Ông Đây Mới Là Tình Duyên Của Em! - Chương 2
4.
Hôm sau, tôi vừa đến sân bóng rổ, dây đỏ ở cổ tay đã lập tức bay về phía Trình Vọng.
Tốc độ còn nhanh hơn cả wifi.
Thuận theo sợi dây đỏ, tôi thấy Trình Vọng… và Từ Xuyên đứng bên cạnh anh.
Hai tay Trình Vọng đút túi, mặc đồng phục bóng rổ rộng rãi, bên trong không mặc áo lót, đường cong bắp tay lộ rõ.
Kết hợp với vẻ mặt hếch lên trời kia, không thể không nói, khá đẹp trai.
Từ Xuyên ở bên cạnh lại nhã nhặn hơn nhiều.
Cùng mặc đồng phục bóng rổ như nhau nhưng bên trong anh ấy còn mặc thêm một chiếc áo thun trắng, trên sống mũi là mắt kính, nhìn kiểu gì cũng thấy… yếu hơn.
“Đàn anh.”
Tôi chủ động đến chào hỏi Từ Xuyên.
Từ Xuyên rõ ràng bất ngờ khi thấy tôi đến, anh ấy lúng túng đẩy kính: “Sao em lại đến đây?”
“Em tiện đường đi qua, thấy các anh đang thi đấu nên vào xem.”
Tôi không nói đến chuyện của mình và Trình Vọng, tùy tiện tìm một cái cớ cho xong.
Từ Xuyên cười khổ: “Anh không hay vận động nên không nói với em về trận đấu này, không ngờ em vẫn thấy được.”
“Không sao, anh thế nào cũng đẹp trai.”
Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt Từ Xuyên lập tức ửng đỏ.
Ý thức được bản thân vừa nói gì, tôi không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Đúng lúc bầu không khí đang cực kì hoàn hảo, khi ngọn lửa mập mờ đang dần lên men, Trình Vọng bất ngờ xuất hiện.
Anh khoác tay lên vai Từ Xuyên: “Yên tâm, có anh bảo kê, chắc chắn thắng.”
Nói xong còn quay sang tặc lưỡi với tôi một cái, vẻ mặt “anh đây thầu tất”.
Thật ra tôi muốn nói, lúc này anh không xuất hiện cũng được mà!
Chúng tôi đang đứng nói chuyện thì phía sau có người chạy đến.
Quay đầu lại, là Lưu Hi.
Người này cố ý trang điểm ăn mặc cẩn thận, nụ cười rạng rỡ như cổ động viên bóng rổ.
“Trình Vọng!”
Khi cô ấy chạy đến, thấy tôi sau hai bóng dáng cao lớn kia thì cứng người: “Bắc Tinh, cậu cũng ở đây sao?”
Tôi cũng không muốn tham gia vào mối tình tay ba nào, nhanh chóng giới thiệu: “Đây là đàn ông cấp ba của mình, Từ Xuyên.”
Tôi cảm nhận được Lưu Hi vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy mỉm cười chào Từ Xuyên.
Tiếp đó, trước mắt tôi xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kì quái.
Sợi dây đỏ trên cổ tay Từ Xuyên và Lưu Hi buộc lại với nhau.
Cmn.
Đây là nghiệt duyên gì vậy?
Chuyện này mang tính chất hủy diệt luôn rồi!
Tôi đứng bên cạnh, dùng sức dụi mạnh mắt, thậm chí còn đưa tay cắt cắt hai lần trên không trung cũng không thể thay đổi sự thật của hai sợi dây đỏ kia.
“Bắc Tinh, Bắc Tinh?”
Lưu Hi kéo tay áo nhắc nhở tôi: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Lúc này tôi mới phát hiện thành viên hai đội đã ra sân.
Sau khi Lưu Hi biết đàn anh của tôi và Trình Vọng là bạn cùng phòng thì càng hưng phấn hơn, cô ấy kéo tôi đi lên khán đài.
Vẻ mặt hóng hớt hỏi: “Bắc Tinh, nói thật đi, có phải đàn anh này là bạn trai cậu không?”
“Anh ấy và Trình Vọng là bạn học, sau này hai người có thể giúp mình theo đuổi Trình Vọng không?”
Tôi nhìn sợi dây đỏ lung lay trên cổ tay Lưu Hi, não loạn thành một mớ.
Hận không thể lập tức chạy đến khoa mắt bệnh viện để khám lại.
Tôi không thể làm gì ngoài giải thích: “Thật sự là đàn anh, không có quan hệ gì khác.”
Lúc này Lưu Hi mới tiếc nuối không nói thêm gì.
Trận đấu bắt đầu, có thể nói, toàn bộ quá trình thi đấu đều là sàn diễn cá nhân của Trình Vọng.
Anh hết tranh bóng lại úp rổ, Lưu Hi ở bên cạnh tôi hét đến khàn cả giọng.
Từ Xuyên thì ngược lại, có hơi yếu.
Sắc mặt tái nhợt chạy theo sau thì thôi, cũng không biết có phải Trình Vọng cố ý hay không, mấy lần bóng chuyền cho Từ Xuyên để ăn điểm đềm bị đối thủ chặn lại chỉ trong một giây.
Lưu Hi không nhịn được nữa, uyển chuyển làu bàu với tôi hai câu: “Nếu không phải là quen cậu và đàn anh của cậu, mình còn đang nghi ngờ anh ấy là gián điệp của đội bóng đấy.”
Tôi ngồi bên cạnh cũng căng thẳng theo, Trình Vọng chơi quá xuất sắc, may mà tôi “tình cảm kiên định như sắt”, nếu không đã sớm bỏ cuộc phản bội rồi.
Trận đấu kết thúc, không ít người xuống sân đưa nước.
Trình Vọng thu hút một nhóm em gái, Lưu Hi sợ bị người khác tranh mất nên vội vàng chạy xuống.
Tôi chậm rãi đi xuống bên cạnh Từ Xuyên: “Vất vả rồi.”
Từ Xuyên nở nụ cười dịu dàng, chỉ là có chút cô đơn không dễ phát hiện: “Anh chơi kém lắm đúng không? Khiến em phải xem một trận đấu không đẹp mắt lắm rồi.”
“Ai nói, em cảm thấy rất đặc sắc.” Tôi nói đùa: “Hơn nữa anh là học bá, thể dục vốn không phải thế mạnh của anh, hôm nay anh mà tỏa sáng trên sân bóng thì em về sẽ đập đầu vào đậu hũ mà chết mất.”
Tôi nói xong, vẻ mặt Từ Xuyên dịu đi.
Tôi cảm thấy anh ấy còn muốn nói gì đó, kết quả bị một giọng nói ở bên cạnh cắt ngang: “Tôi đã nói không cần rồi, cô có thể đừng suốt ngày lẽo đẽo theo tôi nữa có được không, con gái mà cả ngày vây quanh ông đây, có thấy xấu hổ không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy Trình Vọng đang cau mày nhìn Lưu Hi, vẻ mặt không chút kiên nhẫn.
Tôi lo lắng đi phía sau Từ Xuyên sang bên đó.
Bàn tay Lưu Hi run nhẹ, khóe mắt đỏ bừng: “Thích một người là sai sao?”
Sau đó tôi thấy mặt Trình Vọng trầm xuống, không khí quanh người cũng như có lửa.
“Thích một người không sai, nhưng ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương thì có. Sau này đơn của cô tôi sẽ không nhận nữa, tránh xa tôi một chút.”
Nói xong xoay người rời đi.
Hai tay Lưu Hi vẫn đưa về phía trước, nước mắt lập tức chảy xuống.
Dáng vẻ đáng thương đến tôi cũng không đành lòng.
Tôi muốn đi qua an ủi vài câu nhưng lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Từ Xuyên phản ứng nhanh hơn, anh ấy lịch sự cầm chai nước trong tay Lưu Hi, đưa giấy ăn qua, giọng nói nhẹ nhàng: “Chai nước này tôi nhận thay cậu ấy, mau lau nước mắt đi.”
Tôi nắm chặt chai nước chưa đưa được của mình, nhìn dây nhân duyên buộc chặt vào nhau của hai người, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Từ sau khi Từ Xuyên tốt nghiệp, tôi luôn là người liên lạc trước.
Là anh ấy cổ vũ tôi đến Bắc Kinh học, thi vào trường đại học của anh ấy.
Tôi nghĩ rằng trạng thái chưa phải người yêu này sẽ kết thúc một cách hoàn hảo khi lên đại học.
Cho đến khi tôi phẫu thuật mắt.
Lúc này tôi mới phát hiện Từ Xuyên không phải người đó của tôi.
Điện thoại rung lên, tôi mở ra xem, là Trình Vọng.
Trên màn hình chỉ có hai chữ: [Ra ngoài.]
5.
“Tìm tôi làm gì?”
Tôi đi ra ngoài, thấy Trình Vọng đang đứng ở cổng.
“Tôi đã ra rồi, cô ở bên trong ngây người làm gì?”
Ai nghe lời này còn tưởng rằng tôi đang theo đuổi anh đấy.
Tôi hạ mắt, Trình Vọng nhìn tôi: “Vẫn chưa đưa nước sao?”
“Từ Xuyên không khát.”
“Cô có ngốc không vậy?” Trình Vọng vừa nhìn đã đoán được bên trong xảy ra chuyện gì: “Đàn ông đồng cảm với mọi người cũng không phải chuyện tốt, tôi sợ người trong lòng cô có tiềm chất làm điều hòa công cộng (1).”
(1) ý chỉ bao đồng, quan tâm đều tất cả mọi người
“Anh ấy không phải, anh ấy chỉ lịch sự mà thôi…”
“Ồ, lịch sự chính là gạt cô sang một bên để an ủi một cô gái xa lạ.”
Tôi không nói gì.
Trình Vọng lấy chai nước trong tay tôi, vặn ra uống một ngụm: “Cô thích cậu ấy thật sao?”
Thích?
Thật ra tôi cũng không biết cảm giác này có tính là thích hay không.
Anh ấy rất ưu tú, cấp ba là phát thanh viên của radio trường chúng tôi, bây giờ lại là chủ tịch hội sinh viên.
Tất cả mọi người đều thích anh ấy, tôi cũng không phải ngoại lệ.
Tôi không trả lời câu hỏi này của anh mà hỏi ngược lại: “Trình Vọng, anh có tin vào định mệnh không?”
“Hửm?”
“Nếu như, tôi nói nếu như, tôi không phải cô gái trong định mệnh của anh nhưng anh lại yêu tôi thì anh có làm trái lại với ý trời không?”
“Định mệnh cái gì, ý trời cái gì?” Trình Vọng nhìn tôi: “Tôi không quan tâm ông trời có ý gì, nhưng chỉ cần là người Trình Vọng tôi nhìn trúng thì đó nhất định là định mệnh của tôi.”
“Nhưng…”
“Được rồi, tôi biết cô muốn nói gì.” Trình Vọng nhìn tôi: “Cô yên tâm, tôi nói giúp cô theo đuổi Từ Xuyên thì chắc chắn sẽ giúp cô theo đuổi được, nhưng điều kiện đầu tiên là cô phải nghe lời tôi.”
“Nghe anh?”
“Từ hôm nay trở đi, cô phải làm như đang theo đuổi tôi.”
Tôi: “?”
Nghe có lý không?
Gần đây Trình Vọng rất hay đi chung với tôi.
Ngay cả ăn cơm trưa cũng muốn hẹn tôi ăn cùng.
“Đàn ông là động vật đi săn, cô càng lại gần người ta càng không có hứng thú. Cô đã quen Từ Xuyên từ cấp ba, thời gian ở bên lâu như vậy, tôi không tin cậu ta hoàn toàn không biết tâm tư của cô, nhưng tại sao lại không tỏ tình? Chính là vì cảm thấy cô đã là vật trong túi, sớm hay muộn cũng vậy, vừa có cô bên cạnh lại vừa có thể nói chuyện với những người khác.”
Nói ra mới thấy hình như cũng có chuyện này thật.
Trước kia, lúc tôi chưa tốt nghiệp, Từ Xuyên đều là người chủ động liên lạc với tôi, nhưng phần lớn là hỏi thăm tiến độ học tập.
Bây giờ tôi đến trường anh ấy học, vị trí đảo ngược, tôi gửi tin nhắn phải mấy tiếng sau anh ấy mới trả lời, nội dung đều là dịu dàng xin lỗi, nói chào mừng tân sinh viên, hội sinh viên nhiều việc này kia.
Bây giờ tôi cũng lười gửi.
Tôi suy nghĩ lung tung, lúc lấy lại tinh thần đã thấy Trình Vọng mặc áo khoác trắng của nhân viên nhà ăn, trong tay là muôi lớn xới cơm, lúc này đang điên cuồng múc đồ ăn vào khay của tôi.
“Đủ rồi đủ rồi.” Tôi nhanh chóng ngăn anh lại: “Ăn không hết.”
“Ăn không hết thì cho tôi.”
Trình Vọng đựng múc đầy đồ ăn vào khay của mình, cởi mũ xuống, chào hỏi với dì ở nhà ăn: “Con tan làm trước ạ.”
Một tay anh cầm khay cơm, thoải mái nhàn nhã đi về phía sau nhà ăn: “Huống hồ để cô ăn cơm với tôi là cô được lợi rồi. Tôi làm ở nhà ăn, ăn cơm không tốn tiền, mỗi tháng đỡ tiền ăn đi cho cô.”
“Dẹp đi.” Tôi lầm bầm: “Lưu Hi ở chung kí túc với tôi, anh có biết bây giờ tôi đi cùng anh có áp lực lớn đến mức nào không?”
“Đợi cô và Từ Xuyên ở bên nhau thì không phải tin đồn yêu đương với tôi sẽ tự đổ sao, cô lo cái gì.”
Nói rồi Từ Xuyên ngẩng đầu, dường như anh phát hiện ra gì đó, khóe miệng đột nhiên nâng lên, vô cùng ra vẻ mà gắp thịt kho tàu vào khay cơm của tôi: “Gầy như thế rồi còn giảm cân làm gì nữa, ăn nhiều một chút.”
Tôi nhíu mày: “Đã ăn cơm với tôi đến bữa thứ 180 rồi, anh cũng biết tôi không ăn thịt kho tàu, đột nhiên phát điên cái gì vậy?”
Tôi vừa dứt lời đã nghe thấy giọng Từ Xuyên.
“Bắc Tinh, Trình Vọng, sao hai người lại ở đây?”
Tôi cuống quít đứng dậy: “Đàn anh, em…”
Trình Vọng nói: “Bắc Tinh vừa tan học, tôi đưa cô ấy đi ăn.”
Từ Xuyên vẫn mỉm cười như cũ: “Sao tôi không biết hai người quen nhau nhỉ?”
“Một ngày cậu bận trăm công ngàn việc, đương nhiên không biết rồi.” Trình Vọng không thèm nhúc nhích, cứ như vậy nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Cô ấy mới nhập học, không phải nên quan tâm nhiều hơn sao? Cậu bận việc ở hội sinh viên không có thời gian, người rảnh rỗi như tôi thì thừa thời gian rồi.”
Từ Xuyên nghe xong lập tức áy náy nói: “Gần đây hội sinh viên đang chuẩn bị tiếp đón tân sinh viên, ngày nào cũng bận rộn, về kí túc xá đã rất muộn rồi.”
Tôi nhanh chóng xua tay: “Không sao, có thể hiểu được.”
“Em vừa nhập học, anh nên mời em một bữa cơm mới đúng, cuối tuần em có thời gian không?”
Tôi vô thức nhìn Trình Vọng.
Thấy đối phương nhướng mày mới gật đầu: “Được.”
Từ Xuyên thấy động tác của chúng tôi thì hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng quay về với vẻ mặt dịu dàng thường ngày: “Vậy cuối tuần anh đến đón em.”
Từ Xuyên rời đi rồi Trình Vọng mới nói với tôi: “Thấy chưa, thói hư tật xấu của đàn ông.”
“Nói như anh không phải đàn ông vậy.”
“Ừm, tôi cũng vậy, nhưng suy nghĩ của tôi không ở trên người phụ nữ.”
Trình Vọng nói xong thì vươn vai: “Cuối tuần hẹn hò, chỉ cần hai người nắm tay thôi là tôi đã được năm trăm tệ rồi.”
Tôi: “…”