Phá Kén - Chương 1
1
Tiệc sinh nhật sắp kết thúc, Trình Khai Dương đột nhiên đứng dậy hắng giọng nói chuyện.
“Mọi người tôi có chuyện này muốn thông báo, tôi chuẩn bị đính hôn.”
“Sau này đua xe uống rượu, đừng gọi tôi. Sợ chị dâu các người tức giận rồi không cho tôi lên giường đấy.”
Khi hắn nói mấy câu này ánh mắt vẫn nhìn về phía tôi.
Phòng bao yên tĩnh vài giây, sau đó tiếng ồn ào liên tiếp vang lên.
Người bên cạnh ghé sát vào tai tôi lặp lại từ chị dâu.
Tôi ngượng ngùng che miệng cô ấy.
“Ôi, chị dâu xấu hổ kìa.”
Không khí càng thêm náo nhiệt tất cả mọi người cười nói vui vẻ.
Chỉ có Triệu Ngạn Ninh là an tĩnh ngồi yên ở chỗ ngồi, thất thần nhìn Trình Khai Dương cùng anh em uống rượu vui đùa.
Cô ta và Trình Khai Dương là thanh mai trúc mã, hai người thân nhau như anh em trong nhà.
Có người hất cằm về phía Triệu Ngạn Ninh trêu chọc: “Khai Dương, nếu anh đính hôn thì Ngạn Ninh làm sao đây? Ai sẽ là người nuôi Mạt Chược?”
Mạt Chược là một con chó hoang được Triệu Ngạn Ninh và Trình Khai Dương nhặt được vào mười năm trước, tới bây giờ hai người vẫn cùng nhau nuôi.
Trình Khai Dương nhìn tôi một chút, cầm hộp thuốc lá trong tay ném qua.
“Nói bậy bạ gì chứ, cũng không phải ly hôn chia con.”
“Là hai chúng tôi cùng nhau nuôi Mạt Chược, về sau vẫn không thay đổi.”
Tôi mím môi không nói gì.
Triệu Ngạn Ninh cũng đi ra hòa giải: “Hai người nói bừa cái gì? Để chị dâu hiểu lầm bây giờ.”
Nói xong ánh mắt chuyển tới trên người tôi, cô ta giơ ly rượu lên: “Chị dâu, chén rượu này xem như tôi bồi tội, chị rộng lượng không chấp tiểu nhân, về sau chúng ta bỏ qua chuyện cũ nhé?”
Hay cho một câu chuyện cũ bỏ qua.
Tôi và Trình Khai Dương ở bên nhau năm năm bởi vì cô ta làm loạn không ít lần.
Hôm nay cô ta muốn uống một ly rượu để xóa bỏ quá khứ.
Tôi không muốn đồng ý.
Bầu không khí có chút lạnh lẽo, sắc mặt Triệu Ngạn Ninh cũng khó coi vài phần.
Trình Khai Dương một mực nháy mắt với tôi.
Về sau mọi người cúi đầu ngẩng đầu đều gặp nhau, không cần quá ầm ĩ gây khó xử như vậy.
Thế là tôi uống ly rượu đó.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc Trình Khai Dương lái xe đưa tôi về nhà.
Sau khi nói chúc ngủ ngon và chuẩn bị đóng cửa, hắn lại chống lên cửa.
Tôi cho rằng hắn là muốn ở lại qua đêm, nhíu mày: “Không phải đã nói không qua đêm cho đến khi kết hôn sao?”
Trình Khai Dương giương mắt, trong con ngươi thâm thúy cảm xúc phức tạp.
“Nguyên Hề, chia tay đi, tôi có người khác rồi.”
2
“Bởi vì tiệc sinh nhật vừa rồi em không muốn uống rượu bồi tội của Triệu Ngạn Ninh sao?”
Khi hắn nháy mắt với tôi, quả thật có chút không vui.
Trình Khai Dương không kiên nhẫn lắc đầu: “Không phải mọi người đều nói tôi có người khác sao?”
“Mấy giờ trước anh mới tuyên bố muốn đính hôn với em, làm sao có thể…”
Nói xong giọng nói của tôi liền thấp xuống.
Dường như Trình Khai Dương cũng không nói rõ đối tượng đính hôn là ai.
Chỉ vì tôi là bạn gái của hắn.
Cho nên mọi người đương nhiên cho rằng người này là tôi.
Tôi theo bản năng liền nghĩ tới Triệu Ngạn Ninh.
“Là cô ta sao?”
Tôi nuốt nước bọt, rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng.
“Là tôi.”
Từ trong bóng tối đi ra một hình ảnh thướt tha.
Triệu Ngạn Ninh khoác tay Trình Khai Dương như đánh dấu chủ quyền.
Lúc cô ta cười, khóe miệng đắc ý nhếch lên.
“Ngại quá Nguyên Hề, hơi muộn rồi, nên tôi tới đón chồng sắp cưới về nhà.”
Tầm mắt của tôi di chuyển từ cánh tay bọn họ lên tới trên mặt, giọng nói có một tia nghẹn ngào.
“Chuyện từ khi nào?”
Ý tứ Trình Khai Dương không rõ cười khẽ một tiếng: “Nguyên Hề, bây giờ hỏi những thứ này thì có ý nghĩa gì đâu?”
“Cô biết đáp án sẽ không dễ nghe.”
Triệu Ngạn Ninh cũng khuyên: “Nguyên Hề, hôn nhân quan trọng nhất là môn đăng hộ đối. Gia đình như cô, Trình gia sẽ không cho phép cô vào cửa.”
Cô ta nói không sai, tôi xuất thân không giàu sang.
Tiền ra nước ngoài đi học đều là Trình gia chi trả.
“Việc này, là tôi cùng Khai Dương có lỗi với cô. Cầm năm trăm vạn chi phiếu này, chúng ta coi như không ai nợ ai.”
Tôi không nhận chi phiếu, rũ mắt nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn nhiều lắm.
Vì thế nặn ra nước mắt uất ức: “Tại sao? Là em làm không tốt ở chỗ nào sao?”
Trình Khai Dương đối với phản ứng của tôi rất hưởng thụ.
“Em cũng có người khác mà, em có chia tay anh đâu.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
3
Cửa thang máy kêu một tiếng.
Vẻ mặt đắc ý của Trình Khai Dương khựng lại, bàn tay cũng cứng đờ giữa không trung.
Tiếng bước chân càng đến gần.
Hai mắt Trình Khai Dương đỏ ngầu đẩy Triệu Ngạn Ninh ra.
Hắn tiến lên bắt lấy tay tôi chất vấn: “Là kẻ nào không có mắt dám chạm vào người phụ nữ của tôi?”
Triệu Ngạn Ninh lảo đảo vài bước, uất ức gọi tên Trình Khai Dương.
Trình Khai Dương bực bội cắn răng: “Chu Nguyên Hề, rốt cuộc là ai?!”
Tôi nghiêng đầu dời tầm mắt.
Bước chân trầm ổn của người đàn ông dừng lại phía sau lưng hắn, kéo vai hắn xích ra, sau đó ôm tôi vào trong ngực.
Hắn không coi ai ra gì chạm vào môi tôi, mới liếc mắt nhìn lướt qua Trình Khai Dương.
“Thấp giọng một chút, đừng làm thím cậu sợ.”
“Th…… Thím?”
Triệu Ngạn Ninh lặp đi lặp lại từ này, thần sắc kinh ngạc.
Tôi “Aida” một tiếng: “Cháu dâu, tuy rằng cháu còn chưa chính thức bước vào cửa nhà họ Trình, nhưng đổi cách xưng hô cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
Triệu Ngạn Ninh nghẹn lời.
Bầu không khí yên lặng vài giây, đèn trong hành lang thoáng chốc sáng lên.
Trình Khai Dương phát ra tiếng cười như sấm.
“Ha ha ha ha ha… Chú, cho dù Chu Nguyên Hề đã cứu mạng chú, cũng không cần đồng ý cùng cô ấy diễn vở kịch này chứ?”
“Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là trò hề cho thiên hạ. Nói chú đường đường là tổng giám đốc Trình gia, lại chọn người phụ nữ mà cháu trai không cần.”
Hắn chỉ lo cười, không chú ý tới sắc mặt của người đàn ông kia.
“Trình Khai Dương, nói chuyện phải biết chừng mực.”
“Cô ấy là thím của cháu đấy.”
4
Trình Khai Dương sợ nhất là người chú này.
Tính tình hắn lạnh lùng như băng, không thích cười, chỉ cần nhẹ nhàng chậc một tiếng, người trong nhà ai cũng phải lo lắng dè chừng.
Lời nói lúc này của hắn nghe thì như bình thường nhưng thực chất đang ẩn chứa sự tức giận.
Trình Khai Dương ngừng cười, nhỏ giọng nói: “Ai không biết là diễn kịch mà thôi, tích cực như vậy làm gì?”
“Hơn nữa lại không phải thật sự kết hôn, cháu gọi thím kiểu gì?”
Chuyện tôi cứu người cầm quyền của Trình gia, ở Lâm Thành không phải là bí mật.
Năm đó Trình Tự leo núi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đúng lúc tôi đi qua liền cõng hắn đến bệnh viện.
Lúc này mới có cơ hội cùng Trình Khai Dương quen biết rồi yêu nhau.
Khi Trình Tự tỉnh dậy sau cơn hôn mê, điều đầu tiên hắn làm là hứa với tôi:
“Sau này bất kể là chuyện gì, chỉ cần em mở miệng, anh cũng sẽ không từ chối.”
Lúc ấy Trình Khai Dương cũng có mặt, cho nên hắn chắc chắn Trình Tự là vì báo ân cứu mạng mới đồng ý cùng tôi diễn kịch.
Triệu Ngạn Ninh cũng cười nhạt: “Không nghĩ tới Nguyên Hề cô thủ đoạn cao siêu như vậy, đầu tiên là quyến rũ Khai Dương, sau đó là chú.”
“Khâm phục khâm phục.”
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ta, không cam lòng yếu thế nói lại: “Không bằng nửa phần của cô.”
Chuyện cô ta làm, từng chuyện từng chuyện trong lòng tôi biết rõ ràng.
Đi du lịch ví tiền bị trộm, cô ta không báo cảnh sát lại gọi cho Trình Khai Dương, muốn hắn đi qua giúp.
Lúc bị cảm mua thuốc bên ngoài, cô ta cố ý điền địa chỉ và số điện thoại của Trình Khai Dương.
Lúc lấy được đơn thuốc, Trình Khai Dương không nói hai lời liền chạy tới.
Chắc chắn cô ta bị sốt tới hồ đồ, địa chỉ và số điện thoại đều để sai.
……
Tôi cùng Trình Khai Dương cãi nhau, ngược lại thành tôi không hiểu lý lẽ.
Nhưng tôi không trách cô ta, chỉ trách ý chí của Trình Khai Dương không kiên định.
Là hắn cho Triệu Ngạn Ninh cơ hội để cô ta từng chút một quyến rũ hắn.
Hắn chỉ là không đủ yêu tôi mà thôi.
Việc Trình Tự nắm tay tôi đã kéo suy nghĩ của tôi trở về.
Hắn trầm giọng hỏi: “Ai nói cho cháu biết là chúng tôi đang diễn kịch?”