Ông Ăn Chả Bà Ăn Cua Hoàng Đế - Chương 1
1.
Nội dung đại mạo hiểm của Thẩm Anh là:
[Chọn một nam sinh có mặt ở đây, hôn ba phút.]
Một giây sau, ánh mắt cô ta nhìn thẳng về phía Đoạn Tiêu bên cạnh tôi.
Tất cả mọi người đều nhìn theo cô ta.
Đoạn Tiêu hạ ánh mắt, thản nhiên đùa nghịch tay tôi.
Giống như không cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia vậy.
Thẩm Anh nhút nhát hỏi tôi:
“Đàn chị, em có thể mượn đàn anh Đoàn ba phút không?”
Xung quanh yên tĩnh đến mức không ai dám thở mạnh hơn một chút, mọi người đều vừa căng thẳng vừa mong đợi quan sát tình huống này.
Tôi thấy rất khó hiểu.
“Ở đây nhiều nam sinh độc thân như vậy, tại sao cô không hỏi người khác?”
Cô ta á khẩu không trả lời được, cắn môi tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng cuối cùng vẫn nhích qua ghế dài hỏi một nam sinh khác.
Ai nấy đều từ chối, cho đến nam sinh thứ ba.
“Tôi không có vấn đề gì cả.”
Nam sinh kia xấu xa cười: “Có thể hôn lưỡi sao?”
Thẩm Anh xấu hổ muốn khóc, không nhịn được mà lắc đầu.
“Không muốn, không muốn…”
Nam sinh kia uống khá nhiều rượu, cậu ta trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Anh, đang định hôn cô ta.
Đoạn Tiêu vẫn luôn bình thản ngồi bên cạnh tôi cuối cùng cũng không giả vờ được nữa.
Đoạn Tiêu buông tay tôi ra đứng dậy, kéo Thẩm Anh lại rồi cười lạnh hỏi: “Bắt nạt con gái hay lắm sao?”
Thẩm Anh nắm chặt tay Đoạn Tiêu, ánh mắt xin giúp đỡ.
Tôi cũng kéo tay áo Đoạn Tiêu.
Đoạn Tiêu quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi không khiến anh ta xấu hổ, vẫn làm như không có gì, yếu ớt cười:
“Đầu em hơi đau, anh có thể đưa em về được không?”
Đi theo em đi Đoạn Tiêu.
Bây giờ chỉ cần anh đi theo em, em sẽ tin lời anh nói, sẽ tin anh chỉ thích một mình em, không có cảm giác với Thẩm Anh vẫn luôn dây dưa với anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta tránh tay tôi.
“Em biết mà.”
“Anh không đi được.”
Thấy mắt tôi dần xuất hiện nước mắt.
Anh ta thả tay Thẩm Anh ra, ngồi xổm trước mặt tôi.
Giọng nói bình thản có thêm chút dỗ dành.
“Thẩm Anh là đàn em cùng khoa anh, anh nhất định phải bảo vệ cô ấy.”
“Nguyên Nguyên, em ngoan một chút.”
Anh ta lấy tay lướt qua đuôi mắt tôi: “Khó chịu thì đừng nhìn, đợi anh mấy phút.”
Tôi nắm chặt ống tay áo Đoạn Tiêu, níu chặt đến mức áo sơ mi trắng của anh ta trở nên nhăn nhúm.
“Đoạn Tiêu, anh hôn cô ta, em nhất định sẽ chia tay với anh.”
Mắt tôi hơi khô, một chút nước mắt cũng không có.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhấn mạnh:
“Em sẽ làm thật.”
Đoạn Tiêu hết kiên nhẫn, anh ta đẩy tay tôi ra rồi đứng dậy nhìn tôi.
“Đừng nhỏ nhen như vậy Nguyên Nguyên.”
Lúc nhìn ánh mắt anh ta, tôi hơi ngẩn người.
Ánh mắt này tôi đã từng thấy, là khi anh ta nói đến việc giúp việc nhà mình muốn giới thiệu con gái của mình cho anh ta.
Khiêm tốn lịch sự từ chối, xen lẫn trong đó là sự khinh thường.
2.
Có một người bạn của Đoàn Tiêu không nhìn được nữa, nhịn không được mà khuyên tôi.
“Chị dâu đừng để ý, chỉ là một trò chơi thôi.”
Bạn gái cậu ta cũng nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, thật mất hứng.”
“Không chơi được thì đến quán bar làm gì?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Phó Tư Châu vẫn luôn ngồi trong góc phòng đột nhiên cười khẽ.
Sự chú ý của mọi người lập tức tập trung về phía anh.
Ánh mắt anh nhìn về phía nữ sinh vừa nói, cổ tay hơi lắc lắc.
Không nhanh không chậm hỏi lại:
“Cô có thể hôn được bao nhiêu người đàn ông ở đây?”
Nói xong anh nghĩ đến gì đó mà lại ồ một tiếng:
“Ngoài tôi.”
“Tôi chơi không nổi.”
Dường như anh rất biết cách nắm giữ tình hình, đủ để khiến nữ sinh kia xấu hổ, nhưng cũng không đến mức trở mặt với nhau.
Đúng là vậy.
Cô gái kia chỉ lúng túng đỏ mặt, một lời cũng không nói ra được.
Phó Tư Châu ngậm điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh dựa vào ghế, ném bật lửa bằng kim loại lên bàn.
Cười nhạt một tiếng, trả lại lời ban nãy cho cô ta:
“Mất hứng.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, không ngờ bạn của Đoạn Tiêu sẽ nói chuyện giúp mình.
Bất ngờ đến mức, thậm chí hai người kia kết thúc nụ hôn dài ba phút tôi mới hoàn hồn, thản nhiên bước qua cảm xúc đau khổ kia.
3.
Lúc Đoạn Tiêu ngồi xuống bên cạnh tôi cũng là lúc tôi đang mở điện thoại xóa WeChat của anh ta.
Cảm xúc thỏa mãn trên mặt anh ta lập tức biến mất, anh ta không chút cảm xúc nhìn tôi.
“Ý em là gì?”
“Tôi nói cho anh rồi mà, chia tay.”
Lúc đang định chặn số điện thoại của anh ta, anh ta giữ tay tôi lại.
“Đến mức này sao?”
Đoạn Tiêu nở nụ cười vô lí, không hiểu sao trong đó còn có chút tức giận.
“Chỉ là một trò chơi thôi mà, rốt cuộc em muốn làm đến mức nào nữa?”
“Đổi lại là em chơi rồi hôn người khác anh cũng sẽ không để ý.”
Anh ta biết tính cách bảo thủ của tôi nên mới nói chút không kiêng nể như vậy.
Anh ta vừa dứt lời, ở bên kia đột nhiên ồn ào ồ lên một tiếng.
Là tờ giấy đại mạo hiểm mà Phó Tư Châu vừa rút được:
[Qua đêm với một nữ sinh có mặt tại đây.]
Có một nam sinh nở nụ cười sâu xa bổ sung:
“Là kiểu thật sự đi thuê phòng ấy…”
Lúc đầu Phó Tư Châu không nhúc nhích.
Người hiểu anh đứng ra hòa giải:
“Anh Phó của tôi ngay cả bả vai còn không thích chạm vào người khác đâu. Anh ấy giữ bản thân trong sạch nhiều năm rồi đấy.”
“Phạt một chén rượu là được.”
Người ở chỗ này cũng không quá để ý đến chuyện này.
Dù sao cho đến bây giờ rút mấy tờ đại mạo hiểm cũng chỉ để cho vui.
Có rất ít người biến thành hành động.
“Chờ chút.”
Phó Tư Châu đột nhiên lên tiếng.
Rồi bất ngờ nhìn về phía tôi.
Mọi người im lặng, trợn mắt há mồm nhìn anh bước về phía tôi, đưa tay ra với tôi.
Anh mở một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Đêm nay có muốn suy nghĩ ở với anh không?”
Đoạn Tiêu nheo mắt nhìn Phó Tư Châu, cười nhắc nhở.
“Uống say thì tôi đưa cậu về.”
“Tư Châu, đây là bạn gái tôi.”
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Phó Tư Châu hờ hững nhìn anh ta.
“Cho nên?”
“Chỉ là trò chơi mà thôi.”
“Đoạn Tiêu, đừng có không biết chơi như vậy.”
Vẻ mặt Đoạn Tiêu không thay đổi.
“Vậy sao?”
“Bạn gái tôi hơi bảo thủ, cô ấy không thể giúp cậu, tôi từ chối giúp cô ấy mà thôi.”
Nhưng một giây sau, tôi đặt tay vào lòng bàn tay Phó Tư Châu.
“Được.”
Nụ cười trên mặt Đoạn Tiêu cứng lại.
Tôi nhớ đến giọng điệu ác ý của bọn họ mỗi khi gọi tôi là gái ngoan sau khi tôi lên đại học.
Ánh mắt như đang nhìn người từ phong kiến của bọn họ dành cho mình.
Cồn trong người thôi thúc tâm lí phản nghịch của tôi.
Cho nên tôi mới bất ngờ đồng ý Phó Tư Châu như vậy.
Phó Tư Châu nhìn tôi nắm chặt tay mình, lông mày hơi nâng lên.
Anh kéo tôi đi ra cửa, sau lưng là tiếng kinh ngạc không ngừng vang lên.
“Cmn! Đó là anh Phó đấy, không phải tôi uống say nhìn nhầm đấy chứ?”
“Tôi càng muốn tin là anh Phó bị ma nhập hơn…”
Trong đó giọng Đoạn Tiêu vang lên rõ nhất.
“Dừng lại.”
Anh ta vẫn ngồi trên ghế nói như cũ.
Ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn một đứa nhỏ cố tình gây chuyện.
Giọng điệu hời hợt.
“Tôi chỉ muốn nói…”
Anh ta cười nói: “Khách sạn nào phòng bao nhiêu nhớ nói cho tôi, tôi đến đưa bao cao su cho hai người.”
Tôi trả lời trước khi Phó Tư Châu kịp lên tiếng, trên môi là nụ cười rực rỡ.
“Không cần nha.”
“Chia tay rồi còn lo cho bạn gái cũ đến cả chuyện thuê phòng, có phải anh chó liếm quá rồi không Đoạn Tiêu?”
Tôi thương hại nhìn anh ta, từ chối không chút uyển chuyển:
“Xin lỗi, tôi không thích chó liếm.”
Sau đó kéo Phó Tư Châu rời đi trong vẻ mặt đen sì của Đoạn Tiêu.
4.
Mãi cho đến khi ngồi trên xe Phó Tư Châu tôi mới thoải mái thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Phiền muộn bị quét sạch.
Tôi lễ phép cảm ơn Phó Tư Châu:
“Cảm ơn đàn anh Phó hôm nay đã giúp em giải vây.”
“Thả em xuống nhà ga phía trước là được rồi.”
Tôi đương nhiên không để ý đến đại mạo hiểm kia, Phó Tư Châu chắc cũng nghĩ vậy.
Một tay anh đánh tay lái, giọng nói lười nhác.
“Em có biết hậu quả nói dối bọn họ không?”
Tôi lắc đầu, cũng không quá để ý.
Thỉnh thoảng trước khi chơi thật hay thách đều sẽ giao hẹn mấy lời thề như nếu nói dối thì bị sét đánh, độc thân cả đời,…
Nhưng tôi không tin những lời đó.
Tôi lấy điện thoại ra xem lúc đó trong nhóm nói gì.
[Trưởng nhóm: Đêm nay chơi thật hay thách kích thích chút, ai nói dối nghèo cả đời, mắc nợ một đống, không bao giờ giàu được!]
Ánh mắt tôi rung động.
Nhìn đi nhìn lại tin nhắn đó.
Không được.
Tôi tin cái này thật…
Khi tôi còn đang bối rối chậm chạp suy nghĩ, Phó Tư Châu đã dừng xe trước cổng ga tàu.
Anh hơi hất cằm, hơi mỉm cười nói:
“Xuống xe đi đàn em.”
“Chẳng qua là nghèo cả đời mà thôi, không sao cả.”
Không.
Chuyện này rất quan trọng.
Tôi lập tức lắc đầu, nắm chặt lấy tay nắm cửa.
Phó Tư Châu dường như hiểu sai ý.
“Không mở được sao?”
Nói xong anh cúi người để tay lên chốt cửa.
Tôi không chút do dự ngăn tay Phó Tư Châu lại, nhất quyết không cho anh mở cửa.
Một tay anh chống lên ghế tôi ngồi, người nghiêng về phía tôi.
Vô tình vây tôi lại trong không gian nhỏ hẹp.
Phó Tư Châu hạ ánh mắt xuống: “Ý em là gì?”
Dây thần kinh trong não tôi xoắn lại với nhau.
Tôi trừng mắt nhìn, buột miệng nói: “Muốn ngủ với anh.”
Ánh mắt Phó Tư Châu không chút gợn sóng, anh lùi về ghế lái.
Môi dưới anh hơi động đậy.
“Nhưng anh không muốn.”
Tôi: “…”
Bầu không khí lập tức đóng băng.
Tôi xấu hổ đến run lên một cái.
Tôi mặc niệm cho bản thân ít nhất ba lần trong lòng rồi mới từ từ gật đầu.
Cố gắng không để giọng mình run rẩy.
“Xin lỗi, hình như em uống nhiều quá, xúc phạm đàn anh Phó rồi.”
Tôi cúi đầu, nhẹ giọng tạm biệt.
“Vậy em đi trước.”
Đầu ngón tay Phó Tư Châu hơi động, anh khóa cửa xe lại.
Không nói một lời, bắt đầu khởi động xe.
Tôi quay đầu lại nhìn.
Sườn mặt người đàn ông hình như lạnh hơn lúc nãy một chút.
Tôi đoán anh tức giận vì tôi vừa xúc phạm anh, cũng không cho tôi trốn tránh.
Tôi cố kìm nén sự bối rối của mình, lại thăm dò nói lời xin lỗi lần nữa.
“Thật xin lỗi đàn anh, em buột miệng thôi, em thật sự không có suy nghĩ gì với anh cả.”
“Em…”
Tôi ngồi không yên trên ghế phó lái, đầu cúi thấp, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi.
Giọng cũng gần như thì thào.
“Em không muốn ngủ với anh…”
“Anh rất đẹp trai, nhưng hoàn toàn không phải kiểu em thích, đàn anh yên tâm, anh rất an toàn…”
Không người đáp lại…
Bầu không khí trong xe lạnh đến âm độ.
Tôi để ý thấy tốc độ xe ngày càng nhanh.
Tại sao Phó Tư Châu lại càng tức giận hơn vậy?