Ôn Ngọc - Chương 3
6
Lần này ta đến cung Thục phi không chỉ để gặp Hàn Anh.
Theo trí nhớ, trong buổi sinh thần của Thục phi sẽ xảy ra một biến cố lớn.
Thục phi vào cung đã mười năm, chỉ sinh được một công chúa tên Trường Ninh, đáng tiếc phúc mỏng, mất khi mới năm tuổi vì trượt chân chết đuối.
Nay Thục phi lại đang mang thai, đứa bé này chính là sinh mệnh của nàng.
Trong yến tiệc, Thục phi bị thích khách ám sát, khuôn mặt tuyệt mỹ bị dao cứa rách, do quá hoảng loạn nên nàng sinh non, hạ sinh Lục hoàng tử yếu ớt, nhưng đứa trẻ ấy chỉ sống được hai canh giờ.
Thục phi chịu đả kích không thể gượng dậy, phát điên.
Hàn Anh, người phụ trách an ninh buổi tiệc, bị thánh thượng và gia tộc của Thục phi buộc tội, từ vị Đô đốc Đông Xưởng quyền uy trở thành một thái giám quét dọn, chịu mọi sự nhục nhã.
Về sau, Hàn Anh một lần nữa vươn lên vị trí cao, nhưng chẳng ai biết hắn đã trải qua những gì, chỉ biết rằng sau biến cố ấy, tính cách hắn thay đổi hẳn, trở thành kẻ gian thần tàn nhẫn khắc nghiệt được lưu danh trong sử sách.
Lần này đã biết trước thảm kịch, ta nhất định sẽ không để nó lặp lại.
Ngày mai là sinh thần Thục phi, cả Tú Khôn cung đã được sắp xếp kín kẽ.
Mọi yếu tố nguy hiểm đều được loại bỏ, nhưng họ đã quên mất một điều.
Đó chính là người bên cạnh Thục phi.
Ta nhìn về phía đại cung nữ giám sát đang đứng đằng xa, nhận thấy ánh mắt ta, nàng ta cũng ngước lên nhìn.
Khi ra về, ta cố tình đi ngang qua nàng, để lộ túi thơm đeo bên hông.
Quả nhiên, ánh mắt nàng chợt tối lại, lập tức đuổi theo ta.
“Ngươi lấy nó ở đâu?!”
Nàng kéo ta vào chỗ khuất, siết chặt cổ tay ta, ánh mắt đầy hung ác.
Ta khẽ cười: “Hoan Hà tỷ tỷ đừng vội, chẳng phải nên trả lời câu hỏi của ta trước sao?”
Nàng thoáng khựng lại, buông tay, quay người muốn bỏ đi: “Ta không biết ngươi nói gì.”
“Chẳng lẽ tỷ không muốn biết muội muội của mình đang ở đâu sao?”
Hoan Hà siết chặt tay: “Ta là cô nhi, không có muội muội gì hết.”
“Muội muội của tỷ chưa chết.”
Nàng quay đầu lại: “Không thể nào!”
Ta khẽ mỉm cười.
Hoan Hà nheo mắt nhìn ta: “Ngươi định lừa ta?”
Ta lắc đầu, lấy ra một cây trâm: “Ta không lừa ngươi, nàng ấy thật sự còn sống.”
Vừa nhìn thấy cây trâm, mắt Hoan Hà đỏ lên, đôi tay run rẩy nhận lấy cây trâm, khẽ nấc lên.
Một lát sau, nàng dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn ta bớt phần cảnh giác.
“Ta sẽ không nói điều ngươi muốn biết. Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng can dự vào chuyện này, người đứng sau ta không phải kẻ ngươi có thể động vào.”
Ta nhếch môi cười thản nhiên: “Ý ngươi là Đặng Cẩn Công công của Thẩm hình ti sao?”
“Ngươi biết? Đã biết mà còn dám…”
Dĩ nhiên ta biết, kiếp trước, sau cái chết của Ôn Nghi, ta căm hận Hàn Anh đến mức không tiếc đầu quân cho kẻ thù của hắn, không ít lần giúp Đặng Cẩn làm việc xấu.
Ta nhìn Hoan Hà: “Hắn muốn đối phó với người mà ta trân trọng nhất, ta không thể không quản.”
Hoan Hà im lặng một lúc, rồi đáp: “Ta sẽ không phản bội chủ nhân.”
“Nhưng Đặng Cẩn đang lừa gạt ngươi. Muội muội của ngươi không phải do Thục phi hại chết, ngược lại, nàng ấy vẫn bị hắn giấu kín. Loại người như hắn, ngươi vẫn muốn bán mạng vì hắn sao?”
Hoan Hà không nói gì.
Ta tiếp lời: “Chỉ cần ngày mai trong yến tiệc, ngươi đứng ra chỉ chứng Đặng Cẩn, ta bảo đảm ngươi sẽ được đoàn tụ bình an cùng muội muội.”
Hoan Hà do dự.
7
Sáng sớm hôm sau, cả Tú Khôn cung bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị.
Ta gặp Hàn Anh ở cổng cung.
Ta tươi cười tiến lại gần: “Công công sớm thế, người chờ ta đấy à?”
Hàn Anh đáp: “Hôm nay là yến tiệc của cung, ta đến làm nhiệm vụ.”
Ta giả vờ thất vọng: “Ồ, ra vậy.”
Hắn lén liếc nhìn ta, rồi bổ sung: “Ta đã chờ ở đây từ sớm rồi.”
Ta nhịn cười nhìn hắn.
Hắn vội giải thích: “Ta chờ để lấy lại áo choàng.”
“Công công tốt của ta, hôm nay là sinh thần của Thục phi, ta phải làm việc sao có thể mang theo áo choàng bên mình? Tối nay ngươi đến tìm ta, ta sẽ trả lại.”
Đám tiểu thái giám đi ngang đều cúi đầu, không dám nhìn.
Hàn Anh muốn giải thích, nhưng càng nói càng như che giấu.
Sau đó, trong cung lan truyền rằng có một cung nữ không biết sợ trời sợ đất, dám theo đuổi đô đốc Đông Xưởng Hàn công công và bị từ chối.
Hàn Anh nghiêm mặt nói: “Ôn nhị cô nương, đừng để danh tiết của mình bị vướng vào loại người như ta.”
Nhìn vẻ tự ti của hắn, lòng ta khẽ nhói: “Ta cam lòng.”
Chưa để hắn kịp nói gì, ta đã bước vào cung điện.
Buổi yến tiệc diễn ra suôn sẻ trong nửa đầu.
Đến đúng thời khắc mà ở kiếp trước Thục phi gặp nạn, nhưng Hoan Hà vẫn không có động tĩnh gì.
Có lẽ nhận ra sự căng thẳng của ta, Hàn Anh nói: “Nếu mệt rồi thì về tiểu viện Hoa Đình trước, ta sẽ bảo Trương Hữu Đức đưa ngươi về.”
Ta trêu hắn: “Công công quan tâm ta như thế, còn nói là không thích ta.”
Hắn đỏ bừng cả tai, mãi không nói được lời nào.
Đúng lúc ấy, Hoan Hà đột ngột bước tới quỳ xuống.
Thục phi hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Hoan Hà dập đầu: “Nô tỳ bị người mê hoặc, tự biết có lỗi với bao năm chiếu cố của nương nương. Nô tỳ không dám mong nương nương tha thứ, chỉ còn cách lấy cái chết để báo đáp ân đức của nương nương!”
Dứt lời, nàng dùng cây trâm đâm vào mình không chút do dự.
Ta lao tới: “Đừng mà—”
Trước khi ngã xuống, Hoan Hà liếc nhìn về phía ta, đôi mắt đầy bi thương.
Quay lại, ta thấy Đặng Cẩn đứng không xa, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Thục phi kinh hoảng, bữa tiệc sinh thần sớm kết thúc.
Ta bước đi nặng nề, trong lòng như đeo đá, bần thần nghĩ mãi không hiểu chỗ nào đã sai. Rõ ràng đêm qua Hoan Hà còn bình thường, sao đột nhiên lại tự vẫn?
Là do ta ép nàng sao?
Là ta ép nàng đến chết sao?
Tai ta ong ong, như thể hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Hàn Anh bước nhanh tới, hai tay nắm lấy vai ta: “Ôn nhị cô nương, Ôn nhị cô nương? Ôn Ngọc!”
Ta lấy lại hồn, ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn thở phào: “Đừng sợ, cứ giao lại cho ta, ngươi về trước đi. Đêm nay, đúng giờ Tý, ta sẽ đợi ngươi ở tiểu đình dưới trăng.”
Hàn Anh giao ta lại cho Trương Hữu Đức rồi quay lại hiện trường.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng ta đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Trước khi bị Trương Hữu Đức kéo đi, ta tìm kiếm bóng dáng Đặng Cẩn.
Và vào lúc đó, ánh mắt của chúng ta chạm nhau, giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
Hoan Hà không muốn kéo Thục phi vào vũng bùn, cũng không muốn phản bội người mình yêu.
Vậy nên nàng chỉ còn cách lấy thân mình để phá vỡ thế cục.
Chỉ là nàng quá ngốc nghếch, không biết rằng người nàng yêu vốn lạnh lùng, vô tình, ngay cả khi nàng lìa đời, hắn cũng chẳng buồn liếc nhìn xác nàng lấy một lần.
Cái chết của Hoan Hà tuy đã giải vây cho Hàn Anh, nhưng cũng là lời cảnh báo cho Đặng Cẩn rằng có người đang theo dõi hắn, khiến hắn phải cẩn thận.
8
Ta đang cẩn thận gấp lại áo choàng của Hàn Anh, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ tối nay để bàn cách đối phó với Đặng Cẩn.
Đột nhiên, Đặng Cẩn dẫn người xông vào.
“Ôn Ngọc mưu hại hậu phi, mau bắt ả tiện tỳ này lại.”
Khuôn mặt hắn đầy vẻ hiểm độc, ra lệnh cho thuộc hạ trói chặt ta lại.
Ta cố gắng giãy giụa, hỏi: “Không rõ nô tỳ đã phạm tội gì mà khiến công công phải ‘bí mật’ bắt người giữa đêm khuya thế này?”
Đặng Cẩn nhếch mép cười, ghé sát tai ta: “Phá hoại chuyện tốt của ta, ngươi nghĩ có thể dễ dàng thoát được sao?”
Hắn lùi lại một bước, nhìn ta đầy khinh miệt: “Cung nữ Ôn Ngọc dám động tay động chân vào hoa cỏ trong tiệc sinh thần của Thục phi, âm mưu hại nương nương, mau giải về Thẩm hình ti thẩm tra nghiêm ngặt!”
Chúng lục tung phòng ta lên, nói là tìm chứng cứ.
Áo choàng của Hàn Anh bị kéo rơi xuống đất, Đặng Cẩn khẽ cười lạnh, dùng mũi giày giẫm lên.
Không lâu sau, một tiểu thái giám mang ra hai tấm bài vị.
Đặng Cẩn cười lạnh: “Trong cung mà dám thực hiện Vu Cổ, tội chồng thêm tội.”
Bị lôi đi, lòng ta không chút sợ hãi, chỉ lo lắng về cuộc hẹn với Hàn Anh. Kẻ ngốc đó đợi không thấy ta, chắc sẽ chờ mãi không rời đi.
Đêm lạnh thấm vào từng đốt xương, hắn chắc chắn sẽ lạnh cóng mất.
Tại Thẩm hình ti, Đặng Cẩn ngồi chơi đùa với những dụng cụ tra tấn trước mặt.
“Không ngờ lại gặp được con gái của Ôn đại nhân tại đây, thất lễ rồi.”
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Đặng Cẩn ngước lên nhìn ta: “Ngươi nói xem, một tiểu thư được nuôi dưỡng cẩn thận từ bé, có chịu nổi mấy trận tra khảo không?”
Hắn cười nhạt: “Áo choàng trong phòng ngươi là của Hàn Anh, xem ra hắn rất đặc biệt với ngươi. Thế này nhé, ngươi giúp ta đối phó với Hàn Anh, ta sẽ giữ lại mạng cho ngươi, thế nào?”
Đặng Cẩn đắc ý, ta nhìn hắn chằm chằm, rồi đột nhiên bật cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Ta đáp chắc chắn: “Đặng Cẩn, ngươi không dám giết ta.”
Hắn nhíu mày.
Ta tiếp tục: “Trước khi chết, Hoan Hà đã tiết lộ cho ta nhiều bí mật của ngươi. Ta đã ghi chép lại và giấu ở nơi an toàn. Nếu ta chết, mọi tội ác của ngươi sẽ lập tức bị phơi bày.”
Hắn thoáng khựng lại, sau đó bật cười: “Ngươi định lừa ta? Hoan Hà không thể nào hợp tác với ngươi.”
“Ngươi đã giam muội muội của nàng, còn hy vọng nàng tận tâm làm việc cho ngươi sao? Không tin à, để ta nhắc cho ngươi nhớ một vài ‘việc tốt’ mà ngươi đã làm nhé?”
“Năm Cảnh Thịnh thứ năm, thái giám Đặng Cẩn dưới lệnh Tiêu quý phi mưu hại Nhị hoàng tử, nhưng bị Trường Ninh công chúa nhỏ tuổi phát hiện, liền ra tay giết công chúa, ngụy trang thành tai nạn chết đuối.”
“Năm Cảnh Thịnh thứ tám, Đặng Cẩn nhờ Tiêu quý phi nâng đỡ, nhận chức Độ sứ ở Thanh Châu, vận chuyển quan muối, nhưng lại lợi dụng chức vụ để buôn bán muối lậu.”
“Để ta đoán xem, số bạc kiếm được từ việc bán muối lậu này các ngươi đã dùng vào việc gì rồi?”
“Quý phi xuất thân từ một gia tộc đã bị hoàng thượng đàn áp trong suốt mười năm qua, chẳng còn vẻ huy hoàng như trước, nhưng ngũ hoàng tử của nàng ta vẫn được ủng hộ rất nhiều, từ triều đình đến dân gian. Việc này không phải chỉ dựa vào miệng lưỡi mà làm được, chắc chắn là đã đổ vào không ít bạc, phải không?”
“Để ta đoán xem, quý phi đa nghi, tuyệt đối không chỉ có một kế hoạch duy nhất. Có lẽ, ở nơi nào đó trong núi của Đại Cảnh, đã chất đầy lương thực và vũ khí để ngũ hoàng tử gây dựng đại nghiệp…”
“Tiện nhân!”
Đặng Cẩn siết chặt cổ ta, ánh mắt hắn đầy vẻ độc ác: “Nói, Hoan Hà còn nói cho ngươi biết những gì?”
Ta cười nhạt: “Ngươi siết cổ ta, sao ta nói được?”
Hắn tức tối buông tay, gườm gườm nhìn ta.
Hắn quy mọi tội lỗi lên Hoan Hà, mà quên rằng đến phút cuối nàng vẫn không muốn phản bội hắn. Chỉ cần hắn có chút niềm tin vào nàng, hắn đã dễ dàng vạch trần lời nói dối của ta.
Ta biết tất cả những chuyện này là nhờ kiếp trước ta đã hồ đồ đến mức đầu quân cho hắn. Lúc này Tiêu quý phi vừa mới bắt đầu nuôi binh riêng, đây là thời điểm nàng không thể để xảy ra rắc rối, nên Đặng Cẩn phải tỏ ra lo lắng.
Hắn nhìn ta đầy oán hận, phất tay áo bỏ đi, có lẽ là để bàn bạc với Tiêu quý phi.