Phần 2 – Khương Phù Và Phá Đài Hí - Chương 4
Tôi cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên từ tim, và cô bé có hai bím tóc ăn mặc phong cách cổ xưa xuất hiện, lao tới Trác Hiên và cho hắn ta một cú tát mạnh vào mặt.
“Tên tiểu nhân miệng lưỡi thối tha, ta đã nhìn không thuận mắt từ lâu rồi! Rõ ràng đã có mưu tính trước, còn giả vờ tình cảm sâu sắc gì chứ? Đúng là ghê tởm!”
Cô bé nóng tính như quả ớt chỉ thiên chính là Hoàng Thúy Thúy, đường tiền báo mã của tôi.
Có vẻ cảm thấy một cái tát chưa đủ, Thúy Thúy lại tiếp tục vung tay vài lần nữa.
Khuôn mặt vốn không có mấy thịt của Trác Hiên bỗng dưng sưng phồng lên.
“Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi? Cô chẳng qua chỉ là một yêu quái, tin hay không tôi sẽ tìm đạo sĩ đến thu phục hết các người!”
Hoàng Thúy Thúy giẫm chân lên mặt hắn ta, nghiến mạnh.
“Ối dào, em sợ quá đây! Có giỏi thì mau tìm ai đến thu phục bà cô này đi!”
Tôi cười khẩy.
Không hiểu ai đã cho loại người như hắn ta tự tin, nghĩ rằng xuất mã cùng Tiên gia là tà đạo, không được chính đạo cho phép.
Chính đạo hay không không phụ thuộc vào xuất thân, tín ngưỡng có thể khác nhau, nhưng chỉ cần giữ tâm hướng thiện, cuối cùng ai cũng sẽ đi đến đích giống nhau trên con đường tu hành.
Nữ quỷ thấy thần tiên cũng ghét Trác Hiên, cho rằng mình đã có người chống lưng.
“Hắn đã hại mẹ con chúng tôi mất mạng, tôi chỉ đòi lại mạng hắn, như vậy có quá đáng không? Mọi người đều nói tu hành phải chú trọng nhân quả mà. Hơn nữa, hắn còn muốn hại cả cậu ruột của mình, loại người ác độc này sống chỉ làm bại hoại xã hội, chi bằng để tôi mang hắn đi, cũng coi như là làm việc tốt.”
Tôi lắc đầu: “Không được.”
“Cô đã chết, lại là tự sát, vốn dĩ đã là cái chết oan khuất, nếu giết hắn, không chỉ tăng thêm nghiệp chướng cho mình, mà còn khó vào luân hồi. Cha mẹ cô đã lớn tuổi, họ không chịu nổi thêm một phần nghiệp chướng nào nữa đâu.”
Đa số mọi người nghĩ rằng nghiệp chướng chỉ liên quan đến bản thân, nhưng thực ra nó có liên hệ mật thiết với cả gia đình.
Nữ quỷ vẫn chưa cam lòng, tôi tiếp tục nói: “Mệnh của Trác Hiên mang nhiều hung sát, đoản thọ là điều chắc chắn. Dù cô không giết hắn, hắn cũng không sống được bao lâu.”
Đây là sự thật, tôi không cần phải nói dối cô ta.
“Người chết thì nợ cũng tiêu, cô cứ nhìn hắn chịu báo ứng, đến lúc đó cô đi đầu thai sẽ không phải tốt hơn sao?”
Nghe vậy, cô ta bị thuyết phục.
“Vậy tôi phải đợi bao lâu?”
Tôi tính toán một chút, rồi đưa ra thời gian đại khái.
“Khoảng hơn một tháng.”
“Nếu đến mùa đông mà việc này chưa xong, cô có thể tìm tôi, tôi ở ngay Đại học Kinh Sư*. Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân mời ông tổ nhà tôi ra mặt giúp cô.”
(*Đại học Bắc Kinh, Bắc Đại)
Có sự đảm bảo của tôi, cô ta cũng an tâm hơn, vui vẻ đi theo Đả Đao Vương Tử nhà tôi rời đi.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Tôi lấy giấy bút từ trong ba lô ra, nhanh chóng viết một danh sách rồi đưa cho Trác Hiên.
“Những lời tôi vừa nói chắc anh cũng nghe rồi. Anh tin hay không tùy. Không thì có thể đi tìm đạo sĩ, tìm cao tăng mà hỏi, xem thử mạng anh còn kéo dài được bao lâu?”
Trong mắt hắn lóe lên sự căm hận, hàm răng nghiến chặt đến phát ra tiếng kèn kẹt.
Tôi làm như không thấy.
“Danh sách này là những thứ anh cần mua. Mặc dù anh sống không được bao lâu, nhưng anh còn mẹ, anh không muốn mẹ mình phải sống nửa đời còn lại trong bệnh tật, đúng không?”
“Đến nước này rồi, đừng có vô lương tâm nữa, tích đức cho gia đình mình đi.”
Nhiều người nghĩ rằng những bậc cao nhân trong huyền học đều dùng các loại bùa phép và bí thuật để trấn áp quỷ tà.
Thực ra, tình huống này chỉ chiếm thiểu số, phần lớn những chuyện chúng tôi xử lý đều dựa trên việc trục tà và thuyết phục.
Bởi vì đó là cách giảm thiểu nhân quả một cách hiệu quả nhất.
Đánh nhau là biện pháp cuối cùng, khi không còn cách nào khác mới phải ra tay.
Một khi đã ra tay, thì nhân quả cũng khó mà tiêu trừ.
9.
Trác Hiên bị người đưa đi giam lại, tôi lại viết một tờ danh sách đưa cho trường đoàn Trang.
“Ông chuẩn bị những thứ trong này, tình trạng của Tiểu Lý có chút phức tạp.”
Trưởng đoàn lập tức cho người đi mua. Khi mọi thứ đã đủ, tôi vừa bắt mạch vừa hỏi trưởng đoàn: “Có ai biết bát tự của Tiểu Lý không?”
Trưởng đoàn không biết, nhưng một đồ đệ trẻ tuổi đi vào phòng Tiểu Lý tìm chứng minh nhân dân và đưa cho tôi.
“Khi trước, tôi có nghe anh Lý nói rằng, anh ấy sinh vào hơn 11 giờ đêm.”
Dựa vào ngày tháng trên chứng minh thư, tôi tính toán sơ qua và hiểu ra vấn đề.
“Tiểu Lý phạm vào mệnh Đồng Tử Sát, trước 18 tuổi cần phải trả thế thân. Vì chưa trả, nên cậu ấy đã mất hai hồn ba phách. Trong đoàn kịch của các người trước đây có lẽ từng xảy ra án mạng, chưa được hóa giải. Có vẻ là một hồn ma treo cổ.”
Trưởng đoàn càng nghe càng hoang mang, nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như đúng là có chuyện đó. Tôi từng nghe cha tôi nói, khi trước có một diễn viên đóng vai hồn ma treo cổ tự tử ở nhà. Nhưng đó là chuyện của mấy chục năm trước rồi, và khi đó trong phá đài cũng không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra.”
“Ông có biết người đó chết khi nào và tên gì không?”
Đúng lúc người mua đồ trở lại, tôi hỏi trưởng đoàn: “Có phòng nào âm u không? Cần có phòng yên tĩnh.”
Trưởng đoàn cung cấp tên người đó, rồi gọi điện hỏi chị của ông ta và cuối cùng cho biết thời gian chính xác.
Sau khi vào phòng, tôi bảo người ta chuyển bàn ghế vào, sắp xếp nến, hương và bát. Sau đó đặt Tiểu Lý ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đối diện. Đốt hương và thắp đèn, tôi lấy ra một lá bùa triệu hồn và quay xung quanh đầu Tiểu Lý.
“Lần này, ngày 7 tháng 9 năm 2024, thuật sĩ Khương Phù kêu gọi, cung thỉnh Dương Ngọc Cương, mất ngày 25 tháng 6 năm 1958, nhằm triệu hồi hồn phách, nhập vào Lý Diệu Nhiên, để nói rõ nguyên nhân, những việc không minh bạch…”
Tôi lặp lại lời khấn vài lần, mỗi lần khấn đều phải đốt một tờ giấy tiền bạc.
Sau đó, tôi tiếp tục đọc chú triệu hồn: “Huyễn huyễn mờ mịt, trời đất sinh cùng. Tan thành khí, tụ thành hình. Tổ của ngũ hành, tinh hoa của lục giáp. Như Lai có pháp, mau gửi hồn về, khí hợp khí, thần hợp thần. Thần linh giúp ta, ta giúp thần linh. Pháp trống ba hồi, vạn thần đều nghe, triệu hồn mau hạ xuống đài. Gấp gấp như luật lệnh.”
Cơ thể Tiểu Lý bắt đầu run rẩy, xem ra có người của Thanh Phong lên rồi.
Trước đây Tiểu Lý bị quỷ chiếm cơ thể, nhưng chưa hoàn toàn bị nhập vì trong người cậu ta có quá nhiều thứ hỗn tạp. Người bình thường nhìn vào cũng không thấy rõ.
Dương Ngọc Cương vừa nhập vào, không nói một lời, chỉ khóc.
Lúc này, tôi mới nhận ra, ông ta không phải không muốn nói, mà là không thể nói được. Vì ông ta đã bị treo cổ, lưỡi đã thè ra ngoài, không thể thu về, chỉ có thể phát ra tiếng “hự hự”.
Tôi thở dài, hỏi ông ta: “Có viết được chữ không?”
Ông ta gật đầu lia lịa, nhận lấy giấy bút từ Hứa Tịnh đưa.
Tôi bắt đầu hỏi: “Ông có oan khuất gì? Tại sao lại nhập vào thân thể của Tiểu Lý?”
Ông ta cúi đầu, bắt đầu viết.
[Tôi tên Dương Ngọc Cương, vào đoàn năm 1950, lão trưởng đoàn Trang đối xử với tôi rất tốt.]
[Tôi là người nói lắp, chỉ là người chạy việc vặt, không ai thích tôi cả. Sau đó, sân khấu cải tạo, cần diễn vở phá đài, không ai muốn đóng vai hồn ma treo cổ, tôi liền tình nguyện xin diễn. Nhưng họ nói người nói lắp thì không hát được kịch, còn nói tôi mang vận xui, sẽ làm hỏng vận khí của sân khấu mới.]
Nước mắt làm ướt trang giấy, ông viết càng ngày càng mạnh, gần như làm rách cả giấy.
[Tôi chỉ muốn lên sân khấu một lần, vì vở kịch này, tôi đã học suốt mấy tháng, ngày đêm luyện tập, nhưng họ vẫn không cho tôi cơ hội. Một lần trưởng đoàn không có mặt, đoàn kịch đón một vị quý nhân, người đó đích thân yêu cầu nghe diễn vở “Tỏa Lân Nang”. Tôi nhắc họ rằng vở này đã bị cấm, không thể diễn. Họ không nghe, vẫn muốn diễn. Lần đó vở diễn bị tố cáo, suýt chút nữa thì đoàn kịch bị đóng cửa.]
[Sau đó, trưởng đoàn trở về muốn truy cứu trách nhiệm, họ lại đổ hết mọi lỗi lầm lên tôi. Khi ấy, trụ cột của đoàn kịch còn dẫn đầu ném hết đồ đạc của tôi ra khỏi đoàn.]
Phần sau tôi cũng đoán được.
“Vậy tại sao ông lại nhập vào thân thể của Tiểu Lý? Có phải để trả thù đoàn kịch không?”
Ông ta vội vàng lắc đầu.
[Không không không, tôi không có ý đó.]
[Tôi chỉ thấy cậu bé này quá đáng thương, giống tôi, mềm yếu và dễ bị ức hiếp. Gia cảnh của cậu ấy cũng không tốt, mới mười mấy tuổi đã phải đi làm học việc. Bình thường chỉ làm mấy việc hậu trường, lại còn thường xuyên bị người ta bắt nạt.]
[Ban đầu tôi thấy cậu ấy mất hồn phách, liền đi theo cậu để tránh cho những tiểu quỷ khác đến quấy nhiễu. Nhưng vài tháng trước, cháu trưởng đoàn dẫn một người phụ nữ vào đây, còn đưa vào hậu trường, ngồi lên chiếc hộp đựng trang phục. Tiểu Lý có ý tốt nhắc nhở cô ta đừng ngồi, kết quả là bị cháu của trưởng đoàn đá ngã xuống đất, còn cảnh cáo cậu ấy đừng can thiệp, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi đoàn.]
[Sau đó, cháu trưởng đoàn cứ thỉnh thoảng lại đến bắt nạt Tiểu Lý, chuyện này rất nhiều người trong đoàn đều biết.]
Cháu trưởng đoàn chính là Trác Hiên, tôi nhìn đám người đứng ngoài cửa với vẻ mặt sợ hãi.
Quả nhiên, tính cách con người là tránh họa tìm lợi.
Dương Ngọc Cương tiếp tục viết.
[Cháu trưởng đoàn có thể nhìn thấy tôi, hắn ta biết tôi muốn giúp Tiểu Lý, nên đã tự ý tìm một đạo sĩ muốn bắt tôi. Kết quả, tên đạo sĩ đó là kẻ lừa đảo, lừa mất hơn hai vạn của hắn. Sau đó, trưởng đoàn Trang mới tu sửa lại sân khấu, cần diễn vở phá đài, hắn liền nhân cơ hội tiến cử Tiểu Lý đóng vai hồn ma treo cổ, còn mình đóng vai Thiên tướng. Ý của hắn là muốn lợi dụng Tiểu Lý làm vật tế, hấp dẫn đám quỷ. Hắn nghĩ như vậy có thể chuyển hết tai họa của mình sang Tiểu Lý.]
Tôi im lặng.
Nhân quả sao có thể chuyển giao được? Xem nhiều phim ma quá rồi, tưởng rằng hiến tế đồng đội là có thể tránh được tai ương sao?
Cuối cùng, Dương Ngọc Cương quỳ xuống cầu xin tôi.
[Ngài nhất định phải giúp Tiểu Lý. Cậu ấy đã từng muốn tự vẫn, tôi không muốn… không muốn cậu ấy cũng thành ra như tôi.]
Ông ta cũng muốn cứu lấy bản thân mình của năm xưa.