Phần 3 - Thương Nhân Chợ Quỷ Và Ngũ Đế Mại Mệnh - Chương 1
Lời tác giả:
Series này chia theo thời hiện đại và dân quốc. Dân quốc có nữ chính là Hứa Niệm, thời hiện đại có nữ chính Hứa Tâm. Các vị hẳn là nhìn ra được, Hứa Niệm chính là Hứa Tâm.
Hứa Niệm chính là bối cảnh dân quốc, Hứa Tâm chính là bối cảnh hiện đại nhé.
Hiện nay, series có các phần “Gương đồng”, “Đũa long phượng” và “Tranh mỹ nhân”* là hiện đại, còn “Ngũ Đế Mại Mệnh” là chuyện xảy ra trong thời dân quốc.
Tôi sẽ từng bước viết rõ về bí mật kiếp trước và kiếp này của Trương Chu, Hứa Niệm và Hứa Tâm.
(*Phần 4 – Tranh mỹ nhân: hiện tại, tác giả chưa viết xong. Thông báo để mọi người cùng hóng.)
1.
Sáng hôm đó, tôi vừa xách lồng chim đến tiệm cầm đồ thì một ông lão đã theo vào, đặt một đồng “Thuận Trị Thông Bảo” bằng vàng ròng ngay trước mặt tôi.
Đồng tiền vàng Thuận Trị ấy nặng khoảng hai lượng ba, có thể đổi được bốn mươi hai đồng bạc, nhưng ông lão chỉ cầm cố bên tôi với giá mười đồng và hẹn sẽ đến lấy lại trong vòng một tháng.
Vụ này không lớn lao gì, nhưng tích tiểu thành đại.
Tôi kiểm tra kỹ đồng tiền rồi cất tiếng thông báo to vào trong: “Một đồng Thuận Trị Thông Bảo bằng vàng ròng, nặng hai lượng ba, bề mặt bị mài mòn, có vết sứt, cầm cố giá mười đồng bạc.”
Đó là quy tắc trong nghề.
Dù tình trạng vật cầm cố như thế nào, cũng phải ghi rõ chi tiết như mài mòn bề mặt để tránh xung đột khi người tôi đến chuộc lại.
Ông lão không để ý, cười vui vẻ cầm mười đồng bạc rồi rời đi.
Sáng sớm đã có người mở hàng.
Tôi bước ra ngoài cửa, dõi theo bóng ông lão rời đi, định quay lại tiệm thì thấy một cô gái ngồi bên thềm cửa.
Cô gái khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc chiếc áo bông hoa sờn rách, buộc một bím tóc dài, trông bẩn thỉu nhếch nhác như một kẻ ăn xin, đang ngồi trên bậc thềm của tiệm mà gặm bánh mì khô.
“Đang làm gì đấy?” Tôi lên tiếng.
Tiệm cầm đồ là nơi buôn bán, có một người ăn xin ngồi trước cửa dễ ảnh hưởng đến việc làm ăn.
Chưa kịp đuổi cô gái đi thì cô ấy có vẻ bị tôi làm giật mình, liền bị miếng bánh mì nghẹn lại, tay cứ đấm vào ngực liên tục.
Tôi đành phải vào tiệm, lấy một cốc trà vừa pha, mang ra cửa tiệm, đưa đến bên miệng cô gái và nói: “Uống chút nước đi. Đừng có nghẹn mà chết.”
Cô gái rướn cổ, dùng miệng uống nước trong cốc.
Tôi không còn cách nào khác, đành phải cầm cốc nước cho cô ấy uống.
Uống xong một cốc nước, cô gái thở phào, quay đầu nhìn tôi và nói: “Chính anh mới là người nghẹn mà chết đấy. Nếu không phải anh làm tôi giật mình, tôi có thể bị nghẹn thế này không?”
Tôi chẳng buồn cãi lại, cầm lấy cái cốc từ tay cô ấy rồi quay vào tiệm, chỉ nói lại: “Đừng ngồi ăn trước cửa tiệm, ảnh hưởng đến việc kinh doanh.”
Cô gái lại hét to từ bên ngoài: “Này. Anh sắp chết rồi.”
Nghe xong câu đó, tôi giận sôi lên ngay.
Không cần tôi ra tay.
Chú Vương, người làm trong tiệm, liền cầm một cây gậy đi ra ngoài, lớn tiếng chửi: “Con nhóc ăn xin ở đâu ra, sáng sớm đã trù ẻo cậu chủ, muốn chết à? Cút xa ra, để tao thấy mày lần nữa thì đập chết mày.”
Chú Vương đứng trước cửa chửi đuổi, khiến cô gái bỏ chạy.
Chuyện đó tôi cũng không bận tâm nhiều.
Dù sao, mở tiệm cầm đồ, kiểu người nào mà chẳng gặp qua.
Nhưng không ngờ, vài ngày sau, cô gái lại đến, vẫn là sau khi ông lão kia ghé qua.
2.
Khoảng năm ngày sau, ông lão lần trước mang đồng tiền Thông Bảo Thuận Trị tới cầm lại đến, nhưng không phải để chuộc đồ mà vẫn là cầm cố. Lần này là một đồng tiền Thông Bảo Khang Hy bằng vàng nặng hai lượng ba, cũng cầm lấy mười đồng bạc.
Một lần thì còn có thể là thiếu tiền, nhưng đến lần thứ hai mà vẫn đem vàng đến cầm, điều này thật đáng nghi.
Tôi cầm đồng tiền Thông Bảo Khang Hy, cân nhắc một chút nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
“Ông lão, vật này cũng không phải là đồ quý hiếm, sao ông không đem nó tới ngân hàng mà cứ phải cầm ở tiệm cầm đồ của tôi?” Tôi tò mò hỏi.
Ông lão nheo mắt cười: “Thật không dám giấu, tôi có năm đồng tiền này, đều là gia truyền. Đồ gia truyền thì không thể mất được, nhưng tôi lại cần tiền, đành phải cầm cố ở đây.”
Gia truyền?
Tôi cảm thấy ông lão có phần cổ hủ, nhưng ông ấy muốn làm vậy thì tôi cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ bảo chú Vương đưa mười đồng bạc và giấy cầm đồ cho ông lão.
Ông lão cầm lấy mười đồng bạc, nheo mắt cười, cúi chào tôi một cái rồi vui vẻ rời đi.
Tôi đưa đồng tiền vàng cho chú Vương và dặn: “Người ta bảo là đồ gia truyền, chú nhớ cất giữ cẩn thận.”
Chú Vương cười đáp: “Cậu chủ, ông già đó bảo có năm đồng, cứ vài ngày lại đến một lần, chẳng mấy chốc sẽ thành đồ cầm cố vĩnh viễn, đến khi đó chúng ta còn có lời.”
Tôi không quá bận tâm, gật đầu, tay để sau lưng bước ra khỏi tiệm, định xem ông già đi đâu. Nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa, tôi lại thấy cô gái mặc áo bông hoa rách nát đang ngồi gặm bánh.
“Cô lại đến à?” Tôi hỏi cô gái.
Chuyện này có gì đó không ổn. Cứ mỗi lần ông lão đến, cô gái này lại xuất hiện, chuyện này không thể chỉ là ngẫu nhiên.
Cô gái kiễng chân, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Anh tên là Trương Chu? Chủ tiệm cầm đồ này? Ông già đó có phải mang đến hai đồng tiền vàng, là Thông Bảo Thuận Trị và Thông Bảo Khang Hy?”
Tôi dựa người vào cửa, dùng tay phải giấu sau lưng ra hiệu cho chú Vương, bình tĩnh hỏi cô gái: “Cô đi theo ông lão đó làm gì?”
Đối phương theo dõi người khác chắc chắn không phải vì điều gì tốt.
Cô gái đứng lên, phủi phủi bụi bẩn trên người, nhưng không phủ nhận: “Tôi đã theo dõi ông lão đó một thời gian rồi. Trương Chu, anh có biết mình sắp chết không? Hai đồng tiền ông ta đem đến là tiền mua mạng của anh.”
Tiền mua mạng?
Tôi đứng thẳng người, nhìn cô gái đầy nghi hoặc.
Chú Vương lao ra khỏi tiệm, tay cầm gậy chỉ vào cô gái quát: “Con nhãi con, mày muốn chết à? Lại đến đây rủa cậu nhà tao, coi chừng tao đánh chết mày.”
Cô gái chẳng tỏ ra sợ hãi, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi nhìn tôi nói: “Trương Chu, chỉ có tôi mới cứu được anh. Chúng tôi trong nghề này, cứu người cần phải có duyên. Hôm đó, anh đã cho tôi một cốc nước, coi như có duyên. Hôm nay, tôi chỉ nói một lần, nếu anh không cần tôi trả ân tình, tôi sẽ đi ngay, coi như chưa từng đến đây.”
Chú Vương giơ gậy lên mắng: “Mày lại nói nhảm!”
Tôi nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của cô gái, lòng chợt dâng lên nỗi sợ hãi lạ lùng, cảm giác như cô tôi nói thật. Ngay khi chú Vương định vụt gậy xuống, tôi vội vàng nắm chặt lấy gậy, giữ lại.
“Chú Vương, không được vô lễ.” Tôi gọi chú Vương dừng lại.
Chú Vương quay đầu nhìn tôi ngạc nhiên: “Cậu chủ, con nhóc này chỉ là kẻ ăn xin, nếu thật có bản lĩnh thì đã không lâm vào tình cảnh như thế này. Nếu cậu không yên tâm, để tôi mời Trần đại sư ở Đức Thắng Môn đến xem thử.”
Cô gái nhìn tôi, cười nhẹ, không nói gì, lấy từ trong ngực ra nửa cái bánh khô, tiếp tục gặm.
Vừa nhai vài miếng, cô lại bị nghẹn.
Tôi vội vàng bảo chú Vương đi lấy nước.
Chú Vương mang ra một cốc nước đưa cho tôi: “Cứ như thế mà đòi cứu người? Còn không tự cứu nổi mình.”
Tôi cầm ly nước đưa tới bên miệng cô gái, cô ấy vội cúi đầu uống, tôi lại phải đút cho cô uống một lần nữa.
Một lát sau, cô gái nuốt xong bánh, đôi mắt sáng rỡ nhìn tôi cười nói: “Tôi đã nói là chúng tôi có duyên, anh lại cứu tôi một mạng nữa.”
“Một ly nước một lần duyên phận.” Chú Vương lẩm bẩm.
“Có phải cứu thêm vài lần nữa là cô định lấy thân báo đáp cậu chủ tôi luôn không?”
Cô gái trừng mắt nhìn chú Vương, lại nhìn tôi, ánh mắt bỗng nhiên hoảng loạn, xoay người không biết đang lẩm bẩm điều gì.
Chú Vương nhìn tôi, chỉ vào cô gái rồi chỉ vào đầu mình.
Rõ ràng là đang ngụ ý cô gái này không bình thường.
Tôi bước lên một bước, định xem cô ta đang lẩm bẩm gì, chỉ nghe thấy cô nói: “Ừm! Không đúng rồi! Sao lại… phạm đào hoa kiếp thế này?”
Vừa nói cô vừa gãi đầu.
Một mùi khó chịu ập đến.
Tôi lùi lại một bước, dùng ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay cô gái.
“Đừng đụng vào tôi.”
Cô gái khó chịu đáp, rồi nhanh chóng quay lại, nhìn tôi lắp bắp hỏi: “Trương Chu, anh… anh sinh vào giờ ngày tháng nào?”
Chú Vương đứng bên cười nhỏ: “Con nhóc, cô muốn cứu người hay lấy chồng? Cũng không nhìn lại mình là ai, nhà họ Trương cao quý thế, cô cũng dám trèo vào?”
Cô gái thẳng mặt đáp lại: “Tôi làm sao? Cha tôi nói tôi vượng phu, ai lấy tôi là tích đức tám đời đấy. Hơn nữa, giữa tôi và anh ấy không có duyên phận, ai nói là tôi muốn lấy anh ấy chứ. Thôi được, nói chuyện cứu người trước đã. Trương Chu, dẫn tôi đi xem hai đồng tiền kia trước.”
Không có duyên phận? Thật là cách nói lạ lùng.
Tôi nhìn cô gái cứng đầu, đành gật đầu, dẫn cô vào tiệm, bảo chú Vương lấy ra hai đồng tiền.
Cô gái cầm đồng tiền xem xét cẩn thận.
Tôi tò mò hỏi: “Cô tên gì?”
“Hứa Niệm.” Cô gái đáp gọn lỏn.
Hứa Niệm?
Tên nghe hay thật.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt của Hứa Niệm. Cô ăn mặc lôi thôi, nhưng dáng dấp không tệ, nhất là đôi mắt to sáng lấp lánh.
Hứa Niệm xem kỹ hai đồng tiền, rồi đặt chúng xuống bàn: “Tôi xem rồi, đúng như tôi nghĩ, đây là tiền mua mạng của anh từ lão già kia.”
Chú Vương nhặt một đồng tiền lên, xem kỹ rồi nói: “Thật hay giả đây? Nhóc con, đừng nghĩ rằng chúng tôi dễ bị lừa…”
Tôi giơ tay, ngăn chú Vương nói tiếp.
Hứa Niệm quay sang hỏi tôi: “Trương Chu, anh đã từng nghe về quỷ khí chưa?”