Phá Kén - Chương 3
10
“Cậu ngủ với Trình Tự à?”
Ánh mắt bốn phía nhìn tới, tôi chột dạ che miệng Từ Am.
Cô ấy chớp chớp mắt, ý bảo tôi buông ra.
“Duyên phận thật đúng là kỳ diệu, chuyện cậu và Trình Khai Dương năm năm không làm, cùng Trình Tự đã đẩy nhanh tiến độ như vậy.”
Tôi nghe cô ấy cảm khái trong lòng phức tạp.
“Chuyện tối hôm qua là mình có chút xúc động.”
Từ Am vỗ vỗ tôi: “Có đôi khi là cần xúc động trong khoảnh khắc đó.”
“Nếu cậu thật sự cùng Trình Khai Dương làm như vậy, thật không thú vị nha.”
“Hề hề, cậu phải biết rằng sự ham muốn là bản năng tự nhiên –.”
Chai rượu vỡ nát đầy đất, Từ Am thét chói tai, khách hàng cũng chạy tán loạn.
Rất nhanh trong quán cũng chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Trình Khai Dương cầm phần còn lại của chai rượu, ngón tay dùng sức nắm đến trắng bệch.
“Đây chính là nguyên nhân cô không muốn ngủ cùng tôi?”
Cả người hắn đều là tức giận.
“Chu Nguyên Hề, chúng ta yêu đương năm năm, con mẹ nó cô ngay cả chạm cũng không chịu cho tôi chạm!”
“Tôi sớm nên nghĩ đến, cô đang vì người khác mà thủ thân như ngọc!”
“Cô sớm con mẹ nó thay lòng đổi dạ, còn muốn đùa giỡn tôi!”
Hắn càng nói càng kích động lại một cước đá vào trên ghế.
Chiếc ghế đổ xuống và tạo ra âm thanh chói tai.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh.
“Trình Khai Dương, anh thật làm cho tôi cảm thấy ghê tởm đấy!”
11
Thời gian năm năm, làm sao có thể hoàn toàn không có tiếp xúc thân mật?
Thế nhưng mỗi một lần tôi và hắn ở chung, hắn đều bị điện thoại của Triệu Ngạn Ninh gọi đi.
Ngay cả bản thân Trình Khai Dương cũng quên, ngày kỷ niệm năm thứ hai chúng tôi ở bên nhau, đã chọn một nơi nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố.
Trong bầu không khí lãng mạn, tất cả đều thuận lợi.
Nhưng thời khắc mấu chốt, Triệu Ngạn Ninh gọi điện thoại tới.
Cô ta khóc nức nở: “Khai Dương, Mạt Chược không thấy đâu nữa. Em tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy nó. Anh nói xem nó có thể bị người xấu bắt đi hay không…”
Trình Khai Dương vừa nói vừa đứng dậy mặc quần áo: “Tiểu Chanh Tử em đừng nóng vội, anh sẽ lập tức chạy về.”
Tôi biết Mạt Chược lớn tuổi rồi, Trình Khai Dương rất yêu thương nó.
Cho nên tôi hiểu.
Khoảnh khắc Trình Khai Dương sắp tông cửa xông ra, hắn cứng ngắc quay đầu lại nhìn tôi rồi xin lỗi.
Tôi muốn nói lại thôi.
Tôi cười cười: “Mạt Chược quan trọng hơn, anh đi đi. Nhưng lái xe cẩn thận, em chờ ngày mai anh tới đón em.”
Đêm hôm đó tôi ngủ không ngon lắm.
Nửa đêm bị mưa gió đánh thức tôi lên mạng một chút.
“Mạt Chược thật sự rất hạnh phúc, chỉ là trốn trong phòng ngủ một giấc, người nào đó lại đi xe mấy chục km trở về tìm.”
Khung cảnh là tay cô ta và Trình Khai Dương cùng nhau vuốt đầu chú chó.
Trình Khai Dương còn ở phía dưới không phục bình luận lại: “Còn không phải em nói Mạt Chược không thấy đâu, khiến anh lo muốn chết.”
Đêm đó mưa to như trút nước sạt lở núi khiến con đường bị chặn.
Tôi bị kẹt ở nơi nghỉ dưỡng, số dư còn sót lại trong tài khoản ngay cả cơm rẻ nhất nơi này cũng mua không nổi.
Lúc đói đến sắp hôn mê, tôi gọi cho Trình Khai Dương, cũng là Triệu Ngạn Ninh nhận máy.
“Nguyên Hề? Khai Dương đang tắm, cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
Lời nói vay tiền bị chặn ở cổ họng, khi tôi khép mí mắt lại, nghe thấy Trình Khai Dương gọi cô ta.
“Tiểu Chanh Tử, giúp anh lấy quần lót.”
Triệu Ngạn Ninh lên tiếng cười khanh khách: “Nguyên Hề, cô đừng hiểu lầm. Khai Dương vừa mới mang Mạt Chược trở về thì bị ngã, cả người đều là bùn……”
Tôi không muốn nghe nữa và cúp máy.
Sau đó chuyện như vậy lại liên tục xảy ra nhiều lần.
Không phải tôi chưa từng thử nói chuyện với Trình Khai Dương.
Nhưng hắn luôn nói: “Hề hề, Mạt Chược đã rất già rồi. Em không nuôi thú cưng không hiểu cảm giác sợ ly biệt đâu.”
“Mỗi một lần cùng nó gặp nhau rất có thể là lần cuối cùng.”
Đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi chỉ có thể thỏa hiệp trong vấn đề này.
Thất vọng nhiều hơn, tôi cũng tự an ủi mình.
Vì thế mới có chuyện sau đó tôi nói với Trình Khai Dương: “Đợi sau khi kết hôn đi.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
12
Trong mắt Trình Khai Dương tràn ngập hối hận.
Hắn thống khổ nhắm mắt lại, tiến lên kéo tôi: “Hề Hề, em để ý những chuyện này vì sao không nói sớm với anh?”
Tôi không muốn dây dưa nữa nên lên tiếng ngắt lời hắn.
“Trình Khai Dương, bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì đâu?”
Lời hắn nói với tôi cách đây không lâu, bị tôi trả lại nguyên vẹn cho hắn.
“Em cùng anh yêu nhau năm năm, căn bản em không yêu chú ấy, chỉ là em vì muốn trả thù anh.”
“Hề Hề, em và chú ấy chỉ đăng ký kết hôn, còn chưa tổ chức hôn lễ. Chuyện của hai người, chỉ có người trong nhà chúng ta biết. Chỉ cần em và chú ấy ly hôn, chúng ta có thể trở lại như trước…”
Tôi dùng sức thoát khỏi bàn tay Trình Khai Dương, tát hắn một bạt tai.
“Cút!”
Trình Khai Dương kinh ngạc nhìn tôi, thật lâu sau mới thì thào gọi tên tôi.
“Hề hề, rốt cuộc chú ấy có cái gì tốt? Em lại vì chú ấy mà đánh anh!”
“Là thím của cháu, Tiểu Hề không đánh được cháu sao?”
Trình Tự với thân hình cao lớn đi tới kéo tôi vào trong ngực, động tác như muốn bảo vệ.
Ánh mắt lạnh lẽo khiếp người của hắn rơi vào trên người Trình Khai Dương.
“Khai Dương, nể mặt Tiểu Hề, hôm nay chú không đánh cháu. Nhưng chú hy vọng sau này, cháu và Triệu Ngạn Ninh biết an phận, đừng quấy rầy hai vợ chồng chú nữa.”
Tôi nhìn Trình Tự với vẻ mặt căng thẳng.
Triệu Ngạn Ninh và Trình Khai Dương sắp đính hôn, cô ta đã đạt được mục đích của mình, hẳn sẽ không gây chuyện nữa.
Chủ yếu là Trình Khai Dương.
Hắn cúi đầu chán nản rời đi.
Tôi chuyển đến nhà của Trình Tự cuộc sống coi như yên bình.
Chúng tôi đều không phải thích cuộc sống xa hoa, lúc rảnh rỗi thích yên tĩnh đọc sách, ngắm phong cảnh.
Thời gian càng lâu, tôi càng cảm thấy lựa chọn của Trình Tự quả thật không sai.
Cũng không phải yêu chỉ là cảm thấy như vậy rất tốt.
Chuyện Trình Khai Dương gây sự ở quán bar truyền đi xôn xao khắp giới.
Ông cụ điều hắn đi công ty khác, còn nghiêm cấm hắn không được xuất hiện trước mặt tôi và Trình Tự nữa.
13
Gặp lại lần nữa là vào ngày giao thừa.
Quy định của Trình gia đêm 30 nhất định phải về nhà ăn cơm đoàn viên.
Dường như Trình Khai Dương cũng chững chạc hơn một chút, nghe nói hắn kinh doanh công ty đó rất khá.
Triệu Ngạn Ninh cũng tới, cô ta và Trình Khai Dương đã chính thức đính hôn, hôn lễ định vào Tết đoan ngọ năm sau tổ chức.
Bầu không khí bữa cơm tất niên rất tốt, mọi người đến mời rượu tôi, gọi một tiếng thím, Trình Tự liền cho một bao lì xì.
Trình Khai Dương cũng đưa theo Triệu Ngạn Ninh tới, nhỏ giọng gọi một tiếng thím.
Tôi dứt khoát tự mình nhét lì xì cho bọn họ.
Còn nói: “Thím chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Sau khi ăn xong, Trình Tự bị mấy anh trai kéo chơi bài. Tôi ăn no quá, một mình ra vườn đi dạo tiêu cơm.
Trình Khai Dương cũng đi theo.
Tôi cùng hắn duy trì khoảng cách, không muốn gây hiểu lầm.
Hắn lại tiến lên một bước.
“Chúng ta đều bị chú gài bẫy.”
“Là chú ấy cố ý nói với ông nội muốn kết hôn với em, ông nội mới quyết định cho anh và Triệu Ngạn Ninh đính hôn.”
Tôi sửa lại xưng hô của hắn: “Khai Dương, anh nên gọi tôi là thím.”
“Chú không phải thật lòng yêu thương em, chú chỉ coi em là công cụ!”
“Trình Khai Dương, anh làm loạn đủ chưa!”
Hắn bị khí thế của tôi làm cho khiếp sợ, sững sờ tại chỗ.
“Hề hề, em…… Nói anh…… Đang làm loạn?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Anh đây là không thể chịu đựng việc tôi sống tốt, không thể thấy chú anh sống tốt đúng không?”
“Không phải, anh chỉ là muốn nói cho em biết chân tướng. Người chú này, tâm cơ thâm trầm, hết thảy sự tình đều bị chú tính toán kỹ lưỡng, anh không muốn em bị chú lừa…”
“Không tới phiên anh quản.”
“Trình Khai Dương, xin anh để ý lại vị trí của mình.”
Hắn chán nản cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: “Hề Hề, em sẽ không tha thứ cho anh phải không?”
“Cho dù, anh xin lỗi em, sám hối, em cũng sẽ không tha thứ cho anh đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hắn siết chặt nắm đấm: “Được, vậy em… đừng trách anh.”
14
Đón giao thừa xong, tôi và Trình Tự lái xe về nhà.
Mới vừa ra khỏi nhà chính không xa, lúc muốn quẹo thì có một lão ăn mày quần áo tả tơi đột nhiên nhảy ra.
Tài xế thắng gấp, tôi và Trình Tự không tự chủ được mà nghiêng người về phía trước.
Lúc đụng vào ghế trước tay của Trình Tự chắn trước trán tôi.
Sau khi xe dừng hẳn, lão ăn mày không ngừng gõ cửa sổ xe.
Tôi thấy hắn có chút đáng thương, nghĩ lại là ngày tết từ trong túi xách lấy ra một bao lì xì đưa cho hắn.
Lão ăn mày không nhận, chỉ là con ngươi đục ngầu giống như chim ưng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đè nén bất an trong lòng, nhắc nhở hắn: “Lão già, năm mới, đi mua chút đồ ăn đi, năm mới vui vẻ.”
Lão ăn mày cười cười vươn hai tay ra.
Nhưng lại bỏ qua bao lì xì bắt được cổ tay tôi.
Hắn nhếch cái miệng bốc mùi hôi thối, tiếng cười nham hiểm.
“Ha, phát tài rồi không muốn nhận người chồng này nữa sao?”
Tôi cảm thấy máu quanh người mình đều như ngừng chảy.
Ác mộng xa xưa lại quấn lấy tôi.
……
Nhà cũ Trình gia vốn đã tắt đèn lại lần nữa đèn đuốc sáng trưng.
Phòng khách đầy người, chỉ là không khí nặng nề, sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng.
Trong đó ông cụ cùng Trình Khai Dương sắc mặt khó coi nhất.
Triệu Ngạn Ninh trêu tức tôi, nặn ra nụ cười như xem kịch vui.
“Nguyên Hề, Trình gia chúng tôi đối xử với cô không tệ, tại sao cô lại gạt chúng tôi?”
Cơ thể tôi cứng đờ, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng bị hỏi vẫn có chút đờ đẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trình Tự ôm chặt vai tôi, hơi ấm dọc theo da thịt tràn vào cơ thể.
Máu đông lại bắt đầu chảy.
Giọng hắn dịu dàng: “Tiểu Hề, có anh ở đây, không được sợ.”
Mũi tôi cay cay, nước mắt không khống chế được lăn xuống.
“Trình Tự, em không có kết hôn cùng hắn, là ba mẹ em ép em.”
“Hắn không phải chồng em.”
Trình Tự kiên nhẫn dỗ dành tôi: “Anh biết, anh tin tưởng em.”