Ôn Ngọc - Chương 2
3
Ta khẽ đẩy đầu nàng, cắt đứt dòng suy tưởng của nàng: “Người ta có lòng tốt thôi, hắn thân phận cao quý, không phải loại chúng ta có thể với tới. Nên sớm dẹp bỏ ý nghĩ đó, tránh rước họa vào thân.”
Nàng ôm đầu lẩm bẩm: “Thôi vậy, Hàn công công dù đẹp thế nào thì cũng là một thái giám, thân thể khiếm khuyết, chắc cũng chẳng có nữ nhân nào muốn lấy hắn, thật đáng thương.”
Ta âm thầm phản bác trong lòng: “Hàn Anh như vầng trăng sáng, có lúc tròn, lúc khuyết là lẽ thường, chẳng đáng thương chút nào.”
Ôn Nghi cầm hộp cao của mình so với của ta: “A Ngọc, sao ta thấy hộp của ngươi không giống của ta vậy?”
Ta nhìn qua, quả thật là không giống.
Ta lặng lẽ thu lại ánh mắt, nói: “Có lẽ là sản phẩm từ tiệm khác nhau, chắc cũng có người nhận loại giống ta.”
“Nói vậy cũng đúng.”
Ta không ngừng tự nhủ rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp, thời điểm này Hàn Anh không thể nào có ý khác với ta.
Nhưng sáng sớm hôm sau, người của Đông Xưởng lại đến.
Lần này họ mang đến không ít y phục mùa đông và than thượng hạng.
Hàn Anh cầm ô đứng ở phía xa, thuộc hạ của hắn nói: “Đại nhân có lệnh, số than này dùng để đun nước giặt đồ.”
“Cái… cái gì?”
Than vào mùa đông là thứ quý giá nhất, chỉ người quyền quý mới dùng, dùng đun nước giặt đồ đúng là quá xa xỉ.
Quản sự ma ma mừng rỡ hô hào mọi người quỳ xuống tạ ơn.
Hàn Anh khẽ nhíu mày, bước hai bước về phía ta, rồi rẽ sang một hướng, đỡ quản sự ma ma đứng dậy, lại giúp đỡ một cung nữ kế bên…
Cuối cùng hắn run run tay đỡ ta dậy.
“Không cần quỳ.”
Nói xong, hắn dẫn thuộc hạ rời đi.
Để lại đám cung nữ ở Hoán y cục bàng hoàng trong gió.
“Chẳng phải nói Hàn công công của Đông Xưởng là kẻ giết người không gớm tay sao? Sao lại không giống lời đồn vậy.”
“Đúng rồi, người cũng tốt mà.”
“Hừ, một thái giám đến đây ban phát ân huệ thì có gì mà lạ, chỉ chút ân huệ nhỏ đã làm các ngươi cảm kích, thật chưa thấy qua sự đời.”
“Nếu ngươi nói thế, vậy ngươi giải thích vì sao?”
“Chẳng phải đã nói rồi sao, hắn là thái giám, thứ bẩn thỉu thấp hèn… Á!”
Ta giáng một cú thẳng vào kẻ vừa nói: ” Ta xé nát miệng của ngươi!”
Người này vốn là thiên kim của quan thất phẩm, nhưng sau khi gia cảnh sa sút, cha nàng đã bán nàng vào Hoán y cục.
Ta cùng nàng lao vào đánh nhau, Ôn Nghi nghe thấy tiếng động liền chạy tới, đứng ngẩn ra mấy giây, rồi cũng lao vào túm lấy tóc của nàng ta.
Ba người chúng ta đánh thành một mớ hỗn loạn.
Khi được kéo ra, miệng của nữ nhân sa sút ấy đã bị ta tát cho sưng tấy, còn ta và Ôn Nghi thì chỉ có quần áo và tóc tai hơi lộn xộn.
“Ai còn dám nói xấu Hàn công công sau lưng, ta sẽ đánh kẻ đó!”
Mọi người nhìn nhau một cái rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.
Đêm đó, Ôn Nghi ngồi sưởi ấm, phát ra một tiếng cảm thán đầy thoải mái.
Lúc này, ta gần như đã chắc chắn rằng Hàn Anh vốn đã nhận ra ta từ lâu.
Nhưng bắt đầu từ khi nào?
Ta không hề có chút ký ức nào về việc đã từng gặp hắn.
Ta cân nhắc một chút rồi hỏi Ôn Nghi: “Ta nhớ ngươi từng nói, Hàn Anh có giao tình với cha, là từ khi nào?”
“Ba năm trước, khi đó hắn còn là một tiểu thái giám, đi theo nghĩa phụ đến tuyên chỉ, đã vô tình làm vỡ một món bảo vật của nhà ta, chính ngươi đã xin tha cho hắn, ngươi quên rồi sao?”
Việc quá lâu như thế, ta đã sớm quên mất.
“A Ngọc, trước đó ngươi còn bảo ta tránh xa Hàn Anh, vậy mà hôm nay sao lại đổi ý?”
Ta lảng tránh: “Người ta dù gì cũng đã ban cho chúng ta bao nhiêu đồ đạc, chẳng lẽ lại để mặc người khác bôi nhọ hắn?”
“Cũng phải.”
Kiếp trước, vì đã cứu ta và Ôn Nghi, nên kẻ thù của Hàn Anh đã dâng tấu tố cáo hắn trước mặt hoàng thượng. Vị hoàng đế đa nghi không vừa lòng vì việc Hàn Anh công khai thu nhận con gái tội thần vào phủ, xem như đang đùa giỡn thể diện của ngài.
Lần ấy, hắn bị giáng chức và quyền lực trong tay bị thu lại hơn phân nửa.
Về sau, hắn đã nhiều lần liều mình để bảo vệ chúng ta, liên tục vướng vào hiểm nguy.
Sự tồn tại của ta và Ôn Nghi chỉ khiến Hàn Anh gặp thêm phiền phức.
Nên khi vừa biết mình trọng sinh, dù muốn lao đến ôm lấy Hàn Anh, ta vẫn cố nhẫn nhịn.
Chỉ khi chúng ta tránh xa hắn, hắn mới có thể ít gặp rắc rối hơn.
Đêm đó, ta trằn trọc khó ngủ.
4
Hàn Anh liên tục gửi đồ cho Hoán Y Cục suốt hơn mười ngày liền.
Việc “ưu ái” này khiến những người không rõ nguyên do đồn đoán rằng Hoán Y Cục sắp trở thành nơi béo bở.
Ai cũng chen chân để vào làm ở đây.
Đúng lúc ấy, ta và Ôn Nghi lại nhận được lệnh điều đến tiểu viện Hoa Đình.
Trước khi đi, quản sự ma ma nắm tay ta trò chuyện rất lâu.
Bà bảo rằng ta và Ôn Nghi là những người đầu tiên từ Hoán Y Cục được điều ra ngoài.
“Nha đầu Ôn Ngọc, ta biết gần đây Hàn công công thường tới đây đa phần là vì các ngươi, ta sẽ không hỏi gì thêm. Chỉ là muốn thay mặt các cô nương trong Hoán Y Cục cảm tạ ngươi. Đông Xưởng gửi đồ đến đã giúp không ít người sống sót qua mùa đông này.”
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Người bị đày vào đây, hoặc là nhà gặp đại họa, hoặc là bị cha mẹ bán vào, đều là những kẻ đáng thương.”
Ta hỏi: “Ma ma đã ở đây bao lâu rồi? Vì sao mà vào cung?”
Bà ngừng lại, mỉm cười: “Mười tám năm rồi. Ta may mắn hơn họ, vốn làm việc ở Thiện Phòng, sau đó gặp được người mình thương, chúng ta từng hẹn cùng nhau trốn khỏi cung, nhưng rồi…”
Bà dừng lời, chỉ lắc đầu.
“Ôn Ngọc, ngươi thông minh, hãy nhớ kỹ, đừng bao giờ đặt hy vọng vào nam nhân. Nếu nương nhờ vào tình yêu của nam nhân, thất vọng chiếm đến chín phần, còn lại chút may mắn thì cũng sẽ phải trả giá đắt.”
“Đa tạ ma ma nhắc nhở, Ôn Ngọc xin ghi nhớ.”
Trên đường đến tiểu viện Hoa Đình, ta không ngừng suy nghĩ về lời của ma ma.
Đã trải qua hai kiếp, mối duyên phận và hận thù giữa ta và Hàn Anh đã không thể nói rõ.
Điều duy nhất ta có thể chắc chắn là, trong khi phần lớn nam nhân đều bạc tình, thì Hàn Anh thuộc số ít còn lại.
Ta từng nghĩ tránh xa hắn là cách tốt nhất cho hắn, nhưng mỗi lần ta lùi mười bước, Hàn Anh lại tiến lên mười một bước.
Ta đã mất hắn một lần, bây giờ chỉ muốn bất chấp tiến về phía hắn, giống như cách hắn đã vô điều kiện bảo vệ ta.
Gió tuyết thổi qua, lớp sương mù phủ lên tâm trí ta cũng dần tan biến.
Ta chớp đôi mắt cay sè, ngẩng đầu lên.
Vừa vặn chạm phải một đôi mắt dài sắc sảo.
Ôn Nghi kéo tay áo của ta: “Ngươi lại vừa khóc vừa cười làm gì thế, đại thái giám kia nhìn ngươi rất lâu rồi, ta đã gọi ngươi mấy lần rồi đấy.”
Đại thái giám liếc ta một cái, vê lên tay hoa: “Chà, ngày đầu tiên làm việc đã dám bày mặt lạnh với ta, Ôn cô nương thật to gan!”
Hắn trợn mắt trắng dã.
Ta lại không chút căng thẳng, cúi mình hành lễ: “Bái kiến Trương công công.”
Hắn chỉ tay vào mình, tiến lại gần: “Ngươi nhận ra ta?”
“Trương công công nổi danh, là hảo hữu của Hàn công công bên Đông Xưởng.”
Nghe thế, sắc mặt hắn có vẻ dễ chịu hơn một chút.
Ta khẽ mỉm cười.
Người này tên là Trương Hữu Đức, là quản sự tiểu viện Hoa Đình, quản lý việc chăm sóc hoa cỏ khắp hoàng cung.
Bề ngoài hắn có vẻ khó gần, nhưng kỳ thực ngoài lạnh trong nóng.
Điều quan trọng là, hắn là kẻ tôn sùng Hàn Anh.
Kiếp trước, Hàn Anh thường bị ta làm cho thương tích đầy mình, chính hắn là người vừa khóc vừa bôi thuốc cho Hàn Anh, mấy lần định đầu độc ta cho xong chuyện, nhưng lần nào cũng bị Hàn Anh cản lại.
Sau khi ta qua đời, Hàn Anh suy sụp đến cùng cực, Trương Hữu Đức một bên thay hắn đỡ những lời công kích từ bên ngoài, một bên tìm cách khơi dậy ý chí sống của hắn.
Khi Hàn Anh qua đời, người duy nhất đau buồn vì hắn là Trương Hữu Đức.
Trong ba ngày ta và Ôn Nghi ở tiểu viện Hoa Đình, Hàn Anh đã đi ngang qua mười tám lần, thăm bạn hai mươi lần, “tình cờ” ăn cơm bảy lần.
Lần nào cũng lén lút nhìn trộm, chỉ cần ta vừa ngẩng đầu là hắn lập tức quay đi, tìm cớ thoái lui.
Đến ngày thứ bảy, ta đề nghị muốn gặp Hàn Anh.
Trương Hữu Đức liền như gặp phải kẻ thù, chống nạnh: “Ta biết ngay là ngươi không phải loại yên phận! Khai mau! Ngươi đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho đại nhân?!”
Ta nhướng mày: “Sao vậy, Trương công công cũng muốn biết bí quyết này?”
Trương Hữu Đức kiêu ngạo hất mặt: “Ta đây không cần đến mấy trò tà môn ngoại đạo ấy!”
Mặc dù ngoài miệng chửi rủa, nhưng hắn vẫn chuyển lời đến Hàn Anh rằng ta muốn gặp hắn.
5
Hàn Anh như thường lệ đứng nghiêm nghị, cách ta tám trượng, mặt lạnh lùng, hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Ta bước nhanh, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Ngay khi hắn định xoay người bỏ chạy, ta nói: “Công công, ta thích người.”
Hàn Anh sững sờ, sau đó mặt hắn đỏ lên nhanh chóng, đỏ đến tận vành tai, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Ngươi… ngươi nói gì?”
Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ta nói, Hàn Anh, chúng ta thành thân đi.”
Hắn khẽ lảo đảo, vội vịn vào cây hoa lê bên cạnh.
“Vừa rồi ngươi đâu có nói thế.”
” Nhưng cũng không có khác nhau, không phải sao?”
“Ngươi, ta, ngươi… ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại.”
Ta khẽ cười: “Được thôi.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ta liền nói tiếp: “Ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta thành thân đi.”
Hàn Anh lập tức đờ người ra.
“Công công không muốn sao?”
Hắn mím môi, cẩn trọng liếc nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu, khẽ lắc đầu: “Không thích hợp.”
“Không thích hợp chỗ nào? Luật Đại Cảnh cho phép thái giám được cưới vợ, cha mẹ ta cũng sẽ vui mừng khi ta tìm được người mình yêu. Ta không có hôn ước, công công cũng chẳng có gia thất. Quốc pháp gia quy đều ủng hộ, đến cả tuyết trên trời nghe tin này cũng rơi dày hơn, có gì mà không thích hợp?”
Hàn Anh im lặng, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt vì căng thẳng, một hồi sau mới ngập ngừng nói: “Là ta không thích hợp… ta… ta là…”
Ta cắt lời hắn: “Ngươi là Hàn Anh, là người yêu thương ta nhất.”
Nghĩ tới tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước, lòng ta nghẹn ngào: “Không còn ai có thể tốt với ta hơn ngươi.”
Ta nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đỏ hoe. Hàn Anh chạm phải ánh mắt ấy, vô thức nhíu mày.
Hắn cởi áo choàng của mình, khoác lên người ta, nhẹ nhàng phủi đi tuyết trên áo.
“Ôn nhị cô nương có lẽ vì gia đạo sa sút mà bị hù dọa. Người tốt như cô, xung quanh còn biết bao nam nhân tài giỏi để lựa chọn, ai cũng được, chỉ trừ ta.”
Chưa để ta kịp phản bác, Hàn Anh đã nhanh chóng xoay người, bước đi vào cơn gió tuyết.
Kể từ đó, Hàn Anh dường như biến mất.
Ở tiểu viện Hoa Đình, không ai thấy bóng dáng hắn nữa.
Ngay cả Trương Hữu Đức cũng hiếm khi nhắc đến hắn.
Hắn tưởng rằng nếu tránh mặt thì ta sẽ chùn bước, nhưng ta lại không chịu thua.
Ngày rằm tháng này là sinh thần của Thục phi. Vị nương nương này rất yêu hoa cỏ, tiểu viện Hoa Đình vốn dĩ là thánh thượng ban tặng cho nàng.
Hàn Anh, với tư cách là đô đốc Đông Xưởng, chắc chắn sẽ phụ trách an ninh cho buổi yến tiệc.
Lần này hắn không thể tránh né.
Nhưng Trương Hữu Đức dường như đã nhận chỉ thị trước, việc gì có liên quan đến cung của Thục phi cũng không cho ta đến gần.
Ta chặn đường hắn.
Hắn hắng giọng, vừa cứng rắn vừa lúng túng: “Ngươi… ngươi định làm phản sao? Tránh ra, ta còn đang bận!”
Ta không dài dòng, nói thẳng: “Cho ta phụ trách việc hoa cỏ cho tiệc sinh thần, nếu không ta sẽ mách Hàn Anh rằng ngươi đối xử tệ với ta.”
Trương Hữu Đức chỉ vào ta, lắp bắp: “Ngươi, ngươi…”
Cuối cùng hắn cũng đành chịu thua trước sự lì lợm của ta, để ta cùng các cung nữ khác tiến vào cung của Thục phi.
Vừa thấy ta, Hàn Anh đã tìm cách tránh né, nhưng giữa cung điện, hắn chẳng có nơi nào để trốn.
Ta bưng đồ đi ngang qua, thấy hắn bối rối đến tội, bất giác mỉm cười.
Khi ta vừa đi qua, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ta lại quay lại: “Công công!”
Hắn lập tức căng thẳng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Áo choàng của ngươi vẫn còn ở chỗ ta.”
Hàn Anh không dám nhìn thẳng vào ta: “Chỉ là cái áo thôi, không cần trả lại.”
Ta cười tinh nghịch: “Ồ? Ta là một cô nương chưa xuất giá, mà lại giữ đồ của nam nhân, e là không hay. Trừ phi… nam nhân ấy là phu quân tương lai của ta!”
“Oa, công công, không ngờ ngươi đã âm thầm toan tính từ lâu rồi.”
Hàn Anh há hốc miệng, không thốt nên lời, cuối cùng mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, Ôn nhị cô nương cứ trả lại đi.”
Ta cười nhạt: “Được thôi, ngươi nhớ đến tiểu viện Hoa Đình tìm ta. Ta phải đi làm việc đây.”