Ông Ăn Chả Bà Ăn Cua Hoàng Đế - Chương 4
18.
Lần này tôi tỉnh lại trong lòng Phó Tư Châu.
Tôi xoay người trong ngực anh, đối mặt với anh.
Nhớ lại khoảng thời gian bên nhau, anh đã dần ảnh hưởng đến tôi.
Phó Tư Châu thật sự rất giỏi.
Nếu như anh muốn, anh có thể càng chơi bời hơn Đoạn Tiêu.
Nhưng anh nói.
Anh chỉ thích tôi.
…
Lúc tôi đang ngẩn người suy nghĩ, Phó Tư Châu tỉnh lại.
Tôi không kịp phản ứng, đến khi bốn mắt nhìn nhau tôi mới tỉnh táo lại.
Thanh tiến độ “thích Phó Tư Châu” trong lòng tôi đã vô tình được hơn một nửa.
Phó Tư Châu hơi nheo mắt, cong tay ôm tôi vào lòng.
Mặt anh vùi vào cổ tôi.
Giọng mũi mang theo chút ngái ngủ nỉ non bên tai tôi.
“Anh yêu em.”
“Tống Nguyên, anh yêu em.”
Nửa khuôn mặt tôi cũng vùi vào gáy anh.
Thân mật hơn cả lúc liều chết triền miên.
Tôi nhỏ giọng đáp lại: “Em biết nha.”
Động tác ôm tôi của Phó Tư Châu hơi ngừng lại.
Sau đó lại khôi phục như cũ.
“Ừm.” Anh cũng không hỏi tôi.
19.
Từ ngày hôm đó ở quán bar, vẻ mặt Thẩm Anh lúc nào cũng tươi tắn.
Dáng vẻ như chìm vào yêu đương.
Một lần ngẫu nhiên, tôi và Phó Tư Châu trên đường ra ngoài thì gặp phải cô ta vừa đi vừa khóc.
Cô ta chắn trước mặt chúng tôi, do dự hỏi:
“Đàn anh, anh và Tống Nguyên yêu nhau sao?”
Phó Tư Châu lịch sự trả lời: “Có liên quan đến cô sao?”
Thẩm Anh miễn cưỡng cười: “Em chỉ muốn nhắc nhở đàn anh, có lẽ anh không hiểu Tống Nguyên là người như thế nào, đừng để bị chị ta lừa.”
Tôi trực tiếp bùng nổ.
“Ừm ừm, cô hiểu tôi nhất, sau này cô nên đổi tên thành Thẩm giun đũa, chuyên bơi trong bụng Tống Nguyên đi.”
Thẩm Anh thẹn quá hóa giận, cô ta nghiến răng: “Tống Nguyên!”
“Ngậm miệng.”
Phó Tư Châu ngắt lời cô ta, duy trì sự lịch sự của mình.
“So với Tống Nguyên, tôi thấy mình hiểu rõ cô hơn.”
Thẩm Anh không thể tin: “Đàn anh, anh nói…”
Phó Tư Châu suy nghĩ gì đó, ánh mắt đánh giá nhìn cô ta.
“Kẻ thứ ba? Trà xanh?”
Anh lễ phép trưng cầu ý kiến:
“Cô muốn tôi gọi cô thế nào?”
Sắc mặt Thẩm Anh hết xanh lại trắng.
Đến gây sự cuối cùng lại bị chọc cho xanh cả ruột.
Thật thoải mái nha.
Đêm đó tôi vì muốn thưởng cho Phó Tư Châu mà từ bị động biến thành chủ động.
Sau đó tôi nhanh chóng phát hiện, nằm mới là cách tốn ít sức nhất.
…
Tôi không đặt Thẩm Anh vào mắt.
Nhưng không ngờ cô ta lại dám dùng tên thật để lên án việc tôi cùng lúc hẹn hò với hai người.
Hơn nữa.
Đột hot còn rất cao.
Cô ta quay video kể lể khóc lóc.
Hai mắt cô gái đỏ hồng, khuôn mặt tiều tụy.
Tiêu đề:
[Không phải muốn vạch trần ai, chỉ muốn thông qua dư luận để đàn chị Tống Nguyên nhận thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, đừng chen chân vào tình cảm của tôi và bạn trai tôi nữa.]
Toàn bộ video kể rằng trong lúc tôi yêu đương với Phó Tư Châu vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn với Đoạn Tiêu.
Vì vậy nên chuyện tình cảm giữa Đoạn Tiêu và Thẩm Anh mới tan vỡ, Đoạn Tiêu nói chia tay cô ta.
Đúng vậy.
Cô ta không hề nhắc đến một chữ việc mình chen chân vào mối quan hệ của tôi và Đoạn Tiêu.
Tôi nhắm chặt mắt, cơn tức bốc đến đỉnh đầu.
Ngón tay do dự một lúc lâu mới nhấn vào phần bình luận.
Tôi vốn đã chuẩn bị tâm lí sẽ bị mắng cho không ngóc được đầu dậy.
Nhưng…
Bình luận top 1: [Ông trời của tôi ơi, tiểu tam kêu oan kìa! Cô cho rằng cô úp úp mở mở chi tiết quan hệ của mình và Đoạn Tiêu thì chúng tôi không biết việc cô chen chân sao?]
Bình luận top 2: [Dù chưa thấy bài đăng kia thì tôi cũng không tin mấy cái lời này của cô đâu, từ khi biết đàn chị Tống Nguyên tay không đánh biến thái, tôi đã trở thành lông chân của chị ấy một cách tự nguyện.]
Bình luận top 3: [Sang đây vì bài đăng kia, đặc biệt đến đây để mắng cô một câu, chị gái thứ ba ạ.]
Bình luận top 4: [À đúng rồi, vì không để tra nam trốn mất nên bà đây mắng cả hai người nhé, đúng là đôi nam nữ chó má. Tên họ Đoàn kia, tôi đã báo cáo anh rồi đấy, anh đừng có nghĩ đến chuyện làm chủ tịch câu lạc bộ nữa~]
Bài đăng kia?
Tôi kéo tiếp xuống dưới, rất nhiều người đều nhắc đến một bài đăng khác.
Khoảng nửa phút sau tôi mới tìm được bài đăng kia.
Vừa bấm vào đã bị dọa sợ.
Là do Phó Tư Châu đăng.
Bài viết khoảng hơn ba nghìn từ kèm với một vài hình ảnh.
Không chỉ giải thích việc Đoạn Tiêu không ngừng dây dưa với tôi mà còn đưa ra bằng chứng chứng minh Thẩm Anh là kẻ thứ ba.
Quan trọng nhất là…
Sau khi Thẩm Anh đăng được hai phút, Phó Tư Châu cũng đăng bài sáng tỏ.
20.
Tôi lập tức gọi điện cho Phó Tư Châu.
“Anh đoán được Thẩm Anh muốn mắng em nên đã chuẩn bị từ trước rồi sao?”
Anh mỉm cười một tiếng phủ nhận: “Anh chỉ dựa vào tính cách của cô ta mà thôi, đề phòng rắc rối nên mới chuẩn bị trước.”
Tôi nâng má cười, không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.
“Không chuẩn bị trước cũng không sao, dù sao chân tướng sẽ không bị mai một, cuối cùng Thẩm Anh cũng vẫn sẽ tự cầm đá đập vào chân mình mà thôi.”
Người bên kia im lặng mấy giây.
Sau đó Phó Tự Châu nói:
“Nhưng anh không muốn cho bọn họ cơ hội mắng em.”
Đại não tôi ong lên một tiếng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu mục đích của anh.
Chỉ có làm sáng tỏ trước mới có thể ngăn cản được chuyện tôi bị bạo lực mạng vì hiểu lầm.
Trong đầu như có pháo hoa nổ, lí trí tôi như tan ra.
Chỉ còn lại bong bóng tình yêu.
Tôi cúp điện thoại, chạy đến phòng họp câu lạc bộ tìm Phó Tư Châu.
21.
Lúc chạy đến nơi, tôi đứng ngoài cửa nghe thấy giọng Đoạn Tiêu.
“Phó Tư Châu, cậu sợ tôi như vậy sao?”
Thái độ của Phó Tư Châu như đang nói chuyện với đồ đần.
“Cậu nói gì cũng được.”
“Tôi thấy bài của cậu trên trang web.”
Đoạn Tiêu không quan tâm đến thái độ qua loa của anh, ngược lại còn vô cùng hứng thú.
“Đăng nhanh như vậy, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.”
“Nhưng vì sao?”
Anh ta cười một tiếng: “Vì cậu sợ tôi đứng ra mà làm rõ.”
Qua lớp thủy tinh nhỏ, tôi có thể thấy bút điện tử của Phó Tư Châu rơi xuống đất.
Anh không nói gì.
Vẻ mặt Đoạn Tiêu càng thêm kiêu căng.
“Cậu sợ tôi làm rõ, cướp công của cậu, sau đó Nguyên Nguyên cảm động, lại lần nữa tro tàn lại cháy với tôi.”
“Tôi đoán không sai chứ?”
“Đến bây giờ Nguyên Nguyên vẫn chưa nói thích cậu đúng không?”
Phó Tư Châu lấy lại tinh thần, anh cúi người nhặt bút lên.
Vẻ mặt không rõ cảm xúc.
“Nói xong rồi?”
“Cửa ở bên kia, không tiễn.”
Đoạn Tiêu như không nghe thấy, giọng điệu vừa cảm thán vừa khoe khoang.
“Tôi hiểu rõ cô ấy hơn anh, không có chuyện cô ấy thích cậu nhanh như vậy được.”
“Ở bên cạnh cậu cũng chỉ vì hai người từng ngủ với nhau mà thôi.”
“Ép buộc không có ý nghĩa gì cả, Phó Tư Châu, buông tha cho Nguyên Nguyên đi.”
Cái tên khốn kiếp này…
Tôi tìm một cái chậu ở phòng cất đồ bên cạnh, sau đó vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước đầy rồi đẩy cửa bước vào.
“Nguyên Nguyên…”
Đoạn Tiêu giấu vẻ mặt của mình đi, có chút khẩn trương gọi tên tôi.
Tôi không lập tức nhìn về phía Phó Tư Châu mà cầu chậu nước đến trước mặt Đoạn Tiêu.
“Đoạn Tiêu, cúi xuống nhìn chậu nước đi.”
Vẻ mặt anh ta vừa bất ngờ vừa vui mừng.
“Em…”
Tôi ngắt lời anh ta: “Cúi đầu.”
Đoạn Tiêu làm theo.
“Nhìn rõ chưa?”
Tôi nói xong buông tay ra.
Chậu nước rơi thẳng xuống đất.
Đoạn Tiêu tránh không kịp, nước bắn ra làm ướt quần anh ta.
“Tôi nghĩ nhà anh nghèo đến mức không mua được gương nên tốt bụng lấy một chậu nước cho anh soi rõ bản thân mình.”
Tôi bị chọc giận, lúc này không ngừng công kích.
“Tại sao tôi lại không thể thích Phó Tư Châu nhanh như vậy?”
“Ý là tôi nhất định phải lưu giữ kỉ niệm về anh một năm rồi mới có thể thích người khác sao?”
“Anh ấy đẹp trai hơn anh, cái gì cũng mạnh hơn anh. Tôi không yêu đương với anh đấy mà là nên vì anh mở nhạc thất tình rồi khóc lóc sao?”
Đoạn Tiêu mím môi, buồn bã nhìn tôi.
“Cũng vì nụ hôn ba phút kia mà em lập tức chia tay với anh, như vậy công bằng sao?”
Tôi: “…”
Ồ, hóa ra là anh ta nghe không hiểu tiếng người.
Tôi thở sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Sau đó giả lả cười với Đoạn Tiêu: “Anh cảm thấy không công bằng có thể đi kiện tôi.”
Anh ta còn định nói gì đó thì chủ tịch câu lạc bộ xuất hiện, cắt ngang mấy lời thần kinh anh ta chuẩn bị nói.
“Chuyện của cậu và Thẩm Anh ở trên mạng rất ồn ào, trường học cũng bị ảnh hưởng. Giảng viên sẽ liên hệ với cậu, hai người không thể giải quyết qua loa là xong được.”
Đoạn Tiêu vẫn cứng đầu nhìn tôi như cũ, dường như còn muốn nói gì đó.
Tôi cố nín nhịn để không cười trên nỗi đau của người khác, nhanh chóng kéo tay Phó Tư Châu im lặng nãy giờ rồi rời đi.
22.
Bên hồ yên tĩnh không người, thời tiết nhiều mây khiến hôm nay ai cũng dễ nổi nóng hơn.
Vẻ mặt tôi nghiêm túc, Phó Tư Châu vẫn không nói lời nào.
Lúc tôi đang phân vân không biết nên giải thích hay nên tỏ tình trước thì nghe thấy anh lên tiếng xin lỗi.
“Đúng là anh có suy nghĩ đến việc em sẽ quay lại với Đoạn Tiêu.”
“Nhưng dự tính ban đầu của anh là không muốn em bị dư luận công kích.”
Tôi thở dài.
Tôi ôm lấy mặt anh, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Phó Tư Châu, anh không cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy.”
“Cho dù là nguyên nhân gì anh cũng không cần phải xin lỗi.”
“Vì em thích anh, chuyện như vậy sẽ chỉ khiến em cảm thấy anh đáng yêu.”
Anh dừng lại.
Mấy giây sau cười nhẹ một tiếng.
“Vậy mà lại nhanh hơn nửa năm.”
Tôi “ừ” một tiếng: “Cái gì nửa năm?”
Phó Tư Châu nhìn về phía hồ nhân tạo, ánh mắt hơi trốn tránh.
“Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nửa năm sau em mới thích anh.”
“Đương nhiên anh cũng từng nghĩ có khả năng em sẽ không thích anh.”
“Nhưng anh vẫn luôn lạc quan.”
“Anh nghĩ, chỉ cần anh đối xử với em đủ tốt, tốt hơn tất cả mọi người thì ít nhất em cũng sẽ không thích người khác.”
Anh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ em sẽ đồng ý tiếp tục ở bên cạnh anh.”
Phó Tư Châu luôn được gọi là con cưng của trời lại có lúc hèn mọn nói ra những lời trong lòng như vậy.
Tôi đau lòng nhiều hơn là cảm động.
Tôi vùi đầu vào lòng anh, thấp giọng thút thít.
“Phó Tư Châu, anh chỉ biết yêu đương thôi à?”
Anh ôm lấy tôi, dịu dàng xoa gáy tôi, lười nhác nói:
“Anh là chỉ biết yêu Nguyên Nguyên.”
Tôi ôm anh chặt hơn, dùng giọng mũi chỉnh sửa:
“Không được.”
“Anh phải đặt mình ở vị trí đầu tiên, anh không thể để mất đi bản thân được.”
Phó Tư Châu lại cười:
“Đây là chuyện không thể.”
Anh tự cười nhạo mình: “Nếu như có thể khống chế được, anh đã không thích em từ lâu rồi.”
Trong khoảng thời gian tình cảm của tôi và Đoạn Tiêu không ngừng phát triển, trong khoảng thời gian không có gì xen vào.
Tình cảm thầm lặng của Phó Tư Châu từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy ánh mặt trời.
Lúc nào cũng chìm trong bóng tối.
Từ khổ sở cho đến chết lặng.
Không biết mây đã tan từ bao giờ, ánh nắng rơi xuống vai anh.
Tôi nghiêm túc nói với anh:
“Sau này anh có em bên cạnh rồi.”
Cho dù tương lai của chúng ta vẫn còn một đoạn đường dài, không biết có những gian khổ gì.
Em vẫn sẽ không chùn bước mà đi chung con đường này với anh, em cũng sẽ cố hết sức để vượt qua từng khó khăn một.
Phó Tư Châu dịu dàng cười.
“Đúng vậy.”
Anh ra hiệu cho tôi nhìn mặt trời sau tầng mây mù cuối cùng.
“Em nhìn đi.”
“Ánh mặt trời rất rực rỡ.”
[Hết]