Phải Hạnh Phúc, Mẹ Nhé! - Chương 2
5.
Nói không chừng tôi còn có thể tham lam nhìn lén bà ấy thêm vài lần.
Mấy ngày đêm trốn tránh vào giờ phút này tôi đã sụp đổ hoàn toàn. Đáng lẽ tôi không nên ăn cắp, tôi hối hận. Tôi hối hận.
Ngày hôm đó, tôi không nhớ rõ mình đã ra khỏi trường đại học Giang Hoa như thế nào, làm sao đi tới nghĩa trang. Mưa to như trút nước, tôi quỳ gối trước mộ, gục xuống gào khóc.
Khi tôi dần dần phục hồi tinh thần lại, nước sông trải qua ánh mặt trời chói chang đã sớm tràn qua xoang mũi của tôi, trong đầu là hình ảnh khi tôi còn nhỏ bị lão súc sinh đè ở dưới sông không thể giãy dụa.
Cái cảm giác ngạt thở, đầu không thấy trời này đến nay vẫn tuyệt vọng và rõ ràng như cũ.
Từng hình ảnh nhanh chóng thoáng hiện trong đèn kéo quân, thân ảnh lão súc sinh dần dần mơ hồ, thay vào đó là mẹ tôi, người đã đứng trước mặt tôi vô số lần để bảo vệ tôi khỏi bạo lực gia đình.
Rõ ràng chính bà cũng rất sợ hãi. Khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức tan biến, nước mắt còn sót lại vô thức chảy xuống, im lặng chìm trong dòng sông mặn.
“Mẹ, thật xin lỗi, con hối hận.”
“Chi Ngọc, cô gái này có hô hấp rồi!”
Tôi khó khăn nâng mi mắt nặng trĩu lên, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hình bóng một người phụ nữ đang ấn vào ngực tôi một cách nhanh chóng và nhịp nhàng.
Tôi cố gắng lau đi lớp sương mù che phủ mắt mình, nhưng cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày một cách mãnh liệt.
Tôi giãy dụa muốn đứng dậy, nước sông mặn tanh từ cổ họng khống chế không được phun ra.
“Bạn học, tỉnh lại đi, bạn có nghe tôi nói không…”
Giọng nữ linh động dễ nghe ở bên cạnh phát ra rõ ràng, tôi cố sức mở to mắt, ý thức còn chưa hồi phục vẫn một mảnh hỗn độn như trước.
Đôi bàn tay thon dài trắng trẻo đung đưa trước mặt tôi vài lần, thu hút tầm mắt máy móc vô thần của tôi. Nhưng trong giây phút tôi thấy rõ tướng mạo người trước mắt, tất cả suy nghĩ tĩnh mịch như nước sôi trào, trong khoảnh khắc đột nhiên bừng tỉnh.
Lần trước nhìn thấy bà ấy vẫn là ở Hội trường cựu sinh viên Giang Hoa, trong ảnh bà ấy để tóc dài ngang vai, mặc một bộ sườn xám màu trắng, tên là Trầm Chi Ngọc.
Bây giờ bà ấy đang mặc một chiếc váy denim gọn gàng, cài một chiếc băng đô nhung màu đỏ tía trên tóc, trông thông minh và xinh đẹp.
“Mẹ –”
Tôi không biết mình đã ngâm mình trong nước sông bao lâu, giọng nói khàn khàn khó khăn, thậm chí không nhịn được còn bắt đầu khóc nức nở.
Người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt nghe nói như thế, vẻ mặt hoảng sợ túm lấy tay người đàn ông bên cạnh.
“Xong rồi Lan Đình, cô gái này có phải bị ngập đến choáng váng rồi không? ”
Nam sinh tên” Lan Đình “kia nhìn thoáng qua bàn tay mình đang nắm, có chút xấu hổ sững sờ tại chỗ.
Đây chắc chính là lão giáo sư Hứa Lan Đình sau này đợi mẹ tôi hơn hai mươi năm, vẫn độc thân một mình.
Nhưng nhân vật trong mộng đều chân thật như vậy sao? Sau khi nhận ra, tôi do dự một lúc rồi nhéo mạnh vào đùi mình không chút chần chừ.
Đau đớn khiến tôi thiếu chút nữa thét lên thành tiếng. Tôi hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, sau khi nhìn thấy những kiến trúc kỳ quái chỉ thuộc về phong cách thế kỷ trước, một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi nào đó dần dần nảy sinh trong lòng.
Hình như tôi…… xuyên không rồi. Trở lại quá khứ khi mẹ tôi vẫn đang đi đúng hướng trong cuộc sống, trời xui đất khiến tôi lại được bà cứu sống khi còn trẻ.
Cha đẻ súc vật lừa bán mẹ tôi còn chưa xuất hiện, bi kịch nặng nề ở dưới hoàng thổ tương lai an tĩnh ngủ say. Mọi chuyện vẫn còn kịp.
Tôi vẫn ngồi thẫn thờ dưới đất như cũ, nhìn lên ánh mặt trời rực rỡ trên trời, đôi mắt sưng vù chua xót cố kìm nén cảm giác muốn bật khóc. Cười cười nhưng cuối cùng vẫn rơi lệ.
“Bạn học, bạn có khỏe không, tôi có thể giúp gì cho cậu không?”
Mẹ tôi, lúc đó còn trẻ, cẩn thận nghiêng người quỳ xuống bên cạnh tôi, dùng lòng bàn tay ấm áp thăm dò che phủ đôi bàn tay lạnh giá của tôi.
Hơi ấm đã lâu không thấy, chỉ thuộc về lòng bàn tay nàng, đã từng cùng ta sống qua ngàn vạn đêm tối tràn đầy đánh đập cùng tuyệt vọng.
Hơi ấm từ lòng bàn tay của mẹ đã lâu không thấy, hơi ấm đã từng cùng tôi vượt qua hàng ngàn đêm tối đầy rẫy những đòn roi và tuyệt vọng.
Nhưng những chuyện đó vốn không nên xảy ra trong thế giới của bà ấy.
Tôi không biết tại sao chuyến du hành thời gian bất ngờ này lại xảy ra và tôi cũng không biết khi nào mình sẽ rời khỏi thế giới không thuộc về mình này.
Dưới một loạt nhân tố không xác định, tôi phải nhanh chóng giao mẹ cho một người đáng tin cậy trước khi tất cả bi kịch phát sinh. Bất kể tôi phải trả giá gì, tôi cũng sẽ cứu bà ấy.
Suy nghĩ hỗn loạn dần dần hồi phục, tôi lau đi giọt nước trên trán, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, người gần như cùng tuổi với tôi trước mặt.
Một ý tưởng táo bạo dần hình thành trong đầu.
“Có thể lời nói kế tiếp của con mẹ sẽ cảm thấy hoang đường, nhưng con có thể cam đoan một chữ con cũng không lừa mẹ…”
Tôi cẩn thận chạm vào đầu ngón tay mẹ, sau khi xác nhận người trước mặt cũng không có cảm xúc mâu thuẫn rõ ràng, ổn định giọng nói chậm rãi mở miệng.
“Con tên là Hứa Mạn, đến từ Mạn Thảo. Con đến từ tương lai vào năm 2008, là con gái của mẹ và ba con Hứa Lan Đình.”
6.
Tôi đã bỏ qua một điều cực kỳ quan trọng. Bất kể là mẹ tôi hay là Hứa Lan Đình, bọn họ đều đã tiếp nhận giáo dục đại học mà học vấn học thuật vượt xa tôi.
Trước mặt hai người tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật của Marx mà nói về “xuyên không”, rõ ràng trong nhận thức của họ tôi chính là một “thần côn” đầu óc không tốt lắm.
Mẹ tôi hơi nể mặt tôi, cười híp mắt trầm mặc, chỉ là quay đầu liền điên cuồng nháy mắt với Hứa Lan Đình bên cạnh.
Về phần người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía sau mẹ tôi ấp úng nửa ngày, bên tai đỏ bừng. Cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Mẹ tôi không thể nhịn được nữa dời ánh mắt đi, xấu hổ cười cười với tôi.
“Bạn học Hứa Mạn, để tôi đưa cậu về căn hộ của tôi thay quần áo trước, sau đó chúng tôi sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát để đăng ký và tìm người nhà của cậu, được không?”
Bà ấy từ từ đỡ tôi đứng lên, đỡ tôi đi vài bước cho quen rồi dẫn tôi đến chỗ mình thuê, thuận tiện giẫm lên Hứa Lan Đình vẫn sững sờ tại chỗ một cước.
Nam sinh đại học phản ứng chậm nửa nhịp, chạy tới chạy lui bên cạnh mẹ tôi, mắt thường cũng có thể thấy được đang hoảng loạn.
“Chi Ngọc, anh sai rồi, anh đã mua cho em món bánh bao trứng cua em thích nhất. Đừng giận…”
Tôi nheo mắt, không được tự nhiên ho khan một tiếng và liếc đi chỗ khác, nhưng đồng thời cũng không nhịn được vui mừng cho mẹ tôi.
Hứa Lan Đình, so với cha đẻ súc sinh của tôi tốt hơn rất nhiều rất nhiều. Sau khi đến căn hộ mẹ thuê, mẹ kéo tôi vào phòng ngủ, chỉ chỉ tủ quần áo kê sát tường.
“Mạn Mạn, cậu thích quần áo gì thì tự lấy, tôi và Lan Đình ở ngoài phòng chờ cậu.”
Từ xưng hô đã lâu không được nghe thấy, vừa được nói ra khỏi miệng lại khiến tôi như bị đóng đinh tại chỗ.
Trong một thời không khác, bà ấy lại một lần nữa gọi tôi là “Mạn Mạn”. Không nghĩ tới……
Chấp niệm trước khi nhảy sông không thể thực hiện được, sau khi chết đuối lại được bồi thường.
Tôi cẩn thận thay chiếc váy denim sạch sẽ, mùi hoa bồ kết thanh đạm quanh quẩn chóp mũi. Nhìn bóng dáng cách đó không xa, tôi hít sâu một hơi, suýt nữa lại rơi lệ.
“Mẹ, con biết điều này đối với mẹ mà nói rất khó hiểu, con có thể cùng mẹ đến bệnh viện trực thuộc đại học Giang Hoa làm giám định DNA. Mẹ thật sự là mẹ ruột của con, con không có lừa mẹ.”
Mẹ tôi đang định đi vào phòng khách thì vấp ngã, đoán chừng là bị giọng khóc nức nở của tôi dọa sợ, xoay người xông tới lấy tư thái ôm gấu bông vụng về ôm lấy tôi.
“Tôi tin cậu, tôi tin cậu, tôi tin cậu, ai da…… cậu đừng khóc. ”
Bà ấy do dự đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lúc lâu, không an phận vươn tay chọc chọc sườn mặt của tôi, bỗng nhiên” Phụt “cười ra tiếng.
“Nhìn kỹ, cậu quả thật có vài phần giống tôi. Đúng rồi, có phải cậu vẫn còn đói bụng không?”
Không đợi tôi trả lời, mẹ tôi lại đột nhiên kéo tôi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn với Hứa Lan Đình đang đứng trong phòng khách: “Lan Đình, tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé!”
Mà tôi ở trong nhà trọ, lật xem sách trên giá sách của mẹ tôi, chờ đến buổi tối hai người bọn họ tan học dẫn tôi ra ngoài dạo chợ đêm.
7.
Ban đêm, mẹ tôi cắt hoa quả trong bếp, Hứa Lan Đình liếc nhìn phòng bếp, đứng trước mặt tôi thấp giọng nói:”Bạn học Hứa Mạn, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?”
Ban đầu khi nhìn thấy tôi bên hồ, có lẽ là xuất phát từ sự thiên vị đối với mẹ tôi, Hứa Lan Đình tin tưởng không nghi ngờ thậm chí trước mẹ tôi một bước nhận định tôi là “con gái”.
Nhưng mỗi lần tôi ở trước mặt mẹ gọi ông là “Ba”, ông lại luôn lắp bắp đỏ mặt. Lần đầu tiên tôi thấy một người “cha” chính nhân quân tử như vậy.
Tôi đặt tờ báo trong tay xuống, ra vẻ nghi hoặc.
“Ba, ba có chuyện gì sao?” Hứa Lan Đình bất an liếc mắt nhìn phòng bếp, sau khi xác định mẹ tôi không chú ý động tĩnh bên này, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Thứ Tư tuần sau, lúc 6:30 tối, Phòng số 1, Tầng 3, Phòng trưng bày nghệ thuật Philin, số 32 đường Luân Đôn. Có thể phiền cậu dẫn Chi Ngọc qua không, tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ………..”
Tôi vui vẻ đáp ứng:” Yên tâm, cứ để con lo. ”
Nhưng mà lúc đáp ứng có bao nhiêu tự tin, sau đó xảy ra sự cố lại chật vật bấy nhiêu. Tôi nói với mẹ tôi rằng bảo tàng nghệ thuật đó có hoạt động, không chỉ tặng bánh ngọt dâu tây, mà còn có thể trải nghiệm một cơ hội chụp ảnh miễn phí.
Lý do hoàn mỹ không kẽ hở như thế, mẹ tôi tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng đêm đó khi tôi đưa mẹ tôi đi xe ba bánh đến đường Luân Đôn, người kéo xe lại nghe thành phố Luân Đôn.
Phố Luân Đôn và đường Luân Đôn, một ở phía nam, một ở phía bắc. Tôi và mẹ tôi, hai người lớn, lạc đường trên phố London gần nửa giờ.
Vấn đề xấu hổ hơn là, phố Luân Đôn rất hoang vắng, không tìm được một chiếc xe có thể đi.
Đang lúc tôi lo lắng, mẹ tôi bỗng nhiên dùng sức vỗ vỗ tôi, chỉ về chiếc xe ba bánh xuất hiện cách đó mấy chục mét không biết từ lúc nào.
Nhưng đến khi tôi cùng bà ấy chạy đến gần, thấy rõ khuôn mặt phu xe ba bánh tôi không khỏi rùng mình.
Mẹ tôi kéo tôi lên xe, kề sát bên cạnh tôi.
“Sư phụ, đến phòng trưng bày nghệ thuật Philin ở đường Luân Đôn.”
Ta gắt gao nhìn chằm chằm tên đàn ông trẻ tuổi kia, khi nhìn thấy vết bớt màu đỏ ở cổ tay hắn, tôi có cảm giác giống như là bị người ta dội một thùng nước đá lớn.
Cảm giác cận kề cái chet giống như một con rắn độc lạnh lẽo từ trong không trung hiện ra, nhầy nhụa trườn qua cổ tôi, hướng về động mạch chủ của tôi và phun ra chất độc.
Vô số giọng nói sắc bén ở trong đầu tôi điên cuồng kêu gào “Chạy mau chạy mau”.
Sau khi đến bảo tàng mỹ thuật an toàn, tôi kéo mẹ ra khỏi xe như muốn chạy trốn, vấp ngã suýt khuỵu xuống đất.
Đêm nay, Hứa Lan Đình cầm hoa bày tỏ tâm ý với mẹ tôi.
Trai tài gái sắc thành đôi, tôi vốn nên vui mừng cho họ. Nhưng tôi lại trốn ở trong góc, suy nghĩ hoảng hốt chạy ra ngoài trời, phần bất an ẩn sâu trong đáy lòng kia muốn tra tấn tôi đến phát điên.
Bởi vì người đánh xe kia, là cha đẻ tương lai của tôi, Tần Kiệt. Chính là lão súc sinh bắt cóc mẹ tôi, tra tấn tôi và mẹ tôi hơn hai mươi năm cùng với hại cả đời mẹ tôi.
Hắn đột nhiên xuất hiện.
8.
Tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng hơn mười ngày liên tục, mất ngủ và hoảng loạn suốt đêm.
Hình ảnh lão súc sinh cầm g ậy s ắt đ ập vào người tôi và mẹ tôi vô số lần, trong trí nhớ của tôi vẫn rõ ràng và tuyệt vọng như trước.
Nhưng mỗi khi tôi cố gắng tỉnh lại, nhìn thấy mẹ tôi nằm giường bên cạnh vẫn đang yên giấc và mẹ tôi vẫn còn trẻ, trong lòng sợ hãi lại cảm thấy may mắn tất cả những chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn.
Mẹ tôi ở trường học luôn đi theo Hứa Lan Đình, trở về nhà trọ cho dù đi chỗ nào cũng phải mang theo tôi.
Chỉ cần tôi cố gắng tránh xa con đường trên phố Luân Đôn, thì mẹ tôi có thể giảm bớt số lần tiếp xúc với tên súc sinh đó.
Nhưng con người không theo kịp thiên tai. Vào ngày thứ 36 sau khi tôi du hành ngược thời gian, một trận động đất mạnh 7,2 độ richter bất ngờ xảy ra ở Ninh Hoài Thành vào đêm khuya.
May mắn là ngày hôm đó tôi bị mất ngủ, có lẽ là do tai trái của tôi đã bị điếc nên các giác quan khác của tôi cực kỳ nhạy cảm.
Khi động đất mới bắt đầu và chưa có chấn động lớn nào, tôi cảm thấy có gì đó không ổn và ngay lập tức đánh thức mẹ, tôi kéo mẹ ra khỏi cửa và chạy nhanh nhất có thể đến một nơi thoáng đãng.
Nhưng chỉ trong vòng hơn mười phút, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, vô số nhà trệt tiểu khu trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ.
Tiếng gào khóc, tiếng cầu cứu, tiếng bước chân chạy trốn còn có tiếng tường cao sụp đổ trong nháy mắt hỗn loạn, khiến cho Ninh Hoài Thành vốn yên tĩnh đột nhiên biến thành một địa ngục ồn ào náo động không còn bình yên.
Vô số người đang ngủ say trực tiếp bị ch ôn vùi dưới lòng đất.
Mẹ tôi ngơ ngác ngồi phịch dưới đất, nhìn Ninh Hoài Thành trước mắt phảng phất như địa ngục, bỗng nhiên nhào vào trong lòng tôi sụp đổ khóc lớn.
“Mạn Mạn… “Đó là một loại sợ hãi khi chạm trán với tử thần.
Dưới cơn chấn động dữ dội, hai chúng tôi cùng với những người trốn nạn xung quanh đều đứng tại chỗ không dám đi đâu cả.
Mẹ tôi không rên một tiếng ôm đầu gối ngồi dưới đất, rơi lệ nhìn về phía trường đại học Giang Hoa. Bởi vì Hứa Lan Đình ở lại trường học.
Thời đại này không có điện thoại di động, cũng không có công cụ liên lạc tiện lợi, đối với bà ấy mà nói mọi thứ thật đáng sợ.
Tôi nhìn sắc mặt trắng bệch của mẹ, che đôi bàn tay lạnh lẽo của bà, vuốt ve lưng bà, ghé sát vào tai bà thì thầm.
“Mẹ, mẹ yên tâm, ba con nhất định sẽ bình an.”
“Mẹ xem, đứa con gái đến từ tương lai này, không phải chứng minh mẹ và ba con đều rất tốt sao.”
Mãi đến khi bầu trời trở nên trắng xóa, thành phố Ninh Hoài mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Đợi những người có kinh nghiệm xác nhận có thể đi lại, hốc mắt mẹ tôi sưng đỏ, lôi kéo tôi chạy như bay về phía đại học Giang Hoa. Bà chưa kịp chạy được một km thì một bóng dáng cao lớn quen thuộc đã lao tới từ xa.
Quần áo vốn sạch sẽ gọn gàng của người đàn ông trẻ tuổi giờ đầy bụi bặm, không biết có phải trên đường tới đây bị thương hay không, trên đầu gối có một vết thương chói mắt.
Tôi đứng nơi ánh bình minh ló dạng, nhìn họ lao về phía nhau sau thảm họa, ôm nhau thật chặt trong tuyệt vọng và hoang tàn.