Ông Chủ Có Một Con Rắn Đen Nhỏ - Chương 1
1
<
Đọc xong bài viết, sự tò mò trong tôi ngày càng lớn.
Nghe nói rắn có hai bộ phận đó, còn có thể nở hoa, thậm chí có gai ngược.
Bài viết còn giới thiệu tỉ mỉ làm cách nào để nặn ra thứ rắn giấu trong bụng…
Sau khi xem xong, tôi thật sự muốn thử nghiệm.
Ánh mắt tôi lập tức hướng về phía văn phòng của ông chủ.
Ông chủ lén nuôi một con rắn nhỏ trong phòng làm việc, tôi đã từng lén lấy ra chơi mà không ai biết, kể cả ông chủ.
Đã nghĩ thì làm.
Tôi giả vờ gõ cửa phòng làm việc của ông chủ, chờ một lúc lâu mà không thấy ai trả lời.
Sau khi xác nhận không có ai, tôi nhanh chóng lẻn vào, tiến thẳng vào phòng nghỉ ngơi trong văn phòng.
“Hehe, rắn đen nhỏ à, tôi lại tới nữa rồi đây.” Tôi nói thầm.
Kỳ thật, việc nuôi rắn cũng không có gì đặc biệt, nhưng ông chủ rất sợ bị người khác phát hiện, nên nuôi ở phòng nghỉ riêng.
Con rắn đen nhỏ không được để trong hộp bò sát mà nuôi thả tự do.
Điều này không làm khó tôi, tôi nhanh chóng tìm thấy nó dưới máy sưởi ấm áp. Rắn đen nhỏ bị tôi nắm trong tay, lưỡi dài thè ra, đôi mắt nhỏ liếc tôi một cách oán giận.
Dễ thương quá! Nó làm tôi không thể cưỡng lại sự đáng yêu của nó.
Theo thói quen, tôi cho rắn đen nhỏ ăn chút chim cút đông khô, sau đó mới tiến hành việc kiểm tra đặc biệt. Trong lúc nó đang nuốt thức ăn, tôi cẩn thận lật người nó lại để xem xét.
“Làm sao mà vào được…” Tôi vừa xem video hướng dẫn vừa làm theo.
Con rắn đen nhỏ vốn rất ngoan ngoãn bỗng nhiên giãy giụa dữ dội, tôi suýt không giữ được.
“Không được, không thể để mi chạy loạn, lỡ đâu ta bóp chết mi thì sao?”
Tôi hoảng hốt, nhanh chóng nắm chặt vào phần *bảy tấc của con rắn, nó ngay lập tức bất động, ỉu xìu nằm xuống.
*(Bảy tấc hoặc ba tấc là vị trí gần tim của rắn, được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.)
Tôi làm theo hướng dẫn trong video và thao tác một chút.
Thành công rồi! Oa, quả nhiên là có thể “nở hoa”!
Tôi rất hài lòng.
Lén lút trở về chỗ làm, ngay cả đồng nghiệp cũng không biết tôi đã làm gì, toàn bộ quá trình thật sự không ai hay biết.
Không hổ danh là tôi.
Tôi vui mừng ra mặt, đến giờ tan tầm thì ông chủ gọi tôi vào văn phòng.
A, sao ông chủ đã về rồi?
Tôi đã vô tình tiết lộ hành tung của mình với ông chủ hay sao?
Các đồng nghiệp vẫy tay chào tạm biệt tôi, còn tôi phải cầm bản kế hoạch vừa viết xong để đi gặp ông chủ.
“Nhà tư bản bóc lột sức lao động!”
Cửa văn phòng mở ra đột ngột, tôi vẫn chưa kịp thu ngón tay giữa lại sau cử chỉ thân thiện của mình.
Tiếu Lập Hiên nhíu mày, lặp lại từng chữ: “Bóc lột sức lao động, nhà tư bản?”
“Áaaaa”
2.
Tôi nghĩ bài viết mới của mình ngày mai sẽ có tiêu đề là:
“Làm thế nào để giữ được công việc khi bạn bí mật mắng sếp là một tên tư bản và bị bắt quả tang ngay tại trận”
Tôi dự đoán hầu hết các bình luận sẽ là: “Đừng làm việc nữa, nghỉ việc ngay đi.”
Khi bước vào văn phòng cùng Tiếu Lập Hiên, tâm trạng của tôi không khác gì những gì vừa được mô tả.
Tiếu Lập Hiên ngồi sau bàn làm việc, nhìn tôi, chuẩn bị lên tiếng.
Tôi lập tức cúi người với một góc 90 độ:
“Rất xin lỗi sếp, tôi sai rồi! Tôi không nên gọi anh là nhà tư bản. Thật lòng mà nói, sếp rất tốt với tôi. Đầu năm nay, tôi là một sinh viên ngành văn học mới ra trường, chưa có nhiều kinh nghiệm. Tìm được công việc với mức lương 8 triệu đồng một tháng, làm từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, quả thật là một phúc lợi lớn. Việc tôi bị giữ lại để tăng ca chỉ khiến tôi cảm thấy bất tiện một chút, vì vậy tôi mới vô tình nói những lời không đúng.”
Sắc mặt của Tiếu Lập Hiên dịu đi đôi chút.
Ngón tay dài, với các khớp xương rõ ràng, nhịp nhẹ lên mặt bàn, hắn bình tĩnh nhìn tôi.
“Hôm nay cô đến văn phòng của tôi?”
Tôi rụt cổ, hiểu rằng hắn đang nói về chuyện gì.
Vậy là tôi đã bị phát hiện khi động vào con rắn của hắn.
Tôi cúi đầu 90 độ xin lỗi một lần nữa.
“Rất xin lỗi sếp! Tôi không biết đó là… của anh…”
Con rắn của hắn.
Thật bất ngờ khi hắn nuôi nó trong văn phòng.
Nếu không phải của hắn thì của ai? Chưa kịp nói hết câu, Tiếu Lập Hiên đã đứng bật dậy, loạng choạng.
“Sao cô biết nó là tôi…”
Câu hỏi ngớ ngẩn này thật sự không phù hợp với hắn một chút nào.
Nhưng vì đó là câu hỏi từ ông chủ, tôi chỉ có thể giải thích một cách kiên nhẫn.
“Rất dễ đoán thôi, mỗi ngày sếp đều mặc đồ đen và con rắn nhỏ kia cũng có màu đen… Xem ra sếp có sở thích đặc biệt về màu sắc. Vì vậy, xin đừng hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy có được không?”
Sắc mặt Tiếu Lập Hiên đột ngột thay đổi: “Cô không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
Ngạc nhiên về điều gì chứ? Một người mặc đồ đen nuôi một con rắn nhỏ, có gì đáng che giấu đâu?
Vì miếng cơm manh áo, và để tránh bị sếp oán giận, tôi chỉ có thể kìm nén sự lo lắng, cẩn thận nói: “Tôi nghĩ rằng, sếp rất… đặc biệt.”
Chỉ là một vật nuôi kỳ lạ thôi mà, không ảnh hưởng đến ai, có gì phải lo lắng đâu.
“Mặc dù sự đặc biệt này không có gì đáng ngại, nhưng tôi cảm thấy không vấn đề gì, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận được.”
Nụ cười của tôi lúc này chắc chắn rất nịnh nọt.
Tôi tự trách mình. Tô Ngư à, vì miếng cơm manh áo mà mày không màng đến lòng tự trọng.
Nhưng nghĩ lại, công việc này cũng khá ổn, không có gì khó khăn.
Tiếu Lập Hiên im lặng nhìn tôi, như thể đang cố gắng xác minh xem tôi có thật lòng hay không.
Thật lòng mà nói, ông chủ của tôi là một người trẻ tuổi và đẹp trai, với nhan sắc có thể chấm tầm chín điểm.
Cho dù bị cận thị hơn sáu trăm độ, nhưng cũng không thể lu mờ được vẻ đẹp thâm tình của hắn.
Khi đi trên đường, không ít người mong muốn được làm quen với hắn chỉ qua một cái liếc mắt.
Hắn chăm chú nhìn tôi, và điều đó nhanh chóng khiến mặt tôi đỏ bừng.
Tuy nhiên, khi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, chút ngượng ngùng của tôi liền tan biến.
3.
Lần đầu tiên tôi gặp Tiếu Lập Hiên là khi tôi đang mặc đồ búp bê và phát tờ rơi.
Giữa quảng trường đông người, tôi ngay lập tức nhận ra anh chàng đẹp trai trong bộ âu phục.
Có người nói rằng, khi mặc đồ búp bê, bạn có thể thoải mái là chính mình mà không cần ngại ngùng.
Tôi giấu mặt sau lớp hóa trang, cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Khi Tiếu Lập Hiên từ chối nhận tờ rơi, tôi quyết tâm không bỏ cuộc.
Hắn chạy, tôi đuổi theo, không cho hắn thoát. Tôi vòng quanh quảng trường, cuối cùng cũng nhét được tờ rơi vào tay hắn.
“Tiểu ca ca, đừng đi mà! Hãy mua gà rán nhé, cửa hàng mới khai trương giảm giá mười phần trăm.”
“Tiểu ca ca, anh thật đẹp trai, chắc chắn trông sẽ càng đẹp trai hơn khi ăn gà rán.”
“Tiểu ca ca, em trúng độc rồi, trái tim thiếu nữ của em đã bị anh làm cho rung động.”
“Ca ca ơi, anh quay đầu lại, nhìn em một chút đi.”
………..
Tiếu Lập Hiên cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, quay lại và đưa tôi một trăm đồng.
“Mua ba cân gà rán.”
Hắn nghĩ rằng tôi chỉ muốn bán được hàng nên đưa tiền để tôi rời đi.
Nhưng thay vì dừng lại, tôi đã dùng số tiền đó để mua gà rán, rồi mặc đồ búp bê xông thẳng vào văn phòng của hắn và đặt gà rán lên bàn làm việc.
Khi đó, khuôn mặt của Tiếu Lập Hiên hiện rõ sự ngạc nhiên và bối rối.
Hắn hỏi làm sao tôi biết được văn phòng của hắn nằm ở tầng nào.
Tôi giải thích rằng hôm trước tôi vừa phỏng vấn và đang chờ thông báo kết quả.
Ngày hôm sau, tôi nhận được thông báo trúng tuyển.
Sau khi nhận chức, đồng nghiệp nói với tôi rằng thực ra tôi đã bị hành chính sa thải trước đó, nhưng ông chủ đặc biệt đã quyết định nhận tôi vào.
Ông chủ nói rằng da mặt tôi đủ dày và tôi làm việc rất tận tụy nên chắc chắn sẽ là một nhân viên tốt.
Tôi thừa nhận nửa câu đầu tiên, đó đúng là điểm mạnh của tôi.
Nửa câu sau, thật sự, tôi không muốn tận tụy đến mức như vậy.
Không ai lại tốt bụng đến mức để người khác lợi dụng mình.
Về phần ông chủ, sau khi nhận chức, ấn tượng của tôi về Tiếu Lập Hiên hoàn toàn thay đổi.
Dù hắn rất đẹp trai, nhưng sự lãng mạn của hắn chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc đẹp đẽ hoặc khi không liên quan đến công việc.
Mỗi khi ông chủ mở miệng, cảm giác của tôi là hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Sau một buổi tối tôi phải sửa bản kế hoạch tới 83 lần, ấn tượng của Tiếu Lập Hiên về tôi không khác nhiều so với bức tranh Chung Quỳ treo trên cửa.
Vì vậy, tôi bình tĩnh đối diện với ánh mắt chằm chằm của hắn.
Thực ra, tôi là một nhân viên tốt, không dễ bị vẻ đẹp của ông chủ làm lung lay.
Tiếu Lập Hiên nhìn tôi một lúc lâu rồi đột nhiên nở nụ cười.
Tim tôi lại đập lệch nhịp, điều này không thể trách tôi được, đó chỉ là phản xạ tự nhiên.
Tiếu Lập Hiên nói: ‘Tô Tiểu Ngư, cô vẫn không thay đổi. Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm.’
Tôi : ‘??’
Tôi tức giận giơ USB lên: ‘Chúng ta không phải đang làm việc sao? Công việc quan trọng hơn!’
Ông chủ à, tôi đã làm việc cật lực suốt cả buổi chiều, vậy mà giờ lại bảo tôi tăng ca chỉ vì ăn cơm?
Thực sự muốn cho hắn một búa mà!
Vì thế, Tiếu Lập Hiên yêu cầu tôi hoàn thành công việc trước.
Hắn đòi hỏi rất cao, đối chiếu từng trang một với tôi.
Khi công việc kết thúc, tôi nhìn đồng hồ đã là mười rưỡi tối.
Lúc này, bụng tôi kêu lên ùng ục.
Tiếu Lập Hiên nhìn thấy, chỉ nở một nụ cười.
Hừ, tiểu tử, anh đang cười nhạo tôi đấy à?
Tôi nói với vẻ chua chát: ‘Đã đói đến mức này rồi, sao bụng anh không kêu?’
‘Cô đã cho tôi ăn rồi.’ Tiếu Lập Hiên đáp.
Tôi : ‘??’
Ông chủ, sao ngài lại nói như vậy?
Nhưng hắn là ông chủ, và những gì ông chủ nói thì không thể phản bác chỉ có thể chấp nhận.