Ông Ăn Chả Bà Ăn Cua Hoàng Đế - Chương 2
5.
Tâm trạng tôi nơm nớp lo sợ, suy nghĩ không ngừng chuyển động.
Phó Tư Châu dừng lại trước cửa một quán bar.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, cánh tay anh đặt lên vô lăng, không mặn không nhạt nhìn tôi một cái, giải thích đơn giản.
“Đừng quên đêm nay chúng ta phải luôn ở bên cạnh nhau.”
Oa oa oa, hóa ra không cần làm gì cũng không gian lận!
Phó Tư Châu đúng là học sinh ba tốt giữ gìn bản thân trong sạch.
Tôi lập tức xuống xe đi theo anh.
Phó Tư Châu quen ông chủ nơi này, anh sắp xếp chỗ cho tôi rồi đi đâu không rõ.
Một số điện thoại lạ nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.
“Đàn anh Đoàn, anh không gọi điện thoại cho đàn chị sao? Anh không lo chị ấy vượt quá giới hạn sao?”
Đoạn Tiêu cảm thấy lời này của cô ta rất buồn cười.
“Cô ấy bảo thủ thế nào anh còn không rõ sao?”
“Chẳng qua chỉ là thuận miệng hờn dỗi với anh mà thôi.”
Trong giọng nam sinh mang theo sự tùy tiện và chắc thắng.
“Chắc chắn bây giờ cô ấy đã về phòng ngủ rồi.”
Thẩm Anh cười duyên: “Nhìn đàn anh bình tĩnh thế này giống như không quá để ý đến học tỷ vậy.”
Phía đối diện yên tĩnh mấy giây mới trả lời:
“Đúng là không thích như vậy.”
Tôi tức đến mức cúp điện thoại, có cảm giác thẹn quá hóa giận khi bị vạch trần.
Vì…
Tôi đúng là định về phòng ngủ tắm một cái rồi đi ngủ!
Lồng ngực như bị một miếng bông ngâm nước chặn lại, nặng đến khó thở.
Đúng lúc cocktail tôi gọi được mang đến.
Tôi lập tức cầm lên uống cạn, muốn dùng cách này để dập tắt ngọn lửa vô danh trong người.
Nhân viên phục vụ không nói gì chỉ nhìn tôi một chút.
Người vừa rời đi lại đột nhiên cứng lại.
Anh ta lập tức quay đầu:
“Chị gái! Nhầm rượu rồi!”
“Đây là rượu ông chủ chúng tôi đặc biệt gọi cho mình!”
Anh ta hoảng sợ đến mức phát ra tiếng ấm nước đang sôi.
Tôi an ủi anh ta:
“Không sao, bao nhiêu tiền tôi trả cho anh.”
Nhân viên phục vụ không phản ứng lại lời tôi nói, anh ta ném khay đi rồi chạy về phía Phó Tư Châu rời đi ban nãy.
6.
Chỉ một lát sau tôi đã hiểu vì sao anh ta lại hoảng sợ.
Rượu này…
Đã thêm thứ gì đó…
Lúc Phó Tư Châu xuất hiện trước mặt tôi, độ tỉnh táo của tôi đã chỉ còn 2.5%.
“Nguyên Nguyên, ổn không?”
Nam sinh cúi người lại gần tôi, bàn tay lạnh buốt đặt lên mặt tôi.
“Thật mát nha.”
Tôi thoải mái dễ chịu dựa vào anh cọ cọ.
Nhưng 2.5% độ tỉnh táo cũng đủ để tôi nhớ đến sự bài xích của anh dành cho mình.
Tôi lưu luyến không rời đẩy tay anh ra.
Nhảy xuống ghế, đi ra ngoài.
“Em định đi đâu?”
Phó Tư Châu nắm chặt tay tôi nhíu mày.
Tôi suy nghĩ, trả lời theo bản năng:
“Đàn anh, hình như bây giờ em cần đàn ông.”
Sợ anh hiểu lầm, tôi lại nghiêm túc cam kết với anh.
“Nhưng không phải anh.”
Dù sao anh cũng giúp tôi, tôi lại ép buộc người ta làm gì đó thì không phải quá thất đức rồi sao?
Thế là tôi nhấn mạnh từng chữ.
“Yên tâm, em tìm ai cũng sẽ không tìm anh.”
Sắc mặt Phó Tư Châu đã khó coi ở mức không thể diễn tả.
Anh thả tay tôi ra, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi.
“Vậy sao?”
“Tống Nguyên, hi vọng em có thể nói được làm được.”
7.
Lúc bình tĩnh lại tôi mới phát hiện không biết Phó Tư Châu đã ôm mình lên phòng khách sạn từ khi nào.
Đồng thời năng lực tự khống chế bản thân đã lại hạ xuống.
Dường như tôi đang nằm trong đầm lầy của rừng nhiệt đới, khó chịu đến mức nóng nảy.
Phó Tư Châu cởi đồ ra, trên người không còn đồ nào dư thừa.
Chỉ còn một chiếc quần xám thể thao rút dây.
Anh lười nhác dựa vào sopha, lạnh nhạt nhìn tôi.
“Đến đây.”
Ánh mắt tôi lướt qua cơ bụng sáu múi sắp ngay ngắn chỉnh tề của anh.
Sau đó vẫn luôn dừng ở đó không thể dời mắt hu hu.
Tôi ngay ngắn đi đến trước mặt anh.
Trong tay Phó Tư Châu đang cầm một thứ gì đó, giống như một bình thuốc.
Đôi mắt đào hoa làm lòng người rung động, anh như vừa dụ dỗ vừa dỗ dành tôi:
“Nể mặt hôm nay anh giúp em, em xoa thuốc giúp anh được không?”
Tôi gật đầu, cảm giác mình sắp tan thành nước.
Vừa nóng vừa không có sức.
Nhưng vẫn nhận lời làm nhiệm vụ gian khổ này.
“Đàn anh đau ở đâu vậy?”
Phó Tư Châu giữ chặt tay tôi đặt xuống cơ bụng mình.
“Nơi này sao?” Tôi nhìn qua rất nhanh rồi lại nhìn về phía khác.
Hoàn toàn không biết mặt mình bây giờ như trái đào chín.
Phó Tư Châu không phản ứng, lại kéo tay tôi đặt lên một cơ bụng khác.
“Chỗ này cũng đau, đàn em.”
Anh lại khôi phục dáng vẻ không nghiêm túc kia, ý cười dịu dàng.
Tôi cầm bình thuốc xoa, không biết đã ngồi lên người anh từ khi nào.
Anh lại làm lại chiêu cũ, kéo ngón tay tôi xoa lên môi mình.
“Nơi này cũng đau sao?” Tôi nhìn chằm chằm bờ môi mỏng kia.
Giọng Phó Tư Châu khàn khàn.
“Em hôn một cái là biết có đau hay không.”
Hai tay tôi ôm lấy cổ anh, bị mê hoặc đến mức không còn lí trí.
Nhẹ nhàng hôn lên.
Vừa chạm đã thả.
Hai tay Phó Tư Châu đặt trên lưng tôi, ấm áp hỏi tôi.
“Hửm? Sao lại không hôn?”
Tôi có hơi xấu hổ, hỏi ý kiến anh.
“Vẫn có thể hôn sao?”
Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn, tôi không còn cố kị điều gì, lại lần nữa hôn lên.
Phó Tư Châu đặt tay lên gáy tôi, đảo khách thành chủ.
Không chút do dự cạy mở răng tôi ra.
8.
Lúc tay Phó Tư Châu đưa vào vạt áo tôi, điện thoại tôi đột ngột vang lên.
Phó Tư Châu giữ mặt tôi, tiếp tục ngậm lấy môi tôi.
Anh nhìn lướt qua người gọi điện đến.
Sau đó mới hơi lùi ra một chút.
Với tay cầm điện thoại di động lên nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia là Đoạn Tiêu, giọng anh ta rất nóng vội.
“Tống Nguyên, bây giờ em ở đâu?”
“Bạn cùng phòng em nói với anh em vẫn chưa về phòng, hiện tại em đang ở cùng với ai?”
Phó Tư Châu câu được câu không hôn nhẹ lên môi tôi, hờ hững trả lời anh ta.
“Cậu gọi giờ này là muốn đến đưa bao cao su cho chúng tôi sao?”
Tôi hoàn toàn không quan tâm đến Đoạn Tiêu ở đầu dây bên kia.
Tôi vẫn chưa thỏa mãn cọ nhẹ vào ngực Phó Tư Châu, đuổi theo môi anh.
“Vẫn muốn.”
Phó Tư Châu cười một tiếng, giữ cằm tôi lại.
Anh “ừ” một tiếng, mập mờ nói nhỏ.
“Đợi một lát rồi cho em.”
Đoạn Tiêu hiếm khi tức giận như vậy.
“Phó Tư Châu, cậu biết rõ tôi thích Tống Nguyên như thế nào còn đụng vào cô ấy, anh em không ai làm như vậy cả!”
Phó Tư Châu mở loa ngoài, ném điện thoại qua một bên.
Anh đặt tay lên bàn tay đang đặt ở trên dây quần thể thao của tôi, giúp tôi mở ra.
Lần đầu tiên trong ngày anh đồng ý với ý kiến của Đoạn Tiêu:
“Vậy bây giờ không phải.”
Không phải anh em.
Tôi cảm thấy Đoạn Tiêu thật phiền phức.
Vì anh ta cứ không ngừng lải nhải nên Phó Tư Châu mới không có thời gian hôn tôi.
Tôi giật lấy điện thoại, trực tiếp cúp máy.
Phó Tư Châu hiểu ý cười một tiếng, cúi xuống hôn lên chóp mũi tôi.
8.
Tôi từng nghe rất nhiều đàn em đàn chị nói Phó Tư Châu là một người lạnh lùng ít nói.
Nhưng đêm nay anh nói rất nhiều.
“Đừng nhúc nhích, anh cởi cho em.”
“Nơi này của Nguyên Nguyên cũng rất xinh đẹp, đừng che.”
Anh vô cùng dịu dàng, giọng nói khàn khàn trong đêm tối càng thêm quyến rũ.
“Nguyên Nguyên rất tuyệt, em mở mắt ra nhìn mình trong gương đi, được không?”
“Làm sao có thể như vậy được, rõ ràng rất ngọt mà.”
“Em muốn thử sao?”
Tôi gần như chết đuối trong cạm bẫy ngọt ngào này.
Trong lúc vô tình tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến mình xấu hổ sau khi tỉnh táo lại, xấu hổ đến mức muốn đập đầu ngất xỉu.
10.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, Phó Tư Châu đã rời đi.
Không để lại một lời.
Rất rõ ràng, anh không muốn liên quan gì đến tôi.
Chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi.
Tôi ôm chăn ngồi đó, có chút cô đơn trong dự đoán của mình.
Nhưng khi ánh nắng ấm áp chiếu vào vết đỏ trên vai, tôi lại nhanh chóng nghĩ thông.
Tôi “chơi” hotboy khoa miễn phí!
11.
Tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Khi thấy Đoạn Tiêu ở dưới tầng, tôi không cảm thấy quá bất ngờ.
“Nguyên Nguyên.”
Lúc Đoạn Tiêu đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt anh ta không tức giận như những gì tôi dự đoán.
Giọng điệu còn dịu dàng hơn cả ngày thường.
“Anh đã xóa hết phương thức liên lạc của Thẩm Anh rồi, sau này anh cũng sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
“Lời chia tay hôm qua em cũng xem như chưa nói đi, được không?”
?
??
Tôi cũng không biết nên thể hiện thế nào mới biểu đạt được sự kinh ngạc của mình lúc này.
So với hành động hôn xong rồi vứt của anh ta đối với Thẩm Anh, tôi chắc chắn anh ta biết rõ tối qua tôi và Phó Tư Châu đã làm gì.
Không ngờ anh ta lại lập tức đến tìm tôi làm hòa.
Tôi rất nghi ngờ không biết anh ta có đam mê đội nón xanh không.
Tôi hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn tò mò hỏi.
“Anh không ngại tối hôm qua tôi với Phó Tư Châu…”
Anh ta xoa trán tôi, vẻ mặt thả lỏng hơn.
“Đừng giả vờ nữa Nguyên Nguyên.”
“Anh biết tối qua giữa hai người không xảy ra chuyện gì.”
Tôi ngẩn người, phản ứng đầu tiên là Phó Tư Châu nói cho anh ta biết.
Cũng đúng.
Anh không từ mà biết đã nói rõ anh muốn giấu diếm sự thật bị tôi chơi qua đường.
Đoạn Tiêu nói xong muốn bước đến ôm tôi.
“Nhưng em thật sự dọa được anh rồi, anh phát điên tìm em đến nửa đêm.”
“Cho nên chúng ta hòa nhau, được không?”
Tôi thấy vô cùng phiền phức, dùng sức đẩy Đoạn Tiêu ra.
“Đã chia tay rồi, anh có thể đừng đến làm phiền tôi nữa không?”
“Phiền anh cách xa tôi ra một chút, tối qua tôi mới đi bói, thầy nói anh khắc đường làm giàu của tôi.”
Tối qua tôi mệt đến hơn ba giờ sáng.
Tôi quay lại phòng ngủ, cuộn mình vào trong chăn, tiếp tục ngủ bù.