trương gia đều bỏ hết sao?”
Dì Trịnh trợn trừng mắt.
Cha giơ tay lên, gật đầu nói: “Bội Vân, phải cứu Trạch Nhi, nhưng không thể cưỡng ép người khác. Hơn nữa, Chu nhi đã dẫn cô gái đó về, chắc hẳn là hai bên đều có tình cảm. Việc này thôi bỏ qua đi.”
“Không đâu, lão gia.” Dì Trịnh hốt hoảng quỳ xuống, khóc nói: “Trần đại sư nói rồi, Trạch nhi chỉ có cơ hội này thôi. Nếu không, nó sẽ không qua khỏi mùa đông năm nay đâu. Lão gia, thật sự không còn cách nào khác, chỉ xin để tôi hỏi cô gái đó một câu… Chỉ một câu thôi, để tôi chết cũng yên lòng.”
“Hỏi một câu?” Tôi định ngăn lại.
Cha đã gật đầu nói: “Được thôi, hỏi một câu đi. Chu nhi, em trai con thật không dễ dàng gì, nếu cô gái ấy có tình ý với con thì cha không can thiệp, nhưng nếu cô ấy không có, con cũng nên nghĩ cách cứu mạng em trai mình.”
Trong nhà này, mọi chuyện đều do cha quyết định.
Tôi chỉ còn cách gật đầu đáp: “Con biết rồi, cha. Vậy để con gọi cô ấy qua…”
“Để tôi đi.” Dì ta nhanh chóng đứng dậy, định đi về phía sân của tôi.
Cha ngăn lại: “Không ai được phép đi. Người đâu, mời cô gái mà đại thiếu gia đưa về đến đây.”
Một tỳ nữ dâng trà gật đầu rồi đi về phía sân.
Tôi siết chặt nắm tay, trong lòng không yên, cũng không biết một lúc nữa khi Hứa Niệm đến, liệu có lỡ lời hay không.
Dì Trịnh đứng một bên, nhìn tôi với ánh mắt giận dữ, khẽ nói: “Một lát nữa tôi sẽ hỏi trước. Đại thiếu gia, Trạch nhi cũng là con của lão gia, nếu cậu có tình anh em thì nên nhường người đó ra.”
Tôi định nói gì đó.
Cha nhìn qua các quản gia trong phòng, khẽ ho một tiếng: “Một lát nữa là chuyện gia đình, các người hãy vào phòng chờ đi. Chu nhi, con đi tiếp các quản gia một chút.”
Cha rõ ràng là muốn tách tôi ra.
Ánh mắt dì lóe lên vẻ đắc ý.
Cha lại nhìn tôi, nói: “Còn đứng đó làm gì?”
Tôi đành phải đi ra sảnh phụ.
Một lát sau, Hứa Niệm đến.
Tôi và mấy quản gia đứng ở sảnh phụ nhìn ra.
Hứa Niệm mặc một chiếc áo nền xanh hoa mẫu đơn trắng, tóc búi cao bằng một cây trâm gỗ, đôi giày thêu tinh tế, bước vào chính sảnh.
“Đại thiếu gia, thật là có mắt nhìn.”
“Đúng vậy. Cô gái này với đại thiếu gia thật là xứng đôi vừa lứa.”
“Đại thiếu gia, cô ấy là con gái nhà ai mà dung mạo đẹp thế này? Sao trước giờ chưa nghe cậu nhắc đến?”
Các quản gia đứng bên tôi xì xào bàn tán.
Lúc này, tôi cũng sững sờ.
Hứa Niệm không còn vẻ lấm lem bụi bặm trước đây, da trắng hồng, dung mạo thanh tú, ánh mắt có ba phần vui vẻ, bảy phần bình tĩnh, dáng dấp ung dung, thậm chí còn vượt trội so với các tiểu thư tôi từng gặp.
“Trương Chu đâu?” Hứa Niệm đứng trong tiền sảnh, giọng bình tĩnh.
Dì Trịnh liền vội vã nói: “Cô gái, cô có người trong lòng không?”
Tôi giật mình, không ngờ dì hỏi thẳng như vậy.
“Bà là ai? Tôi có người trong lòng hay không thì liên quan gì đến bà?” Hứa Niệm hỏi ngay trong tiền sảnh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dì hơi ngạc nhiên, lại nói: “Cô gái, tôi không có ác ý, chỉ muốn làm mối cho cô. Tôi có một đứa con trai, dáng dấp rất đẹp trai, chỉ cần cô đồng ý gả cho con tôi, tôi có thể tặng cô… một trăm lượng vàng làm sính lễ.”
Các quản gia đều nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy căng thẳng.
Hứa Niệm vẫn đứng trong tiền sảnh, không nói gì.
Dì Trịnh tiếp tục: “Thêm ba cửa hàng, một ngôi nhà, hai cặp ngọc Như Ý, hai cặp vòng tay phỉ thúy. Cô gái, chỉ cần cô đồng ý gả cho con trai tôi, tôi sẽ đối đãi với cô thật tốt, điều gì cũng đồng ý với cô.”
Tôi siết chặt vạt áo, không kiềm được muốn tiến lên.
Hứa Niệm lại hỏi: “Trương Chu bảo bà đến cầu hôn tôi sao?”
Dì Trịnh định đứng lên giải thích.
Cha ngồi ở vị trí chủ tọa, híp mắt nhìn Hứa Niệm hỏi: “Cô gái, cô có thích con trai cả của tôi không?”
“Không hẳn vậy.” Hứa Niệm nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôi bất lực thở dài.
Dì Trịnh lập tức vui mừng, nói: “Cô gái, con trai tôi tên là Trương Trạch, dáng dấp còn đẹp hơn Trương Chu. Chỉ cần cô đồng ý gả cho con tôi, tôi sẽ hứa bất cứ điều gì với cô.”
Hứa Niệm vừa nói xong, dì ta rõ ràng cảm thấy có cơ hội.
Còn tôi lại lo sợ cha và dì ta sẽ ép Hứa Niệm ở lại để giải vận xui cho em trai tôi.
Quả nhiên, ánh mắt của cha thay đổi một chút, quay đầu nhìn về phía tôi.
“Không gả.” Hứa Niệm bỗng đáp lại.
“Nếu là Trương Chu, tôi có thể cân nhắc. Nếu là người khác, tôi không gả.”
Các quản gia lập tức nhìn về phía tôi.
Tôi cũng sững người, không ngờ Hứa Niệm lại nói như vậy.
Cha nghi hoặc hỏi: “Không phải cô không thích con trai cả của tôi sao?”
“Tôi chỉ nói là không hẳn, chứ không nói là ghét.”
Hứa Niệm chớp mắt nói: “Tôi và Trương Chu cũng có chút duyên phận. Nếu các người muốn tôi gả cho anh ấy, tôi có thể suy nghĩ.”
Cha gật đầu nhẹ, chỉ vào Hứa Niệm nói: “Tôi cho cô hai lựa chọn. Một là cô gả cho con trai thứ hai của tôi, Trương Trạch. Cô muốn gì, tôi cũng có thể đồng ý. Hai là cô gả cho con trai cả của tôi, nhưng sẽ không có gì cả.”
Tôi vội vàng bước ra khỏi sảnh phụ, nói: “Cha, sao người có thể ép cô ấy chọn được?”
Cha lạnh lùng nhìn tôi.
Dì Trịnh cũng tối sầm mặt, tức giận nói: “Trương Chu, cậu thật sự không để tâm đến tình anh em sao?”
Tôi phản bác: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tình anh em?”
Tôi cũng không biết giải thích thế nào, chỉ đành nhìn cha.
Cha quay sang Hứa Niệm nói: “Cô gái, chọn một đi.”
“Không chọn thì không ra khỏi Trương gia được phải không?”
Hứa Niệm cười nhạt, kéo tay tôi, nói: “Tôi không thích bị ép buộc phải chọn. Tuy tôi và Trương Chu không hẳn là duyên phận lớn, nhưng tôi cũng không ghét anh ấy. Nếu nhất định phải chọn, tôi chọn anh ấy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dì Trịnh vội vàng, lập tức quỳ xuống khóc lóc: “Cô gái, tôi cầu xin cô, hãy gả cho con trai tôi. Chỉ cần cô đồng ý gả cho con trai tôi, điều gì tôi cũng đáp ứng.”
Tôi đưa tay che chắn Hứa Niệm sau lưng mình, nhìn cha nói: “Cha, cô ấy đã chọn rồi.”
“Ừ.” Cha bình thản nói.
“Tôi đã nói rõ rồi. Nếu cô chọn con cả, thì sẽ không nhận được gì. Tiệm cầm đồ Vạn Phúc là con tôi tự mình gây dựng, sau này vẫn là của nó. Nhưng từ nay, nó sẽ không được can dự vào các tài sản khác của Trương gia.”
Tôi trợn mắt nhìn cha, không ngờ lại là kết quả này.
Dì Trịnh sững sờ, quay đầu nhìn cha, lại nhìn tôi.
Nhà này chỉ có hai người con trai, giờ cha tước đi quyền thừa kế của tôi, vậy người thừa kế Trương gia sẽ là Trương Trạch.
Tôi hỏi cha: “Cha có định tước bỏ thân phận đại thiếu gia của con không? Con vẫn có thể ở lại Trương gia chứ?”
Cha vẫn bình tĩnh, gật đầu nói: “Ở đi. Tiền trợ cấp hàng tháng của con vẫn sẽ có. Bội Vân, chuẩn bị ngày thành thân cho hai đứa. Sau khi thành thân, để cả hai dọn ra ngoài sống.”
Dì Trịnh không do dự nữa, đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt đắc ý, nói: “Vâng, thưa lão gia.”
Tiền trợ cấp hàng tháng là năm mươi đồng bạc, cũng không phải là ít.
Nhưng đợi đến lúc tôi ra khỏi nhà sau khi thành thân, có lẽ cũng chẳng còn gì.
Tôi không muốn ở lại chính sảnh thêm nữa, cúi chào cha một cái rồi dẫn Hứa Niệm rời đi.