Phần 2 - Nữ Streamer Mượn Mệnh - Chương 1
1
Tôi là một streamer chuyên khám phá linh dị vào khung giờ nửa đêm. Sau 5 ngày nghỉ phép ngắn hạn được công hội cho phép, tôi ở nhà ngủ bù.
Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập làm tôi tỉnh giấc.
Mở cửa ra, tôi thấy nữ streamer vừa mới chuyển đến cạnh nhà. Cô ta nhìn vẻ mặt ngái ngủ của tôi, tỏ vẻ khó chịu, lấy tay bịt mũi: “Sao cô lại lôi thôi thế này?”
Tôi lười quan tâm: “Có việc gì?”
“Ông chủ bảo làm thống kê nhân viên. Ngày tháng năm sinh của cô là gì?”
Chúng tôi đều là streamer cùng công hội, nhưng ít khi giao lưu. Nghe bảo là để làm thống kê, tôi liền phối hợp, vì mấy hôm trước quả thực có thấy ông chủ nhắc đến chuyện này.
“14 tháng 12 năm 2000.”
“Còn giờ sinh?”
Tôi lập tức cảnh giác.
Công hội nào lại đi thống kê kỹ đến mức cần giờ sinh?
Lúc này, tôi mới bắt đầu quan sát kỹ cô ta, tên là Lương Nguyệt Nguyệt. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.
Trên cổ tay của cô ta có buộc một sợi dây đỏ, khiến tôi ngay lập tức nghĩ đến gia đình từng đến tìm tôi để mượn vận lần trước.
Hóa ra lại có người ghen tị với tôi và muốn mượn vận lần nữa.
Tôi giả vờ nghi ngờ: “Thống kê mà cũng cần đến giờ sinh sao?”
Lương Nguyệt Nguyệt lúng túng, liền lớn tiếng át đi sự chột dạ của mình: “Cô quan tâm làm gì? Hỏi thì trả lời. Chỉ là giờ sinh thôi mà, đừng làm mất thời gian để tôi còn về ngủ bù. Có ý kiến thì tự đi mà hỏi ông chủ!”
Tôi giả vờ tin và trả lời.
Tôi vốn dĩ là một người sống không số mệnh, ngay cả vận của chính mình cũng không có, cô ta còn làm gì được tôi? Cuối cùng thì cũng có người thay tôi nhận vận xui này rồi!
2
Nghe tôi nói xong, trong mắt Lương Nguyệt Nguyệt lóe lên tia vui sướng nhưng nhanh chóng bị cô ta giấu đi. Tôi cũng giả vờ không nhìn thấy.
Lấy được thông tin mình cần, Lương Nguyệt Nguyệt không nói thêm câu nào mà quay người định về nhà.
Nhìn bóng lưng cô ta, rõ ràng bước chân nhẹ nhàng, tôi bỗng thấy có chút thú vị, liền trêu: “Cô hỏi giờ sinh của tôi, không phải là định mượn vận của tôi đấy chứ?”
Động tác mở khóa của cô ta khựng lại, khuôn mặt đầy vẻ tức giận: “Cô bị thần kinh à? Tôi cần gì vận của cô?”
Tôi nhún vai, không mấy để ý: “Ồ, không sao. Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi. Nhưng nếu cô muốn mượn vận, tôi phải cảnh báo trước: tôi toàn vận xui!”
Cô ta lườm tôi một cái: “Đúng là bị bệnh!”
Nói xong, cô ta liền mở cửa vào nhà.
Nhìn sợi dây đỏ trên tay cô ta, tôi còn vui hơn cả trúng số.
Từ khi gia đình bà già kia rời đi, tôi cảm thấy đám vận xui trên người mình chẳng còn chỗ dùng. Nhưng giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có người mới gánh thay!
Tôi ngủ một mạch đến tối, vì đang trong kỳ nghỉ nên tối nay không livestream.
Khi đó, từ căn hộ bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng của Lương Nguyệt Nguyệt vang lên: “A! Cảm ơn anh Hào đã tặng chiếc Ferrari! Lương Nguyệt Nguyệt vui lắm luôn!”
“Anh ơi, để em nhảy tặng anh một điệu nhé?”
Ngay sau đó là đoạn nhạc chói tai vang lên.
Tiếng ồn này trong đêm tĩnh mịch càng trở nên khó chịu hơn.
Những hộ gia đình khác trong khu cũng đã nhiều lần lên tiếng, nhưng lần nào cũng bị Lương Nguyệt Nguyệt quát lại: “Làm công chúa thì ở biệt thự riêng chứ?”
“Không có số làm công chúa thì đừng mắc bệnh công chúa. Nhà mấy người nhiều chuyện thật!”
Mọi người phẫn nộ, gọi cả ban quản lý khu lên giải quyết, nhưng cũng không có kết quả.
Ngược lại, Lương Nguyệt Nguyệt càng ngày càng quá đáng.
Tôi bị tiếng ồn làm không ngủ nổi, liền vào livestream của cô ta bằng tài khoản phụ.
Lúc này, Lương Nguyệt Nguyệt đang mặc váy bó sát màu tím, đi tất đen, đội mũ thủy thủ, ánh mắt đầy quyến rũ, điệu nhảy cuốn hút, khiến phần bình luận toàn một kiểu: [Năng lượng tích cực!]
Thấy cô ta sắp nhảy xong, chuẩn bị xin đại gia tặng quà, tôi lập tức vào chửi:
[Streamer, khuya thế này còn bật nhạc to, hàng xóm ngủ thế nào?]
[Không có chút ý thức nào. Không muốn làm người thì hú vài tiếng đi!]
[Nhìn cái khu chung cư ngoài cửa sổ của cô kìa. Đã ở chung cư còn hành hạ hàng xóm thế này à?]
[Lo mà đi livestream, quên không lau sạch cái đầu rồi hả?]
Lời chửi của tôi làm vị đại gia level 25 vốn định tặng Ferrari chỉ tặng một trái tim nhỏ.
3
Trận chửi này đương nhiên là bị nhân viên quản lý chặn tài khoản, nhưng chị đây hả dạ quá!
Tối hôm đó, không còn nghe thấy tiếng nhạc chói tai từ phòng bên nữa.
Do mấy ngày nay không ra ngoài livestream, tôi không bị vận xui đeo bám, nên không những không truyền xui xẻo cho Lương Nguyệt Nguyệt, mà cô ta còn nổi lên một chút.
Hai ngày nay, nhờ chơi chiêu gây chú ý, cô ta lại thu hút thêm một đợt fan hâm mộ và giữ chân được hai “đại gia” cấp 30 ở trong phòng livestream tiêu tiền.
Dẫu vậy, cô ta không mở nhạc to đến mức khó chịu nữa, nên tôi cũng mặc kệ.
Ngày hôm sau, buổi chiều, tôi chuẩn bị sẵn sàng từ sớm để tham gia tiệc sinh nhật của bạn thân Tiết Nhạc Nhạc.
Tiết Nhạc Nhạc là hàng xóm cũ của tôi, chúng tôi quen nhau gần nửa năm rồi.
Cô ấy vừa là bạn tốt, vừa là fan trung thành số một của tôi.
Khi tôi đến KTV, nhiều người vẫn chưa tới.
Tôi cùng Tiết Nhạc Nhạc ra ngoài mua chút đồ ăn vặt.
Khi quay lại phòng, tôi nhìn thấy Lương Nguyệt Nguyệt đang ngồi trên sofa.
“Cậu quen cô ta à?”
Tôi ngẩng đầu ra hiệu cho Tiết Nhạc Nhạc nhìn về phía Lương Nguyệt Nguyệt.
Cô ấy vô thức nhíu mày: “Cô ta là chị họ của tớ, nhưng tớ không thích cô ta. Hồi nhỏ cô ta hay đến nhà tớ, lục tung mọi thứ, cái gì ngon hay thú vị đều phải mang đi.”
“Cô ta thấy bài đăng của mẹ tớ trên mạng xã hội, biết hôm nay là sinh nhật tớ, liền nằng nặc đòi đến.”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.
Miễn là cô ta không chọc tức tôi, tôi sẽ xem như không có cô ta ở đây.
Rất nhanh, mọi người đều tới đông đủ, không khí trở nên sôi động.
Ai cũng vây quanh Tiết Nhạc Nhạc, tặng quà và gửi lời chúc mừng.
Tôi nhìn về phía Lương Nguyệt Nguyệt: “Quà của cô đâu?”
Cô ta đảo mắt: “Tôi là chị họ cô ấy, cần gì quà?”
Nói xong, cô ta uốn éo người đi về phía một anh chàng trong phòng.
Đó là bạn trai của Tiết Nhạc Nhạc.
“Anh ơi, tối nay vào xem livestream của em nhé? Em là chị họ của Nhạc Nhạc, anh ủng hộ em một chút được không?”
Ai ngờ anh ta chẳng thèm để ý, phớt lờ ánh mắt đưa tình của cô ta, quay lại cùng mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật cho Tiết Nhạc Nhạc.
Nhìn cảnh đó, tôi suýt bật cười thành tiếng.
4
Lương Nguyệt Nguyệt nghiến răng, không cam lòng nhìn anh chàng kia, nhưng nhanh chóng thay đổi biểu cảm, tiến lên phía trước: “Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ nhé! Mau ước và thổi nến đi!”
Nhìn nụ cười trên mặt cô ta, tôi có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay khi Tiết Nhạc Nhạc vừa ước xong và cúi xuống thổi nến, Lương Nguyệt Nguyệt nhanh như chớp đẩy đầu cô ấy xuống bánh kem!
“Ha ha, buồn cười quá! Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ nhé! Ha ha!”
Cô ta ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhìn gương mặt đầy kem, lớp trang điểm lem luốc của Tiết Nhạc Nhạc, cười không ngừng.
“Cười chết mất, nhìn cô thế này buồn cười quá!”
Không khí trong phòng trở nên kỳ quái.
Chỉ còn tiếng cười điên cuồng của Lương Nguyệt Nguyệt vang lên.
Một lúc lâu sau, Tiết Nhạc Nhạc, người vẫn im lặng, tức giận hét lên: “Buồn cười lắm à?! Cô có biết làm thế là quá đáng không?!”
Bị mắng, Lương Nguyệt Nguyệt lập tức tỏ ra khó chịu: “Có cần làm quá vậy không? Tôi chỉ đùa chút thôi mà.”
“Đùa thì phải để người khác cũng thấy vui mới gọi là đùa!” Tôi lạnh lùng chen vào.
Nghe vậy, Lương Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn tôi: “Sao ai cũng nhìn tôi như thế? Sinh nhật chẳng phải đều vui đùa như vậy sao? Sao người khác làm được, còn cô ta thì không?”
Tôi bật cười khẩy: “Có người đang sống mà còn đi nhảy lầu đấy, sao cô không thử?”
“Thích học người ta vậy sao không học cho trọn?”
“Sinh nhật của Nhạc Nhạc, cô ấy trang điểm kỹ càng cả ngày, mặc chiếc váy đẹp, chỉ đợi chụp ảnh đăng mạng xã hội, vậy mà bị cô phá hỏng. Đăng gì được? Đăng cái mặt như ‘tinh quái vặn xoắn’ của cô à?”
Lời tôi nói khiến mặt mày Lương Nguyệt Nguyệt tái mét.
Trong phòng không một ai bênh vực cô ta, ai cũng bực bội với cô ta.
“Nhạc Nhạc, mày chết rồi à? Con khốn này chửi chị họ mày mà mày không lên tiếng?!”
“Mày tin tao sẽ về mách mẹ mày không?”
Tiết Nhạc Nhạc không thể chịu nổi nữa: “Tôi mặc kệ chị! Bạn tôi mắng đúng rồi! Chị đang có ý đồ gì vậy? Thích học người khác thì đi học nhảy lầu đi!”
“Thích mách lẻo lắm đúng không? Hồi nhỏ giành đồ, lớn lên mách lẻo, phải không? Chị nên cảm thấy may vì tôi không quệt nốt chỗ bánh còn lại lên cái mặt bự của chị đấy, vì tôi còn giữ được chút lịch sự!”
Lương Nguyệt Nguyệt tức giận bỏ đi, nhưng trước khi đi vẫn làm vẻ mặt ấm ức.
Ai thèm quan tâm chứ? Đồ chó điên!