Ôm Lấy Mặt Trời - Chương 3
10.
Tôi trốn dưới chiếc ô đen, nhìn xung quanh, và tòa nhà lớn trước mặt.
“Thư viện?”
Trình Chí gật đầu: “Đi thôi.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo anh ấy vào trong, thư viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Trình Chí lấy một cuốn “Tâm lý học tội phạm”, tôi quyết định chọn một cuốn tiểu thuyết tình cảm.
Xem người khác yêu đương thú vị nhất.
“Có tiến bộ đấy.” Trình Chí nhìn tôi.
Tôi tranh luận: “Tiểu thuyết tình cảm cũng là sách!”
Một lúc sau, thấy các cô gái xung quanh ôm một cốc trà sữa, tôi nuốt nước bọt, khẽ nói: “Trình Chí, em muốn uống trà sữa.”
Trình Chí nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đợi đi.”
Tôi lập tức cười vui vẻ.
Ngồi trên ghế không ngừng đung đưa chân.
Đột nhiên, tôi cảm nhận một ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi, tôi hơi nghi hoặc, anh ta là ai vậy?
Anh ta bắt gặp ánh mắt tôi, lập tức chạy tới, xúc động lên tiếng: “An An?”
Tôi: “?”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh nhìn thấy tôi? Lại còn biết em?”
Ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên điên cuồng, nắm chặt tay tôi: “An An! Thật sự là em!!!”
Giọng anh ta rất to, mọi người xung quanh đều nhìn qua, ánh mắt rất kinh hãi.
Dù sao tôi là ma, người bình thường không thể nhìn thấy tôi.
Chỉ sợ mọi người đều nghĩ anh ta là một kẻ tâm thần.
Người đàn ông điên cuồng nhìn tôi: “An An! An An cuối cùng em đã trở về! Anh tìm em rất lâu rồi!”
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, cổ tay tôi rất đau: “Anh buông tôi ra.”
Không xa, Trình Chí trở lại, vừa thấy anh ta, ánh mắt lập tức lạnh lùng.
Một tay kéo anh ta lên, trực tiếp lao ra ngoài.
“Trình Chí! Mày là cái thá gì! Trình Chí! Mày buông tao ra!”
Người đàn ông gào thét.
Tôi vội vàng đuổi theo.
Bên ngoài thư viện, Trình Chí một tay đẩy người đàn ông vào tường, trong mắt là sự lạnh lùng tàn nhẫn mà tôi chưa từng thấy.
“Tránh xa cô ấy ra!”
Người đàn ông đột nhiên cười lên, quay đầu, nhìn thẳng về phía tôi: “An An! Em quên rồi sao! Chính hắn là kẻ hại chết em đấy!”
11
Tôi đứng sững tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Câm miệng!” Trình Chí đấm mạnh vào mặt người đàn ông, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm.
“Trương Lâm! Mày làm tao buồn nôn!”
Trương Lâm cũng không chịu kém, đánh lại: “Trình Chí! Mày có tư cách gì đối diện với An An! Tất cả là lỗi của mày! Mày đã hại chết An An!”
Tôi muốn can ngăn, nhưng đầu óc choáng váng. Tôi chống tay vào bức tường bên cạnh, không hiểu vì sao đột nhiên lại thấy hốt hoảng.
Hai người đánh nhau, thể chất của Trình Chí hơn Trương Lâm không biết bao nhiêu lần. Rất nhanh, Trương Lâm đã không chống đỡ nổi, ngã xuống đất.
Một số người xung quanh đã gọi cảnh sát.
Nhìn Trình Chí bị đưa lên xe cảnh sát, tôi vội vàng đi theo.
Tôi ngồi bên cạnh Trình Chí, anh quay đầu nhìn tôi, trong mắt là nỗi đau buồn tôi chưa từng thấy.
“An An.”
Tôi cúi đầu, nâng tay anh lên, nhìn vết máu trên đó, cau mày nói không vui: “Trình Chí, anh có phải kẻ ngốc không, đánh người sao lại dùng nắm đấm chứ!”
Anh chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả.
Trình Chí nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, “An An.”
Tôi ngẩng đầu, đột ngột lên tiếng, “Em tin anh.”
Trình Chí bỗng ngẩn người, nhìn tôi ngây ngóc. Tôi đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh, “Ngốc rồi à?”
Đột nhiên, anh kéo tôi vào lòng, “An An, xin lỗi em.”
Nghe anh nói “xin lỗi”, không hiểu sao tim tôi như bị bóp nghẹt, khó thở vô cùng.
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.
“Lớn thế này rồi, sao còn khóc như trẻ con vậy?”
Anh nhìn tôi, ánh nắng vương trên mi mắt anh, dịu dàng đến lạ.
Tôi hít mũi, “Người lớn cũng được khóc mà.”
“Ừm.” Anh gật đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Tôi không muốn dùng đôi mắt đỏ hoe đối diện với anh, quay đầu đi, thấy anh cảnh sát phía trước đang nhìn Trình Chí phía sau bằng ánh mắt kinh sợ.
Quên mất, tôi là hồn ma, người khác không nhìn thấy được.
Tôi nhìn sang Trình Chí, anh vẫn đang nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ một lát, “Hay là anh quay đi đi, anh cảnh sát phía trước sắp bị dọa chết rồi.”
Trình Chí nghe lời quay đi.
Đến đồn cảnh sát, cấp trên của Trình Chí đến ngay. Vừa đến đã đánh một cái vào đầu anh, nghiến răng: “Thằng nhóc này! Nghỉ phép mà cũng gây chuyện!”
“Là một cảnh sát vũ trang, đánh nhau với dân thường, vinh quang lắm hả?”
Trình Chí lơ đãng nhìn cấp trên, “Đại đội trưởng, đây là tai nạn.”
“Tai nạn cái đầu cậu!”
Tôi đứng bên cạnh lẩm bẩm, “Trình Chí, cấp trên của anh dữ quá.”
Trình Chí quay đầu lại, nhìn tôi có chút buồn cười, “Đừng lên tiếng.”
“Ồ.” Không nói thì thôi.
Cục trưởng Trương đi qua, hòa giải với cảnh sát. Camera giám sát cũng được lấy ra.
Trong thư viện, Trương Lâm đứng trước một chỗ ngồi trống không làm trò điên khùng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự thư viện. Trình Chí với tư cách là cảnh sát vũ trang, có trách nhiệm duy trì trật tự xã hội.
Anh đưa Trương Lâm ra khỏi thư viện, sau đó không biết vì lý do gì mà hai người xảy ra xung đột.
Nói chung, cả hai đều có lỗi, hòa giải riêng là cách tốt nhất.
Nhưng cả hai đều từ chối xin lỗi.
Cục trưởng Trương tức giận, đánh mạnh vào vai Trình Chí, “Thằng nhóc! Xin lỗi một câu khó thế cơ à!”
Trình Chí cười nhạt, “Cục Trưởng, ông bảo tôi xin lỗi, còn không bằng bảo tôi chạy 10km.”
Cục Trưởng Trương cũng nổi giận, “Vậy thì cút về chạy 10km đi! Tiện thể nghỉ ở nhà 3 ngày nữa cho tôi!”
“Xem khi nào suy nghĩ kỹ lại rồi hãy quay lại.”
Trình Chí không nói gì, trực tiếp về đơn vị chạy bộ.
Tôi vội vàng đi theo bên cạnh anh, “Trình Chí, vết thương của anh, vết thương của anh chưa lành.”
Trình Chí dừng lại ở một nơi vắng người, giơ tay lên, nhìn tôi, “Đau.”
Tôi tức giận nhìn anh, “Đi mua thuốc!”
Tay của bản thân mà cũng không biết thương.
Trình Chí nghe lời đi mua thuốc về, tôi cầm thuốc trong tay, từ từ bôi lên vết thương cho anh, còn cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Có đau không?”
Trình Chí nhìn tôi, cười bất đắc dĩ, “Anh đâu phải trẻ con.”
Tôi khẽ “hừ” một tiếng, tôi còn hy vọng anh là trẻ con, ít nhất biết đau, còn biết khóc tìm mẹ.
Tôi lấy miếng dán cá nhân ra, thấy hình trên miếng dán, anh đột nhiên lên tiếng, “Thôi đừng dán nữa.”
Tôi cúi đầu, không nhịn được bật cười, miếng dán có in hình Hello Kitty.
“Không được.”
Tôi chính đáng từ chối, “Phải dán!”
Trình Chí quyết không chịu thua, “Không dán.”
Anh đứng dậy định đi.
Tôi dậm chân tại chỗ, “nếu anh không dán em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
Trình Chí dừng lại, một lúc sau lại ngồi xuống, vẻ mặt thất bại, nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không phiền, đưa tay ra.
Tôi đã thắng.
Dán từng miếng Hello Kitty lên từng khớp xương.
Cả người đồ đen kết hợp với một tay đầy miếng dán màu hồng, chẳng có chút cảm giác gì là không hợp cả.
“Xong rồi!”
Trình Chí cố gắng không nhìn vào mấy miếng dán, quay trở lại trung tâm huấn luyện cảnh sát vũ trang, thay quần áo huấn luyện, bắt đầu chạy.
“Đội trưởng! Đội trưởng! Anh đã về rồi!”
“Đội trưởng! Nghe nói vừa nãy đại đội trưởng vội vã chạy đi, có chuyện gì vậy?”
“Đội trưởng, đội trưởng—”
Một đám người nhanh chóng chạy đến, ríu rít vây quanh Trình Chí.
Trình Chí bực bội giơ tay lên, “Tránh ra.”
Vừa giơ tay lên, miếng dán Hello Kitty màu hồng giấu trong găng tay lộ ra.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, “Đệt! Đội trưởng! Tâm hồn thiếu nữ của anh lợi hại thật!”
“Đội trưởng, anh quá nữ tính rồi! Sao lại dán miếng dán màu hồng chứ?”
“Xì xì xì, đội trưởng anh có vấn đề rồi đúng không, khai thật đi.”
Trình Chí bị cả đám làm phiền đến bực mình.
Anh dừng lại, lạnh mặt nhìn cả đám, “Sao? Bạn gái dán cho, ghen tị à?”
Mọi người, “?”
“Đệt! Đội trưởng anh không phải người!”
“Đội trưởng anh không biết xấu hổ!”
“Đội trưởng, anh dám lén lút yêu đương sau lưng chúng tôi! Không đúng đắn!”
Sau một chàng chỉ trích, Trình Chí ngước mắt nhìn về phía tôi.
Mặt tôi đã đỏ như gấc, gì, gì mà bạn gái chứ, tôi đồng ý lúc nào?
Trình Chí đột nhiên bật cười.
Rất hư hỏng, nhưng cũng rất chính trực.
12
Về nhà, tôi cứ lén lút nhìn Trình Chí.
Hôm nay trên sân tập anh nói “bạn gái” là có ý gì vậy?
Muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Tối đến, nằm trên giường, tôi cứ trở mình liên tục.
Đột nhiên, giường lõm xuống một chút, một bàn tay vòng qua ôm lấy eo tôi.
Tôi quay người lại, thấy Trình Chí ở gần trong gang tấc, lập tức cứng đờ người.
“Ngủ không được à?” anh hỏi.
Tôi thật thà gật đầu, “Ừm ừm.”
Trình Chí dùng tay chống đầu, thong thả nhìn tôi, “Tại sao?”
Tôi vò võ không thôi, ngón tay đan vào nhau, như sắp thắt nút.
Tôi đành liều một phen, đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, “Anh, hôm nay anh nói ‘bạn gái’ là có ý gì?”
Trình Chí nhìn tôi, bỗng nhiên bật cười, kéo tôi vào lòng.
“Nghĩa đen.”
Tôi, “Hả?”
Anh gác đầu lên vai tôi, những sợi râu lún phún cọ vào vai tôi, làm tôi ngứa râm ran.
Giọng anh trầm trầm, “Châu An An, em ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, giờ còn muốn quỵt nợ hả?”
Tôi, “!”
Tôi nhìn anh sửng sốt, “Rõ ràng là anh động tay trước mà!”
Anh cười, “Ừm, anh không quỵt nợ.”
“Hừ!”
Tôi hừ một tiếng, quay người đi, nhưng khóe môi lại không kìm được cong lên.
13
Sau mấy ngày nghỉ, Trình Chí trở lại đơn vị, trước khi đi, anh cởi sợi dây đỏ ở cổ tay ra, dặn tôi, “Đừng chạy lung tung, bên ngoài toàn người xấu.”
Tôi ngạc nhiên nhìn sợi dây đỏ bị cởi ra, “Có thể cởi ra à?”
Trình Chí nhìn tôi cười, “Chứ sao nữa?”
Tôi sốc, tức giận, tại sao tôi không thể!
Vừa cởi ra là bị điện giật.
Thật không công bằng!
Để xoa dịu cơn giận của tôi, Trình Chí mua rất nhiều đồ ăn ngon về, tôi lập tức thỏa mãn.
Trưa, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi đi đến cửa, khẽ hỏi, “Ai vậy?”
Giọng nói bên ngoài tự nói, “Xin chào, có ai không? Đây là đồ ăn do ông Trình đặt.”
Đồ ăn của ông Trình?
Trình Chí?
Tôi nghi ngờ một giây, chẳng lẽ là Trình Chí đặt đồ ăn cho tôi.
Đợi người giao hàng đi, tôi đi xuyên qua cửa, ngồi xổm xuống đất xem thông tin đơn hàng.
“An An!”
Tôi lập tức ngẩng đầu lên.
Trương Lâm ăn đồ của người giao hàng đứng sau lưng tôi, tôi lập tức định chạy, tay anh ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi.
Anh ta vội vàng nói, “An An đừng sợ! An An, anh đến cứu em đây!”
“Em quên rồi sao! Tất cả là do Trình Chí hại em! Chính hắn ta đã tự tay giết em!”
Tôi đứng tại chỗ, nhìn Trương Lâm trước mặt, không ngừng giãy giụa, “Trương Lâm anh buông tôi ra!”
Trương Lâm gấp gáp, “An An tin anh đi, anh sẽ không làm gì em đâu, em đi với anh, anh nhất định sẽ làm em tin anh!”
Tôi nhìn vẻ điên cuồng của Trương Lâm, không dám chọc giận anh ta.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Trương Lâm nói rất nhanh, “Đưa em đến nơi có thể khiến em nhớ lại những chuyện trước kia.”
Tôi thăm dò nói, “Vậy anh buông tôi ra trước được không?”
Trương Lâm đột nhiên lấy một vật từ trong người ra, buộc chặt vào tay tôi, đầu bên kia buộc vào cổ tay anh ta.
“Được rồi, buông ra rồi đó.”
Tôi muốn vùng ra chạy trốn, nhưng lại phát hiện không thể thoát được.
Trương Lâm tiến sát đến gần tôi, “An An, anh sẽ không làm hại em đâu, tin anh.”
Tôi lùi lại hai bước, “Anh tránh xa tôi ra.”
Anh ta lùi lại hai bước.
Trương Lâm lái xe, đưa tôi đến một nhà kho bỏ hoang trên núi.
Ở đó có một chiếc máy tính và một chiếc máy chiếu.
Nhìn kho bãi bỏ hoang này, đầu tôi như nổ tung, một vài thứ trong đầu điên cuồng gào thét muốn trào ra.
Gương mặt tôi lập tức tái nhợt, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Trương Lâm trực tiếp mở máy tính, “Đây là camera giám sát trước đây, anh đã rất vất vả mới tìm được, bên trong có câu trả lời em muốn.”
Video trên máy chiếu được mở ra.
Bên trong có ba bóng người, một là tôi, một là Trình Chí, người còn lại đang khống chế tôi.
Trong mắt Trình Chí đầy vẻ lạnh lùng, cứ thế nhìn tôi, “Châu An An, cô tưởng cô rất quan trọng đối với tôi sao?”
“Cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi tôi dùng để giải trí thôi, cho cô chút lợi lộc là cô đã tự mãn, thật dễ lừa.”
“Lão Ngũ, anh ra tay đi, dù sao cô ta cũng chẳng quan trọng gì với tôi, anh có giết cô ta, tôi cũng chẳng sao cả.”
“Nhưng tôi có thể khẳng định, hôm nay anh chắc chắn không thoát được đâu!”
Người phía sau liên tục kéo tôi lùi lại, “Trình Chí! Anh đừng lại gần! Lại gần nữa tôi sẽ thật sự giết cô ta!”
Trong mắt Trình Chí không chứa đựng chút tình cảm nào, “Giết đi.”
Anh từng bước tiến lại gần, Lão Ngũ phía sau bộc lộ sát khí, đột ngột lái xe, lao thẳng ra phía trước.
Bỗng nhiên, không hiểu vì sao, chiếc xe đột ngột mất kiểm soát, lao thẳng xuống núi.
Video kết thúc đột ngột.
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Tôi ngã gục xuống đất, trong đầu toàn là hình ảnh Trình Chí lạnh lùng vừa nãy.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi xuống.
“An An! Em xem! Chính là Trình Chí đã giết em! Chính là hắn! Em đi với anh nhé!”
Trương Lâm đi tới, định ôm tôi dậy.
“Trương Lâm!”
Một chiếc xe đột ngột lao vào, Trình Chí nhảy xuống xe, lao thẳng về phía tôi.
Trương Lâm thấy Trình Chí đến, lập tức chạy về hướng khác.
Tôi bị anh ta kéo theo, liên tục chạy về phía trước.
“Trương Lâm! Dừng lại cho tôi!”
Khóe mắt Trình Chí đỏ ngầu.
Cuối cùng, Trương Lâm vẫn không chạy thoát được Trình Chí, Trình Chí vồ lấy Trương Lâm ngã xuống đất.
Tôi nhìn Trình Chí đè lên người Trương Lâm, đột ngột ngất đi.