Ôn Ngọc - Chương 4
9
Đêm khuya, Đặng Cẩn trở lại.
Khuôn mặt hắn ánh lên vẻ điên loạn khiến người ta phát sợ.
Hắn cầm dụng cụ tra tấn lên, nhếch miệng cười: “Nương nương đã nói, tạm thời không lấy mạng ngươi, nhưng làm cho ngươi sống không bằng chết thì vẫn được.”
Nói xong, hắn nhét một miếng vải vào miệng ta.
“Nếu muốn khai chỗ giấu bức thư, thì gật đầu ba cái. Tốt nhất là ráng chịu lâu một chút, ta muốn chơi lâu hơn, nhưng đừng có chết nhé.”
Hắn kẹp lấy móng tay của ta, từng chút một nhổ ra.
Nhìn từng giọt máu chảy ra từ đầu ngón tay, vẻ hưng phấn trong mắt hắn càng rõ rệt.
Cơn đau khiến ta không ngừng rơi lệ, toàn thân run rẩy.
Ta đang đợi, đợi người mà ta đã âm thầm bố trí đến đêm nay sẽ tới.
Chẳng mấy chốc, móng tay một bàn tay của ta đã bị nhổ sạch. Ta vài lần ngất đi vì đau, nhưng lại bị dội nước cho tỉnh.
Trong căn phòng ngục tối tăm và ẩm ướt, chỉ còn lại âm thanh những giọt máu tí tách rơi xuống.
Đặng Cẩn bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hắn ra lệnh lột giày của ta, lấy một cây kim dài cắm vào ngón chân.
Dù miệng bị nhét vải, ta vẫn có thể cảm nhận mùi máu tanh trong khoang miệng.
“Nói đi!”
Hắn giơ tay định tát ta, đột nhiên một mũi tên nhỏ từ ngoài lao tới, xuyên thủng lòng bàn tay hắn.
Bên ngoài vang lên tiếng binh khí va chạm, ta mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Hàn Anh lạnh lùng như băng giá.
Đặng Cẩn vừa định nói, liền bị Hàn Anh đấm gãy mấy cái răng.
Hàn Anh như một cỗ máy, đánh Đặng Cẩn không ngừng, từng cú đấm mang theo chiếc nhẫn sắt trên tay hắn giáng mạnh vào bụng Đặng Cẩn, chẳng mấy chốc Đặng Cẩn bắt đầu nôn ra máu.
Ta cố nén cơn đau, khẽ giơ tay.
Ngay lập tức, Hàn Anh nhìn thấy cử động của ta, ngây người một lát rồi tiến về phía ta.
Khi tới gần, hắn không quên tháo nhẫn dính máu, lau tay sạch sẽ rồi mới dám chạm vào ta.
Khuôn mặt hắn lấm tấm máu, lẽ ra trông phải dữ tợn, nhưng ta chỉ thấy được vẻ tự trách trong mắt hắn.
Hàn Anh ôm ta vào lòng, một người nam nhân to lớn lại vùi đầu vào cổ ta mà khóc.
Hắn bế ta lên.
Đặng Cẩn cố bò dậy, miệng đầy máu, ánh mắt đầy hận thù: “Hàn Anh! Tự tiện xông vào Thẩm hình ti mang đi trọng phạm, ngươi muốn chết sao?!”
Hàn Anh không thèm quay đầu lại, giọng lạnh lùng: “Ta chờ ngươi đến lấy mạng ta.”
Phía sau, Đặng Cẩn gào lên: “Ngươi mang ả đi thì được gì, ả đã mưu hại hậu phi, đi đâu cũng là đường chết!”
Bước chân của Hàn Anh dừng lại, hắn vỗ nhẹ lên vai ta, trấn an: “Đừng sợ, ta sẽ đi cùng nàng.”
Bên ngoài bỗng dưng lặng ngắt, dường như có thế lực thứ ba đã can thiệp vào.
Ta cố gượng cười với Hàn Anh: “Yên tâm, lần này chúng ta đều sẽ không chết.”
Vừa dứt lời, Quế ma ma đã dẫn người xông vào phòng tối, tay cầm thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay trẫm vui mừng vì lục hoàng tử ra đời, đặc xá thiên hạ, tích phúc cho lục hoàng tử…”
Quế ma ma là người của Thục phi, ta đã gặp nàng từ trước khi tìm gặp Hoan Hà.
Ta không thể đặt hết niềm tin vào Hoan Hà, nên người duy nhất chắc chắn sẽ mong muốn lục hoàng tử chào đời an toàn chỉ có Thục phi.
Vậy nên, dù lời ta nói có điên rồ thế nào, nàng cũng sẽ để tâm.
Ta đã nói với Thục phi rằng trong bụng nàng là một bé trai, và nếu nàng có thể sinh hạ hoàng tử bình an, xin nàng cầu xin thánh thượng ban một đạo chiếu đại xá thiên hạ.
Ngoại trừ các tội nhân tử hình hung ác, tất cả mọi người đều có một cơ hội làm lại.
Dù là những cô nương bị giam giữ ở Hoán Y Cục hay những người đáng thương không thể đoàn tụ với gia đình…
10
Trương Hữu Đức đã chuẩn bị sẵn thái y đợi tại tiểu viện Hoa Đình.
Sau một canh giờ, tay chân ta được băng bó kỹ lưỡng, trông như một cái bánh chưng.
Hàn Anh im lặng bận rộn xung quanh, mang vào vô số đĩa thức ăn nhỏ, khi thấy hắn sắp đi ra lần nữa, ta gọi hắn lại.
“Công công, ta sắp hoa mắt rồi.”
“Nàng thấy khó chịu ở đâu?”
Ta thở dài: “Là ngươi đi qua đi lại làm ta chóng mặt. Ngồi xuống đây một chút đi.”
Ta nhìn thẳng vào Hàn Anh, khiến hắn đỏ bừng từ đầu đến chân.
Hắn hắng giọng, cố đổi chủ đề: “Ngươi làm sao biết được đêm nay Thục phi sẽ lâm bồn?”
Thật ra ta cũng không chắc chắn. Ở kiếp trước, Thục phi đã sinh hạ một thai nhi chết yểu vào đêm nay, nhưng kiếp này không có vụ ám sát của Hoan Hà, Thục phi không chịu cú sốc lớn, nên có thể thời gian sinh sẽ khác.
Điều duy nhất ta nói với Thục phi chỉ là nàng đang mang một bé trai.
Ta nhìn Hàn Anh, mỉm cười: “Bởi vì… ta là yêu quái có thể nhìn thấu tương lai đó. Ngươi có sợ không?”
Hàn Anh vươn tay gõ nhẹ lên trán ta: “Yêu quái không ngốc như ngươi đâu. Sao ngươi không nói cho ta biết chuyện của Hoan Hà?”
Ta biết mình không thể giấu được hắn.
“Hàn Anh, ta chỉ không muốn ngươi bị cuốn vào nguy hiểm, tất cả đều nằm trong dự tính của ta, ta có thể…”
“Dự tính của ngươi là biến mình thành bộ dạng thế này sao?” Hắn ngắt lời, “Ta không phải như ngươi nghĩ, ta không đơn giản, cũng không vô dụng như vậy.”
Thấy hắn thật sự giận, ta cúi đầu: “Xin lỗi.”
Ta hiểu rõ rằng để ngồi được vào vị trí đô đốc Đông xưởng này, Hàn anh tuyệt không phải là một bé thỏ trắng.
Nhưng ta vẫn không đành lòng để hắn chịu thêm bất kỳ đau khổ nào.
Nhìn thấy ta buồn bã, Hàn Anh lại bắt đầu lắp bắp.
“Ta không có ý đó… ta… ta chỉ là sợ hãi.”
“Sợ gì chứ?”
Hàn Anh cụp mắt, hàng mi đen dài in bóng xanh xám trên mí mắt.
“Sợ lại thấy nàng toàn thân đầy máu, sợ chính ta đến không kịp, càng sợ hơn là không thể tìm thấy nàng…”
Chúng ta lặng im hồi lâu.
“Hàn Anh, lại đây.”
Hắn không hiểu chuyện gì, ngồi lại gần.
Ta ghé lại, hôn nhẹ lên má hắn.
Trong khoảnh khắc, Hàn Anh như hóa đá, một làn hơi nóng bốc lên từ đầu hắn.
Nhìn kỹ, trông hắn như vừa chín hồng cả mặt.
Ta phì cười, ghé sát vào tai hắn nói khẽ: “Công công, yêu ta thì nói ra đi.”
Hàn Anh lắp bắp: “Không… không biết xấu hổ!”
Ta cười khẽ: “Được rồi, ta nghe thấy rồi, biết là ngươi yêu ta nhiều lắm rồi.”
Hàn Anh ngượng ngùng, nhìn quanh, rồi nhét một viên đá vào miệng để giảm bớt cảm giác nóng rát.
Chuyện ta tự mình mạo hiểm cứ thế bị bỏ qua, còn lời nói nặng nề nhất mà Hàn Anh từng nói với ta có lẽ chính là câu “không biết xấu hổ” vừa rồi.
Hắn ngồi không yên, tay chân không biết đặt đâu cho phải, người căng thẳng luôn vờ vĩnh bận rộn làm gì đó.
“Công công, điểm tâm có ngọt không?”
“Cũng tạm.”
Sau đó, hắn liếc nhìn đĩa đá viên mình đang cầm trong tay, có chút lúng túng.
Ta đưa tay còn lành lặn lên vuốt ve hắn, cười nói: “Một Hàn Anh tốt thế này, rốt cuộc là của ai đây?”
Ta ghé sát hắn, đôi môi lướt nhẹ qua vành tai hắn.
Nhẹ nhàng thì thầm:
“Thì ra là của ta.”
Hàn Anh ngẩng lên nhìn ta, bốn mắt chạm nhau, không khí quanh chúng ta dần trở nên mờ ảo, khoảng cách càng lúc càng thu hẹp.
“A Ngọc—”
Bùm!
Ôn Nghi xông vào phòng, Hàn Anh lập tức kéo giãn khoảng cách, ngước đầu lên ngắm trăng.
Ôn Nghi vừa khóc sụt sùi vừa suýt nữa cầm đao lao tới Thẩm hình ti.
Tiếng khóc của nàng vang vọng khắp phòng, khiến mái nhà như muốn bị xô tung, người không biết lại tưởng đêm nay nàng là người bị tra tấn.
Cuối cùng, trong cơn an ủi liên tục của ta, Ôn Nghi ngủ thiếp đi.
Nàng nói rằng phải thức để trông chừng ta cả đêm.
Nhìn khuôn mặt nàng khi ngủ, ta bất giác nhớ lại ánh mắt oán hận của nàng khi chết ở kiếp trước.
Kiếp trước, ta luôn nghĩ đó là sự thù hận dành cho Hàn Anh, nhưng giờ nghĩ lại, với vị trí của người ngoài cuộc mà ngẫm lại.
Sự oán hận ấy, chẳng phải cũng hướng về ta?
Ta và Ôn Nghi cùng lớn lên, gần như chưa bao giờ xa nhau, nàng phụ thuộc vào ta rất nhiều, cũng rất quan tâm đến ta.
Khi gia đình gặp biến cố, ta chỉ một lòng nghĩ cách đưa nàng sống tiếp.
Ta chấp nhận sự chăm sóc đặc biệt của Hàn Anh, từng bước trở thành một người có địa vị trong cung.
Nhưng lại quên mất, nhiều lần Ôn Nghi hỏi ta, nàng có thể làm gì, ta chỉ bảo nàng cứ ngoan ngoãn ở yên một chỗ, đừng làm phiền ta.
Sinh thần ta, nàng tự tay nấu mì trường thọ cho ta, nhưng ta lại trách nàng làm bẩn tờ giấy tuyên của ta.
…
Rất nhiều chuyện như thế, ta không quan tâm đến nàng rất rất nhiều.
Sau này, khi nàng chẳng do dự đứng về phía đối lập, ta đau lòng hỏi tại sao, nàng bình thản đáp: “Ngươi có thể bán mạng cho Đông Xưởng, tại sao ta không thể đầu quân cho Thẩm hình ti? Ôn Ngọc, ta không phải là con rối của ngươi.”
Trước khi chết, nàng nói với ta rằng chính người của Đông Xưởng đã giết nàng, chính Hàn Anh đã hạ lệnh.
Ta không thể vượt qua nỗi đau đó, lựa chọn đoạn tuyệt với Hàn Anh, và rồi bi kịch cứ thế tiếp diễn.
Giờ nghĩ lại, cái chết của Ôn Nghi có lẽ không liên quan gì đến Đông Xưởng.
Sau khi rời khỏi Đông Xưởng, ta giúp Đặng Cẩn làm nhiều việc xấu, đến khi hắn vắt kiệt giá trị của ta, hắn thẳng tay giết ta bằng cách thiêu sống trong biển lửa, ngay cả thi thể cũng là Hàn Anh dùng tay trần bới ra.
Với một kẻ như Đặng Cẩn, việc giết đồng bọn chỉ là chuyện thường tình.
May mắn thay, ta được làm lại từ đầu, và Ôn Nghi vẫn là Ôn Nghi đáng yêu của ngày nào.
11
Hàn Anh suốt đêm trình lên tội trạng của Tiêu quý phi và Đặng Cẩn, trời chưa sáng, hắn đã cầm lệnh bài từ Thính chính điện bước ra.
Khi quân đội vây quanh cung quý phi, mới phát hiện Tiêu quý phi và Đặng Cẩn đã biến mất.
Hàn Anh dẫn quân đuổi theo, bắt kịp đám người của quý phi ở một thung lũng.
Cuộc chiến giữa hai phe nhanh chóng nổ ra.
Tư binh của quý phi yếu kém, không thể chống lại đội cấm quân tinh nhuệ, chẳng mấy chốc bị tiêu diệt.
Tiêu quý phi tự sát, Đặng Cẩn chết dưới làn mưa tên.
Ngũ hoàng tử bị giáng xuống làm thường dân, đày tới Sa Châu.
Hoàng thượng ban chiếu đại xá thiên hạ, ta và Ôn Nghi cũng được trả lại tự do, ở lại hoàng đô làm ăn buôn bán nhỏ, chuẩn bị dành dụm tiền bạc để về quê.
Hàn Anh trở thành cánh tay đắc lực của hoàng thượng, vào năm Cảnh Thịnh thứ hai mươi, hoàng đế băng hà, lục hoàng tử kế vị.
Lúc này ta và Ôn Nghi đã tích góp được một khoản lớn, mang linh vị của cha mẹ trở về quê nhà ở Thanh Châu, mở thêm mấy cửa hàng y phục.
Dĩ nhiên, cũng thuận tiện mang về một phu quân tuấn tú.
Sau khi tân đế đăng cơ, Hàn Anh giúp ổn định triều đình rồi xin từ quan.
Thục phi giờ đã trở thành thái hậu, bà vui vẻ đồng ý để Hàn Anh rời khỏi Đông Xưởng, thoải mái cho hắn xuất cung.
Đêm tân hôn của ta và Hàn Anh, hắn như một cô dâu nhỏ ngồi trên giường đỏ mặt.
Ta làm gì cũng không thấy hắn kêu ca.
Ta nhíu mày: “Sao ngươi không nói gì?”
Hàn Anh buồn bã đáp: “Giọng ta the thé, khó nghe.”
Ta hôn lên cổ hắn, yết hầu Hàn Anh khẽ động, đôi bàn tay dài thanh tú của hắn siết chặt một khối ngọc bội.
Khối ngọc lạnh lẽo trở nên ấm áp nhờ nhiệt độ cơ thể hắn, áp vào bụng ta.
Ta khẽ chạm lên môi hắn và thì thầm:
“Ngoan, cứ thoải mái mà gọi, ta thích nghe.”
Hết.