Oán Hận Ngút Trời - Chương 2
06
Ta đã lấy lại được phượng ấn.
Lý do là Ôn Phi không chăm sóc được tiểu hoàng tử, làm sao quản lý lục cung.
Ôn Thanh Đường nghiến răng nuốt hận, nhưng chỉ có thể câm nín chịu đựng.
Nàng mất đi ân sủng và quyền lực, liền viết thư cho Thẩm Thư Dao hỏi kế.
Thẩm Thư Dao trả lời ngắn gọn:
【Vu cổ.】
Ta chặn nàng ở hoa viên.
” Cả cung đều biết Hoàng hậu không tạo thành mối uy hiếp gì, dù có khiêu khích gây khó dễ, nhưng chưa từng hạ độc thủ.
“Chỉ có ngươi, ngày ngày chọc giận, luôn muốn hãm hại, còn nhân lúc ta sảy thai, ngươi đã mua chuộc cung nữ cho ta uống thuốc tuyệt tử.”
Nàng ngẩng cao đầu, giả vờ bình tĩnh.
Ta từng bước áp sát.
“Ngươi muốn hại ta, tự mình lên làm hoàng hậu?
“Hay là vì tên của ta quá giống phu nhân nguyên phối của Vũ An Hầu, ngươi và mẫu thân ngươi, đang sợ hãi?”
Tên của ta và hoàng hậu chỉ khác một chữ.
Thẩm Tri Nhận.
Thẩm Tri Vân.
Chỉ khác nhau một chữ, nhưng cùng chung một số phận.
Ta vì Vũ An Hầu phủ mà dốc tâm dốc sức, nhưng lại bị phu quân yêu thương của mình và thứ muội hãm hại, khiến con trai duy nhất của ta bị bức tử.
Hoàng hậu thì đem theo của hồi môn, dành dụm tiền bạc, thận trọng ở bên vị phu quân đã lụn bại, giúp hắn leo lên ngôi cao, nhưng lại bị hắn khiến cho sảy thai liên tục, còn dung túng sủng phi khiến nàng tuyệt tự, ngày ngày phiền muộn.
Chúng ta đều gặp phải kẻ bội bạc.
Chỉ là ta không thể quay lại thời gian, thay đổi kết cục.
Nhưng nàng vẫn còn sống.
Còn sống, sẽ còn vô hạn khả năng.
Vài ngày sau, hoàng thượng dẫn theo đại hoàng tử đến.
“Ôn Phi sợ nàng cô quạnh, đề nghị để nàng chăm sóc đại hoàng tử.”
Hắn không mấy để ý, bảo đại hoàng tử tiến lên một bước.
“Nhìn xem, nàng có thích không?”
Đại hoàng tử là con hắn sinh ra trước khi thành nhân, mẫu thân chỉ là một cung nữ phụ trách giáo dục hoàng tử.
Khi hắn nhất thời không để tâm, bị nàng ta tính toán.
Dù nàng ta đã tự sát để đền tội.
Nhưng đại hoàng tử từ lâu không được Triệu Chi Hành yêu thương, trong cung tựa như một cái bóng lặng lẽ.
Nhưng nó lại có khuôn mặt trắng nõn giống hệt A Nguyên.
Ta tựa vào Triệu Chi Hành.
“Bệ hạ định đoạt.”
07
Đại hoàng tử ở lại.
Ta không có đem nó ghi tạc dưới danh nghĩa của mình, không bày tỏ tình cảm, cũng ít khi gặp mặt.
Nhưng chưa bao giờ bạc đãi nó.
Nó ở cung Nghi Hòa mấy tháng đã như lột xác, từ một đứa trẻ dần dần như cây liễu non vươn lên, tựa cây tùng xanh vững chãi, đã có phong thái của một hoàng tử.
Nó quỳ trước điện tạ ơn ta.
Ta chỉ bảo Thanh Hạnh truyền một câu: “Nếu ngươi thực sự biết ơn thì hãy an phận thủ thường, ta nhất định bảo toàn vinh hoa phú quý cho ngươi suốt đời.”
Nó không nghe vào.
Ba ngày sau, nó lại lén lút tiến vào cung Chung Thụy của Ôn Phi.
Thanh Hạnh báo lại khi ta đang lật xem những bức họa mỹ nhân.
Một chồng dày.
Người gầy có, người béo có, đều là tuyệt sắc.
Ta chọn vài bức để trên án, rồi đáp lại nàng: “Chỉ cần làm ngơ, không cần đánh rắn động cỏ.”
Sau đó đưa tranh cho nàng: “Giao cho A Phúc công công ngoài điện, hắn biết phải làm gì.”
Hoàng thượng oán trách Vũ An Hầu giữ chặt quyền lợi, không tôn trọng hoàng quyền, đối đầu với hắn trên triều, không nhượng bộ một tấc.
Nhưng hắn lại không thể tìm ra lỗi sai của Vũ An Hầu.
Ngón tay ta chạm vào người hắn, khơi lên từng ngọn lửa.
Thổi nhẹ như lan.
Cũng thắp lên trong lòng hắn những tia lửa hận.
” Tiền đường không sai, nhưng nếu hậu viện không yên, cũng chỉ có thể được cái này mất cái khác.
“Phu thê Vũ An Hầu vốn nổi tiếng là một cặp hiền đức ở kinh thành, bệ hạ có muốn thử xem lòng họ thế nào?”
Lửa nhỏ bắt đầu cháy, cuối cùng thành biển lửa.
Triệu Chi Hành còn đưa thêm hai bức họa mỹ nhân.
“Hoàng hậu chọn mỹ nhân, dù đẹp nhưng ít nhiều đều mang bóng dáng của Vũ An Hầu phu nhân, quá mức hiền lành, đằm thắm.”
Hắn ẩn ý nói:
“Hoa sen tuy thanh nhã nhưng không bằng mẫu đơn diễm lệ.”
Nhưng nói về diễm lệ, chẳng ai sánh được với ta khi xưa.
Chỉ là Vũ An Hầu chưa từng thích mẫu đơn rực rỡ, vì sẽ làm lu mờ hào quang của hắn.
Hắn thích hoa sen thanh khiết, thích dây leo mềm mại, thích hoa giải ngữ nhu mì, biết nghe lời.
Khi nghe tin Vũ An Hầu say rượu làm loạn đến mức phu thê bất hòa, ta không những không hả hê, mà còn cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Nữ nhân mà hắn chọn giống hệt Thẩm Tri Nhận thuở thanh xuân. Hắn nhìn nàng, từng tiếng từng tiếng đầy thâm tình gọi bằng cái tên xưa cũ.
“Nhận nương.”
08
Khi ta mới gả vào, Vũ An Hầu phủ đã chỉ còn là một vỏ bọc rỗng.
Không tiền, không đất đai.
Gia cảnh sa sút.
Vũ An Hầu khi ấy, ngoài danh tiếng hão của một công hầu và vẻ ngoài ưa nhìn, cùng sức lực như trâu thì chẳng có chút thành tựu gì.
Là ta, từng chút từng chút dùng của hồi môn mở tiệm buôn bán, khai thông đường giao thương.
Lại nhờ bằng hữu thân thiết mà mở rộng đường tiến thân cho Vũ An Hầu lên cao như hôm nay.
Lần đầu tiên hắn được thăng chức giáo úy;
Lần đầu tiên thấy phủ đệ bừng sáng;
Lần đầu tiên thiết lập tông học…
Hắn gọi từng tiếng “Nhận nương”, dường như muốn hòa ta vào xương cốt của mình.
Thế nhưng sau này, khi danh tiếng vang dội, hắn lại chê ta mạnh mẽ, trách ta lộng quyền, hễ bất mãn liền cau mày giận dữ, quen dùng lời lẽ lạnh lùng xem ta chẳng ra gì.
Thậm chí sau khi ta chết nhiều năm, sau khi hắn ép chết đứa con duy nhất của ta, vậy mà lại bắt đầu nhớ đến điểm tốt của ta.
Thật là ghê tởm!
Ta không chịu nổi nữa, ngồi bật dậy, nôn khan mấy lượt.
Khi ngẩng đầu lên, ta thấy Triệu Chi Hành.
Hắn đứng từ ngoài điện, nhìn chằm chằm vào bụng ta, ánh mắt lạnh lùng và tăm tối.
“Hoàng hậu, là chuyện gì đây?”
Chỉ trong một thoáng, ta hiểu được ẩn ý trong lời hắn.
Hắn sợ ta có thai.
Dù biết Ôn Phi đã ra tay, hắn vẫn sợ chuyện không may xảy ra.
Đây chính là Triệu Chi Hành.
Hắn có thể sủng ái ta, có thể để ta nắm quyền trong hậu cung, phong quang vô hạn, nhưng không thể để ta sinh hạ một đứa con mà hắn không chấp thuận.
Chỉ vì hoàng hậu xuất thân thấp kém.
Nàng không xứng.
Ta cảm thấy một nỗi buồn lạnh lẽo.
Vì hoàng hậu, cũng vì bản thân mình.
“Dạo gần đây thần thiếp luôn cảm thấy đau bụng khó chịu, tiếc là thái y vô dụng, không tìm ra nguyên do.”
Sắc mặt hắn dịu đi đôi chút.
Ta chỉ làm như không biết, nhẹ giọng châm chọc vào tim hắn:
“Thần thiếp sớm biết vì Ôn Phi mà đời này thiếp đã không còn duyên phận với con cái. Chỉ vì Vũ An Hầu phủ gia thế hiển hách, bệ hạ trên triều cũng gặp nhiều áp lực, tất nhiên không tiện làm chủ cho thần thiếp.
“Thần thiếp hiểu, bệ hạ đừng tự trách.”
Triệu Chi Hành hơi khựng lại, hắn dời mắt đi, rồi bật cười lạnh.
“Vũ An Hầu! Vũ An Hầu thì sao?
“Mọi người đều nói Vũ An Hầu thâm tình, nhưng trong mắt trẫm cũng chỉ đến thế mà thôi!”
09
Có lẽ vì không cam lòng trước hành động của Vũ An Hầu trên triều, cũng có lẽ vì còn chút áy náy với ta, hắn bắt đầu lạnh nhạt với Ôn Phi, gửi đến cung Nghi Hòa của ta từng đợt thưởng phẩm.
Ta nhẹ nhàng chạm vào giữa trán hắn, từng chút từng chút truyền vào đó một chút âm khí khi hắn đang ngủ say.
Móng tay dài dần thu lại, chỉ còn đôi mắt vẫn ánh lên sắc đen huyền bí.
Ta ngẩng đầu:
“Đại hoàng tử bên đó, có động tĩnh gì không?”
Đó là một hài tử rất nhẫn nhịn.
Chứng đau đầu của Triệu Chi Hành đã bắt đầu phát tác từng lúc, búp bê vu cổ của đại hoàng tử vẫn chưa giấu vào cung Nghi Hòa.
Ta đóng giả cơn đau bụng rất vất vả.
Thời gian rảnh, ta bắt đầu tính toán chặt đứt đường buôn bán của Vũ An Hầu phủ, dồn ép sinh ý của chúng.
Dù phần lớn nhân lực do ta sắp xếp đã bị Thẩm Thư Dao thay thế, nhưng muốn biết tường tận cũng không khó.
Tâm phúc của nàng ta vẫn đi lại trên con đường buôn bán mà ta đã mở, vận hành các cửa hàng ta lập, từng đồng từng cắc kiếm được đều dồn về cho Vũ An Hầu phủ ăn sung mặc sướng, phóng đãng xa xỉ.
Còn A Nguyên của ta, năm bảy tuổi đã bị Thẩm Thư Dao hãm hại lần nữa, bị đày đến trang viên heo hút, quần áo mỏng manh, đói rét tự chống đỡ.
Vũ An Hầu không xứng làm cha.
Thẩm Thư Dao không tin vào nhân quả.
Nhưng đạo trời xoay chuyển, thiện ác sẽ có báo ứng.
Những gì họ nợ, đều phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
Ta giao tất cả thưởng phẩm mới nhận cho Thanh Hạnh.
Kèm theo là một mảnh giấy dày đặc chữ, ghi rõ tên người, địa điểm, chi tiết cách thức để phá hủy con đường buôn bán, làm cho cửa hàng của Vũ An Hầu phủ không còn ngày trở lại.
Sự đời, để làm được một việc tốt thật khó, nhưng nếu chỉ để phá hủy thì đơn giản hơn nhiều.
Từng mối quan hệ móc nối giữa quan lại và thổ phỉ, từng tội trạng ăn chặn, bòn rút lòng dân, từng kẻ quyền quý phất lên nhờ vào đường buôn của Vũ An Hầu phủ…
Như trận lũ quét, tất cả đều đến tai thiên tử.
Không lâu sau, Ôn Phi ôm tiểu hoàng tử quỳ trước cửa cung của hoàng thượng.
10
Hoàng thượng lưu lại cung Chung Thụy liên tục mấy ngày.
Khi đến cung Nghi Hòa, hắn vẫn còn chút lưu luyến chưa dứt.
“Hóa ra, những tiểu thư quyền quý phủ đầy vàng ngọc này, khi dịu dàng mềm mỏng, cũng chẳng khác gì những cung nữ thấp hèn bám vào cành cao.
“Chỉ là thứ họ muốn, lớn hơn và nhiều hơn mà thôi.”
Hắn rất hưởng thụ sự ân cần mềm mại của Ôn Thanh Đường.
Vì thế không tiếc luật pháp, không để ý phản đối, nhẹ tay với Vũ An Hầu phủ, xử phạt không quá nghiêm khắc.
Vũ An Hầu chỉ bị miễn chức, tịch thu toàn bộ gia sản.
Nhưng những gia tộc, quan lại dính líu thì bị Triệu Chi Hành giáng tội với uy lực sấm sét.
Lưu đày, tịch thu gia sản, bỏ tù…
Giờ đây, Vũ An Hầu đến cửa phủ cũng không dám bước ra.
Danh tiếng mất sạch, tiền đồ chấm dứt, nửa đời cố gắng thành công cốc.
Hắn đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Thẩm Thư Dao, ngày càng hoài niệm những điều tốt đẹp về Thẩm Tri Nhận, thậm chí đưa cả nữ nhân thay thế nuôi ở ngoài về phủ.
Thẩm Thư Dao không còn giữ được vẻ ôn hòa nhu mì khi xưa, dùng đủ mọi thủ đoạn, lại càng làm Vũ An Hầu thêm xa lánh.
Đôi thần tiên quyến lữ rốt cuộc trở mặt thành thù.
Ôn Thanh Đường trong hậu cung lo lắng đến phát điên.
Nàng nghe nói chuyện này là do ta ra tay sắp đặt, liền chạy đến cung Nghi Hòa phát điên.
“Thẩm Tri Vân, ngươi thật sự là ác độc. Ta chẳng qua chỉ khiến ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, còn ngươi lại bày mưu tính kế diệt cả gia đình ta.”
Dù gì ta cũng là oán hồn, quanh quẩn ở nhân gian lâu ngày, càng lúc càng khó kìm nén khí thế u tối.
Môi đỏ chót nhoẻn miệng, tạo thành một đường cong đáng sợ.
“Ôn Thanh Đường, lời thề năm xưa của mẫu thân ngươi, cũng đã đến lúc ứng nghiệm rồi!”