Phần 2 – Khương Phù Và Phá Đài Hí - Chương 3
7.
Sau khi Hứa Tịnh mang đồ vào, hai chúng tôi dọn dẹp xong, rồi đánh thức những người nằm trên đất.
Kỳ lạ là không thấy trưởng đoàn Trang đâu.
Tôi quay sang nữ quỷ.
“Trưởng đoàn đâu rồi?”
Cô ta sợ hãi không dám nhìn tôi.
“Chuyện này không liên quan đến ta, không phải ta làm. Dù ta có chiếm lấy thân xác của Trác Hiên, nhưng những gì hắn làm không phải tất cả đều do ta kiểm soát.”
Tôi không tin lời quỷ, nhưng nhìn mặt Trác Hiên cũng không giống người tốt.
Từ tướng mạo mà xem, ấn đường hẹp, mắt cá vàng, má hóp không thịt, đúng kiểu người bạc tình và gian xảo.
Tôi đá vào người đang nằm dưới đất, giọng không hề tốt.
“Dậy đi, đừng giả chết, tôi hỏi anh đấy.”
“Người đâu?”
Trác Hiên nhắm chặt mắt, giả vờ như đã ngất đi.
Nhưng đôi lông mày hơi động vẫn bán đứng hắn ta.
Tôi cười lạnh: “Giả chết à? Đúng lúc hôm nay tôi quên mang bộ kim châm, dùng công cụ khác để trích máu vậy.”
Tôi nhặt con dao phay rơi trên đất, kéo lấy một tay của hắn ta định chém xuống.
Ngay giây sau, Trác Hiên bật dậy như điên.
“Giết người! Giết người!”
Nghe thấy tiếng hét của anh ta, Tiểu Lý lập tức kích động, nhe răng nhe lợi mà lao vào hắn ta “hà hà.”
Khóe miệng cậu ta vẫn còn vết máu khô, ánh mắt lơ đễnh chằm chằm nhìn Trác Hiên không rời.
Khác với Trác Hiên bị quỷ nhập xác, tình trạng của Tiểu Lý không khả quan chút nào.
Ba hồn bảy vía đã mất hai hồn ba phách, bị ngoại quỷ chiếm lấy thân xác, nhìn là biết đã xảy ra từ lâu.
“Phập!”
Tôi chém con dao xuống bàn gỗ, tạo một vết nứt. Dán một lá bùa trấn tà lên trán Tiểu Lý, tôi quát lớn.
“Câm miệng! Còn la lối nữa, tôi báo cảnh sát đấy. Anh cũng không muốn nhiều người biết anh là kẻ giết người đúng không?”
Lời tôi vừa nói ra, mọi người đều sững sờ.
Có người sợ hãi hỏi hắn ta: “Cái gì? Trác Hiên, anh giết người sao?”
Trác Hiên nghẹn cổ phản bác: “Tôi không có! Cô ta nói bậy! Tôi chưa bao giờ giết người.”
Hứa Tịnh đứng một bên, khoanh tay khinh bỉ.
“Lúc nãy cầm dao định chém người là ai? Tôi thấy bộ dạng đó không giống lần đầu tiên đâu.”
Trác Hiên tức giận lườm cô ấy.
“Có liên quan gì đến cô? Vừa rồi tôi bị ma nhập, đó không phải là tôi muốn làm.”
Hứa Tịnh không chịu nhượng bộ.
“Nếu không có bọn tôi, bây giờ anh không phải ở trong đồn cảnh sát thì cũng nằm trong nhà xác rồi. Anh còn đứng đây mà la lối, bản thân anh biết rõ là anh làm gì. Những chuyện như thế này có thể lừa người, nhưng không lừa nổi quỷ thần đâu.”
Cô ấy nói rất đúng, tôi giơ ngón tay cái khen ngợi.
“Người ta nói rồi, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Hôm qua, tôi đã nói, cái rạp hát này phá đài không phải bởi vì phá vỡ quy tắc, mà là lòng người không còn như trước.”
Mọi người trong rạp hát dường như đều sợ Trác Hiên, họ nhìn nhau không dám nói gì, vì vậy Trác Hiên mới tự tin như thế.
“Cô đừng có ngồi đây nói bậy bạ. Trước khi cô đến đây, rạp hát của chúng tôi không có chuyện gì xảy ra. Chỉ từ khi cô tới, hết lần này đến lần khác gây chuyện. Ở đâu ra quỷ, theo tôi thấy, chắc cô đã mang tà ma quỷ quái đến để dọa chúng tôi, chỉ để kiếm tiền hương khói thôi!”
Tôi gần như phát cười vì tức giận. Người này đúng là giỏi đảo lộn trắng đen, xem ra mặt mũi quá dày nên đã quên cả việc mình bị đập.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó, một âm thanh quen thuộc vang lên, cùng với dấu chân lớn trên mặt hắn ta.
Tôi quay sang nói vài câu với Hứa Tịnh, cô ấy gật đầu rồi đi ra ngoài.
Tôi kéo một chiếc ghế sạch sẽ và ngồi xuống thoải mái, từ từ nói.
“Anh không nhìn thấy sao? Sao còn giả bộ nữa? Diễn xuất giỏi như thế, chủ rạp nên cho anh làm trụ cột của đoàn hát ấy.”
Hôm qua, tôi đã phát hiện ra, Trác Hiên thực sự có thể nhìn thấy những thứ đó. Nhưng có vẻ hắn ta không phải có đôi mắt âm dương, mà có lẽ trên đường đầu thai bị thứ gì đó che mắt.
Tôi chỉ vào hồn ma nữ đang quỳ trên mặt đất.
“Anh không quen cô ấy sao? Tôi thấy cô ấy với anh khá quen đấy.”
Trác Hiên liếc nhìn rồi lập tức phủ nhận.
“Không quen, tôi không quen cô ấy.”
Tôi cười.
Vừa mới nói không có ma, bây giờ lại tự mình thú nhận rồi à?
Hồn ma nữ không vui, bất chấp việc bị tiên gia áp chế, cô ta muốn đứng lên.
“Anh lại nói là không quen tôi? Trác Hiên, 27 tuổi, sinh ngày 15 tháng 9 âm lịch năm 1997 tại khu cảng Tần Hoàng Đảo tỉnh Hà Bắc. Vào cuối tháng 10 năm 2023, anh và tôi gặp nhau tại bãi biển Bắc Đới Hà rồi yêu nhau. Đến tháng 7 năm nay, tôi phát hiện mình có thai, tháng trước anh còn nói sẽ dẫn tôi về nhà ra mắt gia đình, thế mà sau đó anh lại cặp kè với cô gái khác.”
Nghe được đầy đủ ngày tháng năm sinh, tôi lập tức tính toán.
Tính toán xong mới thấy, Trác Hiên thực sự giống như gương mặt của anh ta, là người mang mệnh tai họa, cột năm có sao Thất Sát. Cột tháng mang sao Cô Thần, sao Câu Giảo, sao Phục Ma. Liên tiếp ba sao hung.
Sao Cô Thần còn được gọi là sao Cách Giác, hay sao Vô Tình, xuất hiện trong cột năm và cột tháng, biểu thị sự thiếu thốn tình cảm của người thân.
Sao Câu Giảo còn gọi là sao Trảo Nha, liên quan đến những khó khăn, hiểm nguy trong cuộc sống. Nếu gặp một trong hai sao Câu Giảo thì tai họa sẽ nhẹ, nhưng nếu cả hai xuất hiện cùng nhau thì nguy hiểm lớn. Nếu gặp thêm quỷ, thì gần như là tai họa chết người.
Sao Phục Ma dễ hiểu, là một trong những sao hung trong bát tự thần sát, đại diện cho việc tang lễ của cha mẹ.
Mệnh cách của người này cũng tuyệt, cột ngày có sao Thái Cực, sao Tai Sát, sao Tang Môn, sao Thiên Đức Hợp, sao Nguyệt Đức Hợp, sao Âm Sai, sao Cửu Xú.
Trong đó, sao Thái Cực, sao Thiên Đức Hợp, sao Nguyệt Đức Hợp đều là các sao tốt.
Nhưng hung tinh nhiều hơn cát tinh, Tai Sát gặp Tang Môn, khắc cha.
Sao Âm Sai đại diện cho cung hôn nhân, nếu gặp Âm Sai hoặc Dương Thác, hôn nhân sẽ không thuận lợi.
Mà lại mang thêm Cửu Xú, biểu thị mối quan hệ tình cảm bất chính, dị dạng hoặc không thể công khai. Đàn ông mang Cửu Xú sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đúng lúc này, Hứa Tịnh dìu ông chủ rạp hát quay lại, khí thế hừng hực.
“Tên khốn này dám treo ông ấy bên cạnh ao trong vườn sau, ông ấy lớn tuổi như vậy sao chịu được?”
Ông chủ rạp mặt trắng bệch, cơ thể vẫn còn run rẩy.
Vừa bị phản bác không nói nên lời, Trác Hiên lập tức biến sắc khi thấy ông chủ rạp.
“Cậu… cậu…”
Tôi nhấp miệng, thấy mọi người đã đông đủ, liền đi thẳng vào vấn đề.
“Trác Hiên người này bình thường thích khoe khoang, dễ xảy ra mâu thuẫn, nhưng bản tính lại độc đoán, thích dựa vào thế lực để ức hiếp người khác.”
Nghe tôi nói vậy, hắn ta lập tức giận dữ đứng dậy định ra tay.
Nhưng bị vài người phía sau giữ chặt lại, chỉ có thể tức tối lườm tôi.
Tôi không để ý hắn ta, tiếp tục nói.
“Anh mang sao Phục Ma và sao Tang Môn, số mệnh khắc cha, cha anh chắc đã mất vào năm 2018. Mẹ anh sức khỏe cũng không tốt, nhưng nhờ gia đình có của nên anh mới sống khá thoải mái.”
Anh ta không nói gì, ông chủ rạp gật đầu lia lịa.
“Đúng, tiểu sư phụ nói đúng hết! Anh rể tôi thực sự đã qua đời vào đầu năm 2018, sau đó thằng cháu này thay đổi hoàn toàn, không ai quản nổi.”
Tôi gật đầu.
“Đây là bản chất của anh ta thôi, chỉ là trước đó bị cha anh ta áp chế nên chưa bộc lộ ra ngoài. Nói trắng ra, đứa cháu này của ông bẩm sinh đã là kẻ ác.”
Điều này không phải tuyệt đối liên quan đến bát tự, số mệnh chỉ là sự khởi đầu, tất cả phụ thuộc vào bản tính của con người.
“Việc ác nhỏ không ngừng, việc ác lớn che giấu. Nếu tôi đoán không nhầm, chính anh ta đã giết con các người đúng không?”
Tôi hỏi hồn ma nữ, cô ấy kinh ngạc, rồi gật đầu.
“Đúng, lúc đó anh ta nói sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi rất vui mừng, về nhà kể với bố mẹ. Họ không mấy hài lòng, nhưng vì tôi và đứa bé nên cũng gật đầu đồng ý. Nhưng không ngờ…”
8.
Hồn ma nữ cúi đầu lau nước mắt.
“Anh ta lừa tôi, anh ta nói mẹ anh đã đồng ý chuyện của chúng tôi, còn đang chuẩn bị sính lễ. Anh ta còn nói cậu của anh cả đời không lập gia đình, rạp hát của nhà họ Trang sớm muộn cũng là của anh ta. Kết quả là vào ngày tôi chuẩn bị đi khám thai…”
“Tôi thấy anh ta dắt một cô gái vào rạp hát, cô gái ấy còn cười đùa hôn anh ta. Tôi đến chất vấn anh ta, anh ta lại nói đó là em họ. Em họ nhà ai lại hôn nhau vậy? Sau đó anh ta không còn kiên nhẫn nữa, đẩy tôi một cái.”
“Vốn dĩ sức khỏe tôi đã yếu, bị anh ta đẩy, đập vào tảng đá bên đường. Đứa bé không qua khỏi, đêm đó tôi… không chịu nổi nữa, nên đã nhảy xuống từ tầng thượng bệnh viện.”
Nói đến đây, cô ấy đã khóc không thành tiếng, sát khí trên người ngày càng rõ ràng.
“Bố mẹ tôi sau khi tôi tự tử đều lâm bệnh. Còn anh ta thì vui vẻ đưa bạn gái đến rạp hát chơi ba ngày một lần, hoàn toàn không để ý đến mẹ con tôi. Đứa bé của tôi mới chỉ chưa đầy ba tháng, chỉ là một cái mầm non nhỏ bé…”
“Anh không cố ý, anh không biết đứa bé sẽ mất, cũng không biết em lại nghĩ quẩn như vậy!” Trác Hiên bị ghì xuống, lớn tiếng gào thét.