Oán Khí Tám Trăm Năm - Chương 3
12.
Đúng vậy.
Người khiến anh đau khổ cả đời, còn có tên đạo sĩ đã bày kế cho nhà họ Trần.
Vốn dĩ Trần Dụ Sinh có số mệnh phú quý, nhưng đạo sĩ kia tham lam số mệnh tốt của anh, dùng tà thuật để chuyển mệnh cách đó sang cho mình.
Không chỉ vậy, tên đạo sĩ đó còn dùng mạng người để kéo dài tuổi thọ.
Lão đã sống được hơn tám trăm năm.
Tôi cảm thấy nhức đầu: “Tên đạo sĩ đó, tôi sẽ xử lý lão, anh đừng ra tay.”
Trần Dụ Sinh nhìn tôi chằm chằm: “Tại sao cô lại giúp tôi? Tôi vốn định giết cô.”
“Muốn giết tôi à?”
Tôi bật cười, dù sao tôi cũng là một Âm Dương Sư, Trần Dụ Sinh muốn làm gì, chẳng lẽ tôi không biết sao?
Anh ta chỉ định rút âm khí trong cơ thể tôi để tăng cường linh khí cho mình.
Rút âm khí ra sẽ đau như bị dao đâm vào ngực.
Ngoài cơn đau đó ra, cùng lắm tôi chỉ cảm thấy suy nhược, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Tên đạo sĩ đó coi tôi là kẻ ngốc để lừa, còn Trần Dụ Sinh thì chẳng thèm phản bác.
Tất nhiên, anh ta không giết tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ không giết người khác.
“Thôi được rồi, nghỉ ngơi đi. Tên đạo sĩ đó gần đây chắc cũng không dám giết người nữa.”
Lão đã già yếu, không còn được nhà họ Trần giúp đỡ, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể đạp ngã lão.
Tôi kéo Trần Dụ Sinh nằm xuống: “Ngủ một giấc an lành đi.”
Oán khí quanh người anh đã tiêu tan không ít.
Trần Dụ Sinh nằm trên giường, vẫn nhìn tôi: “Nếu tôi đầu thai, cô cũng không thể sống tiếp được, cô muốn chết sao?”
“Không đâu. Tôi đã sống nhờ vào anh đến giờ, cũng coi như lời rồi.”
Trần Dụ Sinh lặng lẽ quay lưng lại với tôi, không nói gì nữa.
13.
Tôi dẫn Trần Dụ Sinh đi chơi từ sáng đến tối.
Anh ta thích ăn bánh quy, nên tôi luôn mang bánh theo. Tôi chỉ vào tuyến xe buýt: “Đây là xe buýt, tôi sẽ dẫn anh đi thử.”
Trần Dụ Sinh vừa ăn bánh quy, vừa theo sau tôi.
Tôi đưa anh đi xem tất cả những công trình nổi tiếng trong thành phố.
Trần Dụ Sinh không nói một lời.
Cho đến khi vào thư viện tỉnh, anh mới có chút cảm xúc.
Anh ta rất phấn khích: “Ở đây toàn là sách sao?”
“Đúng, ở đây có đủ mọi loại sách.”
“Tôi có thể đọc tất cả chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
Trần Dụ Sinh trước đây từng muốn làm thư sinh, khi thấy sách, mắt anh ta sáng rực lên.
Anh ngồi đọc sách cả một ngày.
Còn tôi thì ngủ cả ngày.
Tôi và anh giống như hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Ông nội tôi từng nói, nếu tôi thích đọc sách, thì cái nghề Âm Dương Sư này đến đời tôi là kết thúc vì ông muốn tôi tập trung vào việc học.
Nhưng tôi không thích đọc sách, cuối cùng chỉ có thể trở thành Âm Dương Sư và nhận những công việc nhỏ.
Vì danh tiếng không đủ, kỹ năng chuyên môn cũng không tốt, nên tôi không nhận được nhiều việc, đành phải làm thêm.
Vậy nên khi Trần Tam Kim tìm đến tôi, thuê tôi với giá ba trăm một đêm để giữ mộ, tôi đã đồng ý ngay lập tức mà không suy nghĩ.
Ai mà ngờ, lại gặp chồng mình!
14.
Trần Dụ Sinh đọc sách không ngừng.
Tôi chịu đựng suốt ba ngày, nếu không phải thấy oán khí quanh người anh dần dần tan biến, có lẽ tôi đã quay lưng bỏ đi.
Khi Trần Dụ Sinh bật ra khỏi cơ thể, tôi đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Một luồng hắc khí từ cơ thể của Cố Dư Sinh bay ra.
“A a a a!”
Cố Dư Sinh hét lên thảm thiết!
Tôi giật mình tỉnh giấc, cơn buồn ngủ tan biến, nhìn luồng hắc khí hình người đang lơ lửng cạnh giường, rồi lại nhìn Cố Dư Sinh đang ôm chăn, hét lên đau đớn trên giường.
Mắt Cố Dư Sinh đỏ hoe, trừng mắt nhìn tôi: “Trần Dụ Sinh! Tôi đã nói rồi, đừng dùng cơ thể của tôi để ngủ với cô ta!”
Hắc khí sắp xếp thành vài chữ.
[Tôi không có.]
Cố Dư Sinh không thể nhìn thấy.
Tôi dịch lại: “Anh ta nói là anh ta không có làm thế.”
Cố Dư Sinh cảnh giác trừng mắt nhìn tôi, sợ tôi sẽ làm gì không đứng đắn với hắn.
Tôi bất đắc dĩ nói: “Chỉ có một cái giường ở đây thôi, và chúng tôi đắp hai cái chăn, anh sợ cái gì chứ?”
“Cô… Cô…”
Cố Dư Sinh run lên vì giận, tay chỉ vào tôi.
Tôi vụng về an ủi: “Đừng giận nữa, sức khỏe anh không tốt, lỡ giận quá mà chết thì sao?”
“Tôi thà chết đi cho rồi! Trần Dụ Sinh, anh lại dám dùng cơ thể của tôi để đọc sách suốt như vậy! Tôi đã nói là đầu tôi sẽ đau! Còn cô nữa! Cô dám trèo lên giường của tôi, giờ tôi chẳng còn trong sạch, chết đi cho xong!”
Tai tôi ong ong, chỉ nắm bắt được từ khóa quan trọng.
“Lại à?”
15.
Cố Dư Sinh phớt lờ sự thắc mắc của tôi.
Hắn lật người ra khỏi giường, đi dép lê và bước ra ngoài cửa.
Miệng lẩm bẩm chửi bới: “Tôi sẽ không bao giờ cho anh mượn cơ thể nữa, nếu muốn lấy mạng tôi thì cứ đến mà lấy, kiểu sống này tôi không chịu nổi thêm một ngày nào nữa!”
Hắn bước đến cửa, rồi chỉ vào đôi dép lê dưới chân.
Vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng: “Cô dám đưa tôi đi dép rẻ tiền thế này sao!”
Tôi ngơ ngác.
Không ai nói với tôi rằng Cố Dư Sinh, Cố tổng tài, lại là một kẻ thích gào thét như vậy.
Hắc khí của Trần Dụ Sinh ghép lại thành hai chữ.
[Xin lỗi.]
Tôi dịch: “Anh ta nói xin lỗi.”
Cố Dư Sinh không chấp nhận lời xin lỗi, mạnh tay đóng cửa, hậm hực bỏ đi.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tôi hỏi: “Giờ làm sao đây?”
Hắc khí ghép chữ: [Ngủ.]
Hình người của hắc khí lơ lửng đến giường, nằm xuống bên cạnh tôi.
Màu sắc của hắc khí đã nhạt đi nhiều, không còn đậm đặc như trước.
Theo tiến độ hiện tại, không quá ba tháng nữa, Trần Dụ Sinh sẽ có thể đi đầu thai.
16.
Tôi định dẫn Trần Dụ Sinh đi du lịch.
Chưa kịp ra cửa, thì Cố tổng, người tối qua rời đi vội vàng, lại quay về.
Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy ngại ngùng, có chút lúng túng.
“Trần Dụ Sinh còn ở đây không?”
Tôi liếc nhìn hình người của hắc khí bên cạnh: “Còn.”
Sắc mặt Cố Dư Sinh lúc xanh lúc trắng, đấu tranh nội tâm một hồi lâu, rồi nói: “Tôi sẽ cho anh mượn cơ thể của tôi.”
Hắn liếc nhìn tôi một cái: “Anh muốn làm gì với cô gái này… cũng được.”
Hắn rít ra từng từ qua kẽ răng.
“Nhưng! Nhất định phải giữ sạch sẽ, chú ý vệ sinh!”
Tôi: ?
Hắc khí ghép chữ: [Hỏi anh ta muốn làm gì.]
Tôi dịch lại: “Anh muốn làm gì?”
Cố Dư Sinh mím môi, đi thẳng vào vấn đề: “Công ty đang gặp chút rắc rối, tôi không thể giải quyết được, Trần Dụ Sinh, anh giúp tôi.”
Tôi kinh ngạc: “Anh ta thuộc đời tổ tiên của anh, mà một công ty công nghệ hiện đại gặp rắc rối, anh tìm anh ta thì làm sao mà anh ta giải quyết được chứ!”
Cố Dư Sinh cười khẩy một tiếng.
“Công ty là do anh ta sáng lập, anh ta không giải quyết được thì ai giải quyết?”
17.
Tôi lại ngạc nhiên.
Trên đường về công ty, Cố Dư Sinh kể cho tôi nghe về những ân oán giữa hắn và Trần Dụ Sinh.
Thực ra hắn từng rất thích Trần Dụ Sinh.
Nhà hắn khá giả, nhưng từ nhỏ sức khỏe đã yếu, thuốc men không chữa được.
Năm hắn mười hai tuổi, cha hắn đã tìm đến một đạo sĩ để lập trận pháp, sau đó hắn gặp được Trần Dụ Sinh.
Ban đầu, hắn còn có thể nhìn thấy trạng thái hắc khí của Trần Dụ Sinh.
“Anh ta mượn cơ thể của tôi, ngày đêm đọc sách, làm tôi đau đầu vì tôi vốn dĩ không thích đọc sách.”
“Còn chưa hết, anh ta còn lập công ty, bắt tôi mỗi ngày phải đi làm.”
“Nhà tôi giàu như thế! Tôi không cần khởi nghiệp cũng có thể sống thoải mái cả đời, sao phải đi chịu khổ đi làm chứ?”
Tôi liếc nhìn Cố Dư Sinh đang thao thao bất tuyệt.
Hắn dường như tìm được chỗ để trút giận, nói không ngừng.
Chuyện Trần Dụ Sinh mượn cơ thể hắn, hắn đã kìm nén nhiều năm.
“Bạn bè tôi đều nghĩ tôi bị tâm thần phân liệt, lúc thì làm tổng tài, lúc thì làm kẻ vô dụng. Tôi không chịu nổi nữa.”
Tôi ngồi sát bên hắc khí, hỏi: “Vậy rốt cuộc là sao?”
Cố Dư Sinh trở nên im lặng.
Sau đó hắn xin lỗi: “Vì vậy, tôi đã tìm một đạo sĩ và phong ấn anh ta lại.”
“Tất nhiên, tôi cũng chịu quả báo, sức khỏe tôi kém đi, không có anh ta thì tôi bệnh đến hôn mê suốt nửa năm.”
Tôi: …
Không ngạc nhiên khi hắn nằm trong bệnh viện, sợ rằng Trần Dụ Sinh sẽ giết hắn.
Mà Trần Dụ Sinh nói hắn không nghe lời, chắc là vì hắn không chăm chỉ học hành và đi làm…
Ở một khía cạnh nào đó, Trần Dụ Sinh rất cứng nhắc và bảo thủ trong suy nghĩ.
Tôi hỏi Trần Dụ Sinh: “Anh thích đọc sách thì cứ đọc, sao lại phải lập công ty chịu khổ làm gì?”
Hắc khí ghép lại thành chữ.
[Bây giờ là xã hội pháp trị.]
[Nhà họ Trần người quá nhiều, tôi không thể giết hết.]
[Tôi muốn dùng chiến tranh thương mại để giải quyết nhà họ Trần.]
18.
Quá đỉnh.
Tôi giơ ngón tay cái, chiến tranh thương mại, là cách mà tôi không thể nghĩ ra.
Người nhà họ Trần giàu có cả trăm năm, con cháu đông đúc. Họ quả thật là hậu duệ của dòng họ Trần, hưởng những ngày tháng phú quý, nhưng cũng chưa đến mức phải chết.
Vì vậy, dùng chiến tranh thương mại để lấy đi tài sản của nhà họ Trần là cách tốt nhất.
Đáng tiếc là Cố Dư Sinh không hợp tác.
19.
Cố Dư Sinh và Trần Dụ Sinh đạt được thỏa thuận.
Trần Dụ Sinh quản lý công ty, sử dụng cơ thể và tài sản của Cố Dư Sinh để tiến hành chiến tranh thương mại với nhà họ Trần.
Hai người hợp tác rất ăn ý.
Tôi chịu trách nhiệm hậu cần.
Thỉnh thoảng đưa bánh quy cho Trần Dụ Sinh đang bận đến mờ mịt.
Anh không thích ăn thứ gì khác, chỉ thích loại bánh quy bơ sữa cơ bản.
Trần Dụ Sinh ăn mà có lúc còn ngại ngùng, thỉnh thoảng môi anh chạm vào ngón tay tôi, khiến mặt anh đỏ bừng.
Rất đáng yêu.
Còn về cái gọi là chiến tranh thương mại, chẳng qua là Trần Dụ Sinh đơn phương nghiền nát nhà họ Trần.
Trước đây, anh đã làm công ty của Cố Dư Sinh phát triển rất lớn, muốn xử lý nhà họ Trần chẳng mấy khó khăn.
Oán khí của Trần Dụ Sinh lại tan đi thêm chút nữa.
Người nhà họ Trần quỳ trước cửa văn phòng, khóc lóc kêu gào: “Cố tổng, chúng tôi không biết gia đình chúng tôi đã làm gì khiến ngài không vui, ngài cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ sửa đổi!”
Trần Dụ Sinh đứng trong văn phòng, nhìn đám người nhà họ Trần quỳ ngoài cửa.
“Muộn rồi, không thể sửa được nữa.”
Người nhà họ Trần ầm ĩ khóc lóc, la hét và bị bảo vệ lôi đi.
Họ đã hưởng phú quý không xứng được hưởng quá lâu rồi.
Những tài sản đó đều nhuốm máu, là máu của Trần Dụ Sinh.
Trần Dụ Sinh không ép họ đến đường cùng.
Anh nói: “Tôi sẽ không làm khó nhà họ Trần nữa, từ giờ họ phải tự dựa vào bản lĩnh của mình để tích lũy tài sản, đó là công sức của họ.”
Tôi xoa má anh.
Một người tốt như vậy, lại bị ép đến mức trở thành một oán quỷ.
20.
Trần Dụ Sinh bận xong, giờ đến lượt tôi bận.
Tôi báo cảnh sát, tố giác lão đạo sĩ không có giấy tờ tùy thân, và tố cáo Trần Tam Kim của nhà họ Trần cùng lão đạo sĩ liên kết giết hại nhiều người.
Xã hội khoa học kỹ thuật mang đến cho cảnh sát thiên la địa võng, lão đạo sĩ không có đường thoát.
Lão bị bắt giam chờ xét xử.
Còn Trần Tam Kim, vừa xuất viện thì vào ngay đồn cảnh sát.
Giải quyết xong hai người đó, tôi dẫn Trần Dụ Sinh lên núi.
Anh trả lại cơ thể cho Cố Dư Sinh, oán khí nhạt đến mức gần như trong suốt.
Cố Dư Sinh khó nhọc leo lên núi, mệt đến thở hổn hển.
Đội đào mộ đã đào suốt ba ngày ba đêm.
Cố Dư Sinh không ngừng than thở: “Sao lại chôn sâu thế này?”
Tôi giả vờ thoải mái: “Vì sợ bị anh ta báo thù, chôn sâu để anh ta không thể bò ra được.”
Chiếc quan tài sắt bị đào lên, đã mục nát gần như vỡ vụn.
Năm xưa nó được phong ấn đến mười lớp, nhưng sau tám trăm năm, cũng không chịu nổi.
Tôi cạy chiếc quan tài sắt ra, bên trong chỉ là bùn thối rữa, chỉ còn lại một sợi tóc đen.
Sắc mặt Cố Dư Sinh tái nhợt: “Đây là Trần Dụ Sinh sao?”