Ôn Ngọc - Chương 1
1
Ngay khi thấy A tỷ, ta liền nhận ra mình đã trọng sinh.
Nàng nắm lấy ống tay áo của ta, đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn đám cấm quân kéo đến từng đợt, giọng run rẩy: “A Ngọc, làm… làm sao đây? Cha đã chết rồi, nương cũng tuẫn tình.”
Đây là năm Cảnh Thịnh thứ hai mươi năm, ngày cha ta bị khép tội tham ô, Ôn gia bị xét nhà.
Đồng thời cũng là khởi đầu của mối rối ren giữa ba người chúng ta: ta, Ôn Nghi, và Hàn Anh.
Ta bỏ qua tiếng oán than của Ôn Nghi, chỉ lặng lẽ đếm ngược trong lòng, mắt dõi theo góc phố cuối đường.
Không lâu sau, đám đông dần tản ra, Hàn Anh cưỡi ngựa xuất hiện, áo choàng đen phủ kín, khuôn mặt lạnh lùng như băng.
Khí thế của hắn quá mạnh mẽ, tiếng khóc của Ôn Nghi cũng ngưng bặt.
Hàn Anh liếc qua, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua chúng ta rồi xuống ngựa.
“Thánh thượng có chỉ, nam đinh Ôn gia sung quân, nữ quyến làm nô. Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?”
Thuộc hạ của hắn vội kéo chúng ta đi.
Hàn Anh không dừng bước mà tiếp tục tiến vào bên trong, Ôn Nghi kích động nắm lấy tay ta: “A Ngọc, đó là Hàn công công của Đông Xưởng! Hắn và cha có giao tình, chúng ta cầu xin hắn giúp đỡ đi!”
Ta bẻ ngược cổ tay nàng: “A tỷ, đừng gây họa cho người khác.”
Nàng định nói thêm gì đó nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của ta, đành ấm ức im lặng.
Kiếp trước, Ôn Nghi đã sụp đổ mà khóc lóc, nói rằng nàng không thể chấp nhận thân phận nô tì, nếu bị vào nô tịch thì thà đâm đầu chết còn hơn.
Vì vậy, khi Hàn Anh đi ngang qua, ta đã níu lấy hắn.
Ta sợ hãi quỳ sụp xuống, khẩn cầu: “Xin công công cứu giúp, Ôn Ngọc nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp ngài.”
Ta cúi rạp đầu xuống đất, mưa trút xuống từng giọt, hắt lên mặt. Hàn Anh vẫn im lặng, có lẽ hắn chẳng muốn can thiệp, nhưng ta vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng, không chịu buông tay khỏi gấu áo hắn.
Không biết bao lâu sau, hắn thản nhiên nói: “Đưa đến phủ ta đi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Hàn Anh đâu ngờ, chỉ một chút lòng thương ấy cuối cùng lại khiến hắn chết không toàn thây.
Ý nghĩ quay về, ta khẽ cười, kéo tay Ôn Nghi rời khỏi Ôn phủ mà không ngoái đầu lại.
Hàn Anh, lần này đừng can thiệp vào chuyện của chúng ta nữa.
Là con gái tội thần, ta và Ôn Nghi bị đưa vào cung, làm việc tại nơi khổ cực nhất – Hoán y cục.
Nơi càng thấp kém, sự khinh miệt và chèn ép càng thêm nặng nề.
Huống hồ, ta và Ôn Nghi lại là tội nhân, không thể thoát khỏi sự khinh bỉ.
Ta từng nghĩ chúng ta sẽ chịu đựng một thời gian dài khổ nhục.
Nhưng không ngờ người quản sự nơi đây lại không phân biệt đối xử.
Công việc không nhàn hạ, nhưng ít ra cũng được ăn no, ban đêm có chăn ấm.
Sau mỗi ngày làm việc, chúng ta trở về khu nô lệ để nghỉ ngơi.
Ôn Nghi từ lần đó vì ta không cầu cứu Hàn Anh nên luôn mang lòng oán trách.
Khi ta vừa trải chăn chuẩn bị ngủ, nàng liền hất chăn ta xuống đất.
“Ta chịu đủ rồi! Nơi này toàn mùi hôi thối, ngày nào cũng giặt đồ không ngớt, đồ ăn lại chẳng ra gì!”
Ôn Nghi ôm gối khóc trên giường.
Ta lặng lẽ nhặt chăn lên, không nói một lời.
Nàng bực tức: “Nếu ngươi nắm lấy cơ hội khi ấy, giờ đã được ở trong Hàn phủ, đâu phải chịu khổ đến mức chẳng có nổi một miếng bánh.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu ngươi không muốn ngủ ở đây, thì cứ ra ngoài, với mùa đông này, sáng mai ngươi sẽ bị đông lạnh thành băng cứng.”
“Nếu không muốn ăn cơm ở đây, ngươi cứ nhịn, mười ngày là giải thoát. Còn chuyện khác, nếu để cho ta biết ngươi đi tìm Hàn Anh, ta sẽ cắt tóc ngươi đổi lấy bạc, đúng lúc có thể mua than sưởi ấm.”
Ôn Nghi quýnh quáng bảo vệ mái tóc, nước mắt đầm đìa.
Nàng thút thít: “Sao ngươi lại mắng ta, ta là A tỷ của ngươi. Ngươi học nhiều năm mà chẳng biết tôn kính tỷ tỷ sao?”
Nàng nghẹn ngào: “Từ khi nhà gặp chuyện, ngươi như thể mất trí, tính tình thay đổi, lại thường xuyên ức hiếp ta.”
Ôn Nghi khóc đến nghẹn ngào, ta chỉ yên lặng quan sát nàng.
Nàng chẳng khác gì Ôn Nghi trong ký ức của ta, vô tri và thiếu suy nghĩ. Nhưng vì cớ gì mà kiếp trước, đến phút lâm chung nàng vẫn ép ta căm hận Hàn Anh?
Ta lắc đầu, cố xua tan mớ suy nghĩ rối bời.
Ta đứng dậy lấy bài vị cha mẹ từ trong tủ, lặng lẽ dâng hương cúng tế.
Ôn Nghi thôi khóc, cùng ta quỳ xuống.
“Nếu cha mẹ còn, nhất định không nỡ nhìn ta chịu khổ thế này.”
Ta nhíu mày nhìn nàng, nàng lập tức im lặng.
Ta và Ôn Nghi cùng mẹ sinh ra, cùng ngày chào đời, nhưng dù ta có làm gì, mẹ vẫn luôn yêu thương nàng hơn.
Điều này luôn là khúc mắc trong lòng ta.
Cho đến khi phát hiện ra, ta không phải con ruột của Ôn gia, lúc đó ta mới tỉnh ngộ.
Mẹ ruột ta là thanh mai trúc mã của cha, sau khi sinh ta thì qua đời.
Ngay khi Ôn phu nhân vừa sinh nở, cha đã mang ta về phủ, công bố rằng phu nhân sinh đôi.
Khi biết sự thật, ta đã suy sụp một thời gian.
Nhưng sau đó đã suy nghĩ thấu đáo, mẹ tuy lạnh nhạt với ta, nhưng chưa bao giờ khắt khe.
Nếu phu quân mang về con của nữ nhân khác và bắt ta nuôi dưỡng, có lẽ ta cũng chẳng làm được như bà.
Ta nhìn sang Ôn Nghi bên cạnh.
Nàng xẹp xẹp miệng: “Tốt, ta đã biết sai, về sau sẽ không tùy hứng như vậy nữa, ngươi đừng nóng giận.”
Ta nhếch miệng cười nhẹ: “Ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc.”
Để báo đáp ân dưỡng dục của phu thê Ôn gia, ta cũng sẽ không bỏ mặc Ôn Nghi, cho dù kiếp trước nàng từng hại ta.
Ta đã bị sự hận thù làm cho quá mệt mỏi. Đã được sống lại lần nữa, ta chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng.
2
Chẳng mấy chốc, chúng ta đã ở Hoán y cục hơn một tháng.
Trời ngày càng lạnh, đôi tay hàng ngày ngâm trong nước của ta nhanh chóng bị nứt nẻ.
Ôn Nghi áy náy xoa tay cho ta: “Nếu không phải vì ta lười biếng, bắt ngươi làm hết việc, thì tay ngươi đâu đến nỗi như vậy. A Ngọc, ta có phải là vô dụng lắm không?”
“Ừ.”
Thấy nàng lại sắp rơi nước mắt, ta đành thở dài: “Đùa thôi. Thêu thùa của ngươi tốt, đôi tay này nên giữ lại để thêu.”
Nàng cúi đầu rơi lệ, nhẹ giọng thì thầm: “Trước đây đôi tay của ngươi còn dùng để gảy đàn mà.”
Ta ngẩn người một lúc.
Đúng lúc ấy, quản sự ma ma ở bên ngoài gọi mọi người ra ngoài, nói có người ở trên đến.
Ta kéo Ôn Nghi núp ở cuối đám đông.
Nàng thì thào: “A Ngọc, là Hàn công công, không ngờ còn có thể gặp lại hắn.”
Ta ngẩng đầu nhìn.
Hàn Anh khoác áo choàng lông cáo, tuyết phủ lên hàng mi như lông quạ của hắn.
Nhận ra ánh mắt ta, hắn hơi nghiêng đầu, ánh nhìn lạnh lẽo như tuyết mùa đông.
Quản sự ma ma lườm ta một cái, ta lập tức cúi đầu.
Hàn Anh có nhiệm vụ thị sát hoàng cung, nhưng những người như hắn thường chỉ xuất hiện ở nội đình, không hiểu sao lần này lại đi một vòng đến tận Hoán y cục xa xôi hẻo lánh này.
Hoán y cục có gì đáng xem chứ, chẳng lẽ nơi đây có gian tế ẩn nấp?
Ta nghi hoặc trong lòng.
Quản sự ma ma cũng chẳng rõ vì sao, nụ cười gần như cứng đờ, giữa mùa đông mà mồ hôi ướt trán.
Hàn Anh thản nhiên nói: “Không cần quỳ.”
Quản sự ma ma giật mình như lâm đại địch: “Vâng, vâng! Công công yên tâm, bọn nô tài đều chăm chỉ làm việc.”
Bà ta chỉ vào chúng ta, “Còn đứng ngẩn ra làm gì, mau làm việc đi!”
Mùa đông giặt giũ rất vất vả, ma ma có lòng cho chúng ta nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ phải bắt đầu lại.
Hàn Anh không ở bao lâu liền rời đi.
Vừa mới thở phào, một canh giờ sau hắn lại quay lại.
Quản sự ma ma thậm chí còn khai cả chuyện tối qua mình ăn thêm một đĩa rau, vẫn không nghĩ ra có chỗ nào sai sót.
Người của Hàn Anh đặt một chiếc hòm xuống đất, ma ma cẩn thận hỏi: “Công công, đây là?”
Thị vệ bên cạnh hắn đáp: “Đại nhân thương xót thuộc hạ, ban chút cao trị nứt nẻ, đến nhận đi.”
Quản sự ma ma kinh ngạc, liên tục tạ ân.
Người của Hàn Anh phân phát cao trị nẻ, ta là người mới nên phải “hiểu quy củ” mà xếp hàng cuối cùng.
Đang cúi đầu chờ đến lượt, một đôi giày đen thêu kim tuyến hiện ra trước mắt ta.
Tiếp đó là bàn tay dài, xương ngón rõ ràng, đưa một hộp cao trị nẻ đến trước mặt ta. Ta ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Hàn Anh.
Hắn hơi quay đi, vẫn giữ nguyên tư thế đưa đồ.
Ta đờ đẫn nhận lấy: “Đa tạ công công.”
“Ừ.”
Hình như ta thoáng thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
Ta cầm lấy hộp cao trị nẻ, hắn cũng không ngoái đầu lại mà vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng ấy, bước chân dường như có chút vội vàng.
Ta lắc đầu, chắc chắn là ta đã nghĩ quá nhiều.
Lúc này Hàn Anh vẫn chưa biết ta là ai.
Tối đến khi đi nghỉ, Ôn Nghi kéo chăn, nửa khuôn mặt lộ ra, cười ngây ngô.
“Ngươi mà còn làm ồn, ta sẽ quăng ngươi ra ngoài.”
Nàng nũng nịu đẩy ta một cái: “A Ngọc, ngươi mau hỏi ta vì sao vui vẻ như vậy.”
Ta ngáp dài: “Không tò mò, cũng không muốn hỏi.”
“Ngươi tò mò, ngươi muốn hỏi! Mau hỏi đi.”
“Ngươi vui vì điều gì?”
Ôn Nghi “hì hì” cười: “Vì Hàn công công.”
Ta khẽ dừng tay.
Nàng tiếp lời: “Ban ngày khi giặt đồ, Hàn công công hỏi ta có điều gì không quen, ta tiện miệng nói đau lòng muội muội vì mùa đông giặt giũ khiến tay bị thương. Hắn không nói lời nào đã đưa thuốc đến, ngươi bảo Hàn công công có phải…”