Ôm Lấy Mặt Trời - Chương 4
14
Khi tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau, đầu tôi rất đau, cổ họng cũng đau.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể mềm nhũn không còn sức lực.
Trình Chí đi vào, thấy tôi đã tỉnh lại, lập tức đi tới đỡ tôi dậy, đưa nước đến, “Uống chút nước đi.”
Tôi uống nước trong tay anh, cổ họng cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều.
Nhìn Trình Chí trước mặt, trong đầu tôi toàn là những hình ảnh trong máy tính.
“Video đó, là thật sao?” Tôi hỏi Trình Chí.
Trình Chí đột nhiên im lặng, trong mắt dâng tràn nỗi đau, cúi đầu, “Là thật.”
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống, “Trình Chí, anh nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trình Chí vẫn không chịu nói.
Tôi đứng dậy, cố gắng đi ra ngoài.
“Không muốn nói cho em, vậy em đi.”
“An An!”
Trình Chí gọi tôi, tôi không dừng lại.
Đứng trên đường phố, tôi phát hiện bản thân thật giống một người vô gia cư.
Tôi quay lại nhà vệ sinh nam đó.
Ít nhất, nơi này từng là mộ của tôi, có hơi thở của tôi.
Kể từ khi tôi quay về, Trình Chí đã lén đến xem tôi nhiều lần, mỗi lần tôi đều trốn sau bức tường, tôi biết anh ấy đang đứng ở góc nhìn tôi.
Anh ấy còn mang đến cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt và trà sữa.
Nhưng tôi không bao giờ quay đầu lại.
Tôi không hiểu, tại sao anh ấy không chịu nói với tôi bất cứ điều gì.
Tôi nghĩ, nếu anh ấy không nói cho tôi biết, tôi sẽ không bao giờ quay về nữa.
Nhưng khi anh ấy đi rồi, tôi lại không kiềm nén được mà bật khóc.
Một ngày nọ, có vài hồn ma đến, thấy tôi ở đây thì rất ngạc nhiên, liền kết bạn với tôi.
Chúng tôi trò chuyện, tán gẫu, tâm trạng tôi cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều.
Tôi cũng kể cho họ nghe chuyện của mình.
Bỗng một ngày, một hồn ma quay lại, nhìn tôi vô cùng lo lắng, “An An! Hình như bạn trai cậu chuẩn bị đi làm nhiệm vụ gì đó! Nghe họ nói, rất có thể sẽ không trở về được!”
Tim tôi thắt lại, cả người bật dậy.
Chạy đến đơn vị cảnh sát vũ trang, lần đầu tiên tôi thấy Trình Chí trong bộ đồ trang bị đầy đủ.
Anh cao lớn thẳng tắp, bộ quân phục màu đen trên người như được may đo riêng cho anh, ánh mắt sắc bén, trong khoảnh khắc đó, có cảm giác thiêng liêng không thể xâm phạm.
Bọn họ cùng tuyên thệ, lên xe, xuất phát.
Nhớ đến lời ma khác từng nói, anh có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa, tôi lập tức vọt lên phía sau xe
Tôi tự an ủi bản thân, chỉ một lần thôi, một lần cuối cùng.
Nhìn anh ấy trở về an toàn, tôi sẽ rời đi.
Biên giới Tây Nam, trên đầu là rừng rậm tăm tối, không một tia nắng nào có thể lọt qua được.
Tôi vẫn luôn lén lút ẩn nấp đi theo phía sau họ, chưa bao giờ để Trình Chí phát hiện ra sự tồn tại của bản thân.
Tôi trốn ở rất xa, nhìn bọn họ lập kế hoạch tác chiến, trong đó toàn là những từ ngữ xa lạ.
Cho đến khi nghe thấy tên của một người, “Lão Ngũ.”
Đầu tôi như nổ tung.
Tôi không kìm được cúi đầu, ôm chặt lấy ngực.
Đầu đau như muốn nổ tung, đạn, lửa, vô số bóng người lao lên không ngừng, còn có Trình Chí.
Anh đứng cách đó không xa, người đầy máu tươi.
Nhìn tôi.
Anh nói, “An An, đừng sợ.”
15
Chiến sự sắp nổ ra, bên tai vang lên tiếng người la hét, đêm đen cùng máu tươi đặc quánh.
Trình Chí bị thương, tôi vừa định lao tới, đã thấy anh cố nén đau đớn nạp đạn lại.
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.
Tôi đã không phân biệt được đây là ngày đêm thứ mấy.
Tôi lảo đảo chạy theo Trình Chí, bóng anh nhanh như chớp, lao vào một căn nhà gỗ.
Xung quanh toàn là tiếng súng.
Trình Chí tay cầm súng, giữ chặt một người ra ngoài.
Nhìn người đó, tôi đột nhiên lảo đảo.
Hắn nhìn Trình Chí, đột nhiên nói, “Ha ha ha ha ha, thằng nhóc này, không tồi, có ai nói với mày chưa, mày rất giống một đàn anh của mày, tên gì nhỉ, à, cũng tên Trình Chí.”
“Đáng tiếc, hắn đã chết, bạn gái hắn cũng chết trong tay tao, cái bộ dạng đó, thật là thảm hại ha ha ha ha ha.”
“Chúng mày nhiều người thế, đổi lấy một mình tao, cũng không thiệt!”
Trình Chí chĩa súng vào hắn, đôi mắt đã nhiều ngày không nghỉ ngơi đỏ ngầu, dữ tợn nhìn hắn, “Câm miệng!”
Tôi ngã xuống đất.
Trình Chí, Châu An An.
Đúng vậy, tôi là Châu An An.
Vô số ký ức như thủy triều, dâng trào.
Trình Chí là bạn trai tôi, là một cảnh sát vũ trang vinh quang, vì một vụ án đặc biệt lớn, anh bị phát hiện khi làm nội gián, tôi cũng bị bắt đi.
Chúng dùng tôi để đe dọa Trình Chí, nhiệm vụ của Trình Chí sắp thành công, không thể vì tôi mà thất bại.
Giữa vô số súng đạn, anh bảo tôi đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng cứu tôi ra.
Nhưng làm sao tôi có thể nhẫn tâm để thành quả của biết bao người suốt bao nhiêu ngày đêm bị hủy hoại trong tay mình.
Tôi tự ý để lại anh một mình.
Tôi nhớ, anh khóc nói với tôi, nhất định sẽ không sao đâu.
Đồ dối trá.
Tôi thẫn thờ ngồi trên mặt đất.
Trình Chí dẫn người ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người đến tiếp ứng.
Tôi gượng đứng dậy, ánh mắt bỗng dừng lại trên một người.
Hắn chưa chết!
“Trình Chí!”
Tôi hét lên hết sức, chạy điên cuồng.
Thân thể trực tiếp đè lên người anh, trong khoảnh khắc viên đạn xuyên qua cơ thể tôi, anh ôm chặt lấy tôi.
Viên đạn xuyên sâu vào vai, máu bắn tung tóe.
Tôi ngẩng đầu, mở to mắt, trong chốc lát, giống như bị ai bịt miệng bịt tai, bóng tối lần nữa ùa tới.
Lực đạo của Trình Chí giống như muốn bóp nát tôi, anh cười, “Em đã chết một lần vì anh rồi, làm sao anh nhẫn tâm để em bị thương nữa.”
Khu rừng đã nhiều ngày không mưa, bây giờ lại mưa như trút nước.
16
Tôi ngồi co ro ở cửa phòng phẫu thuật, khóc đến mức thở không ra hơi.
Ánh đèn lặng lẽ tắt đi.
Trình Chí nằm im lặng trên giường, trên khuôn mặt nhiều ngày không ngủ hiện rõ vẻ mệt mỏi, quần áo trên người đã bị cởi ra, thay bằng bộ đồ bệnh nhân.
Vô cùng yếu ớt.
Tôi đứng bên cạnh anh, lần nữa hồi tưởng lại tất cả ký ức về anh trong hai kiếp.
“Xin chào, tôi tên là Trình Chí.”
“Trình Chí.”
“Em là đồ ngốc à? Cơm cũng không biết nấu.”
“Nhóc ăn vụng.”
“Châu An An, đọc tiểu thuyết ngôn tình trong thư viện, có thú vị không?”
“Có tiền đồ.”
Tôi: “Món bít tết ở quán kia trông ngon quá, Trình Chí, anh làm cho em nhé.”
Trình Chí: “Được thôi.”
Anh đã thực hiện tất cả những lời hứa với tôi.
Tôi cúi đầu nghẹn ngào, “Trình Chí.”
“Đứa nhỏ nhà ai mà khóc dữ vậy?”
Một bàn tay đưa lên, nắm lấy đầu ngón tay tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác, nhìn Trình Chí đang nở một nụ cười rạng rỡ, cúi đầu trước mắt, tôi cắn chặt răng, run rẩy.
Anh dùng sức kéo tôi lại gần, “Nhà anh.”
17
Tôi là Châu An An, tôi có một người bạn trai, tên Trình Chí.
Tôi đã bỏ lại anh ấy một mình.
Sau khi chết đi, tôi mới biết, hóa ra con người thật sự có thể biến thành ma.
Bên dưới cũng có Hắc Bạch Vô Thường, có cả Mạnh Bà.
Tôi đứng trên cầu Nại Hà, nghe tiếng cằn nhằn của Mạnh Bà, suýt chết vì tức.
“Con không uống không uống không uống, con muốn đợi người.”
Mạnh Bà cằn nhằn mệt mỏi, “Không uống thì đừng đứng đây cản đường!”
“Con muốn đứng đây đợi người!”
Tôi cố chấp ngồi xổm ở cửa, không nhúc nhích.
Tôi đã đợi mấy tháng trời, cuối cùng Mạnh Bà không chịu nổi nữa, trực tiếp mở cửa âm phủ cho tôi ra ngoài.
“Muốn đợi thì ra ngoài mà đợi, nhưng cảnh báo cô, ra ngoài rồi, ký ức sẽ mất, cô chưa chắc đã tìm được người cô muốn tìm đâu.”
“Chờ đến khi thời hạn ở lại của cô đã hết, còn không đi, cũng chỉ có thể đầu thai mà thôi.”
“Cô tự cân nhắc cho kỹ đi.”
Có gì mà phải chọn lựa suy nghĩ, tôi trực tiếp bước ra ngoài.
Trình Chí tên ngốc này, cho dù tôi có mất ký ức, chắc chắn cũng sẽ tìm được tôi.
18
Tôi là Trình Chí.
Bạn gái tôi là Châu An An.
Cô ấy đi rồi, là vì tôi.
Tôi muốn đi cùng cô ấy, nhưng kẻ giết cô ấy vẫn đang trốn chạy ngoài kia, tôi không thể tha cho hắn.
Hy vọng An An đợi tôi, tôi sẽ tự mình tìm được cô ấy.
Nhưng hắn ẩn náu quá sâu, vô số anh em lao lên không ngừng, đều không bắt được hắn.
Trong một lần thực hiện nhiệm vụ vây bắt hắn, đồng đội của tôi bị thương, tôi liều mạng cứu cậu ấy, đỡ viên đạn cho cậu ấy.
Tôi không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau, hy vọng tôi có thể tìm được cô ấy.
Nhưng tôi tìm rất lâu rất lâu, vẫn không thể tìm thấy tung tích của cô ấy.
Cho đến khi có người tặng tôi một sợi dây đỏ, nói với tôi rằng, đi theo nó, sẽ tìm được cô ấy.
Lần nữa gặp lại cô ấy, cô ấy đã mất hết ký ức, nhưng vẫn là mang hình dáng trong ký ức của tôi.
Cô ấy đã quên hết tất cả.
Tôi nghĩ, như vậy cũng tốt, những ký ức đau đớn đó cứ để một mình tôi gánh vác là được rồi.
19
“Trình Chí, anh nói xem, bây giờ có phải anh nên gọi em là bà nội không?”
Tôi hào hứng nhìn Trình Chí nằm trên giường.
Bẻ ngón tay đếm, tính ra tôi lớn hơn anh ấy đến mấy đời rồi!
Đến lúc hưởng lợi rồi!
Trình Chí nghiến răng, đè tôi xuống, “Mơ đi!”
Tôi vặn vẹo người định chạy, Trình Chí trực tiếp ôm tôi từ phía sau, “Định chạy đi đâu?”
Tôi quay đầu lại, nghiêm túc nói với anh, “Người ma không chung đường.”
Anh tặc lưỡi, tự ý bế tôi lên giường, “Người ma tình chưa dứt.”
Tôi thở hổn hển nằm trên giường, “Trình Chí, Trương Lâm thế nào rồi?”
Bao năm nay, hắn vẫn luôn ẩn náu rất sâu, năm đó chính là hắn đã tiết lộ thông tin về tôi cho Lão Ngũ, Lão Ngũ mới bắt cóc tôi để đe dọa Trình Chí.
Trình Chí, “Đã bị bắt đi rồi.”
Tôi hừ hừ, “Đáng đời!”
Mối thù hắn trói tôi, tôi vẫn còn nhớ đấy!
Ánh mắt Trình Chí lạnh lẽo, “Hắn sẽ bị trừng phạt thích đáng.”
Tôi gật đầu, nhìn Trình Chí, nhắc lại chuyện cũ, “Trình Chí, anh dám vì để em sống mà nói nhiều lời tổn thương em như vậy, anh quá đáng lắm!”
Trình Chí giải thích, “Chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn cảm thấy em không còn giá trị gì nữa.”
Tôi lắc đầu, “Em không nghe em không nghe, dù sao anh cũng phải bồi thường cho em!”
Trong mắt Trình Chí phản chiếu ánh trăng, dịu dàng đến lạ, “Muốn bồi thường gì?”
Tôi giơ tay, chỉ vào tủ, “Em muốn chiếc nhẫn trong đó.”
Đồ ngốc này, cất đồ cũng không biết cất, bị em phát hiện ra rồi nhé~