Oán Hận Ngút Trời - Chương 1
01
Mẫu thân nói rất thuyết phục.
Ta vẫn chống đỡ thân thể bệnh tật, hỏi Thẩm Thư Dao đứng bên cạnh bà:
“Ngươi thực sự sẽ thật lòng đối đãi với A Nguyên?”
Nàng khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mỏng:
“Trưởng tỷ đã cứu mạng di nương, cũng từng giúp đỡ khi muội bị từ hôn.
“Thư Dao không có cách nào báo đáp, nguyện đến Vũ An Hầu phủ chăm sóc tiểu thế tử.”
Thẩm Thư Dao trắng trẻo yếu ớt, vẻ ngoài ôn hòa hiền lành, không nổi bật trong đám nữ tử chưa xuất giá của Thẩm gia.
Thế nhưng khi Thẩm gia chọn người tái giá, chính nàng đã chủ động tìm đến mẫu thân, nói rằng muốn báo đáp ân tình của ta.
“Thẩm Thư Dao, ta muốn ngươi thề!”
Nàng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giơ tay lên.
“Ta, Thẩm Thư Dao, thề tại đây: Ta sẽ thật lòng nuôi dưỡng A Nguyên trưởng thành, tuyệt không để nhi tử của mình tranh đoạt vị trí thế tử của Vũ An Hầu phủ, trời đất chứng giám. Nếu sai lời thề, trời tru đất diệt!”
“Không.”
Ta chẳng còn sống được bao lâu, không dám chỉ tin vào lòng người, chỉ mong trời đất có linh, nhân quả có trật tự.
“Nếu có lòng mưu hại A Nguyên, Thẩm Thư Dao sinh nhi tử sẽ chết thảm, bị người đời phỉ nhổ; sinh nữ nhi sẽ mất chồng, con cái đoạn tuyệt, đời đời làm kỹ nữ.
“Thẩm Thư Dao, ngươi dám thề không?”
Giữa tiếng sấm vang dội, ta đột nhiên mở mắt.
Một gương mặt giống hệt Thẩm Thư Dao cúi xuống trước mặt ta, không kiêu ngạo không tự ti:
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không muốn thị tẩm!”
Ký ức của người khác xoáy cuộn trong đầu ta.
Đầu đau như muốn nứt ra.
Ta chống tay lên trán, hồi lâu mới định thần lại.
Xung quanh là cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với Vũ An Hầu phủ.
Ta tự nhéo mạnh một cái, rất đau.
Không phải mơ!
Sau khi chết mười tám năm, ta thế mà lại sống lại trên thân xác của hoàng hậu đương triều.
Nhưng tại sao lại là mười tám năm sau?
Nếu là hai năm trước, A Nguyên của ta đã không phải chết!
Nỗi đau đột ngột xé nát trái tim.
Trước mắt là gương mặt mà ta căm hận vô cùng.
Ôn Phi.
Ôn Thanh Đường.
“Ngươi là nữ nhi của Thẩm Thư Dao và Vũ An Hầu?”
02
Người quỳ trước mặt ngẩng đầu, không vui nói: “Thần thiếp không muốn thị tẩm, không liên quan gì đến phụ mẫu của thiếp, hoàng hậu nương nương hà tất phải hỏi rõ?
“Nương nương không có con, liền muốn đi đoạt nhi tử của người khác, vậy thần thiếp thà không thị tẩm!”
Sự khinh mạn của nàng, cùng ký ức trong đầu, khiến ta nhanh chóng nắm bắt tình cảnh trước mắt.
Hoàng hậu xuất thân thấp kém, tính tình nhút nhát, dù đã gả cho Thành Bình Đế Triệu Chi Hành được sáu năm, nhưng không có con và cũng không được sủng ái.
Trong hậu cung, nàng bị Ôn Thanh Đường xuất thân từ Vũ An Hầu phủ áp chế đến cùng cực.
Hiện tại, không biết Ôn Thanh Đường từ đâu nghe được tin đồn rằng hoàng hậu định chọn con của một phi tần nào đó để ghi tạc dưới danh nghĩa của mình.
Nàng lo sợ hoàng hậu có nhi tử làm chỗ dựa, cũng sợ hoàng hậu nhắm đến nhi tử của mình, nên khi đến thỉnh an, liền viện lý do không muốn thị tẩm để làm khó.
Cung Nghi Hòa yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Các phi tần không chút biểu hiện nhưng đều trao nhau ánh mắt, tin rằng ta sẽ cúi đầu nhẫn nhịn như trước đây.
Ta đặt chén trà xuống, cười lạnh.
“Ôn Phi, đừng nói đến chuyện đồn đãi là thật hay giả.
“Cho dù là thật, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ để mắt đến hài tử của ngươi?”
Không quan tâm đến sắc mặt trắng xanh xen lẫn của nàng.
Ta trầm giọng:
“Ôn Phi, ngươi quả quyết rằng ta không thể sinh hoàng tử, phải chăng ngươi đã ngấm ngầm làm trò xấu sau lưng bản cung?”
Nàng vừa định nói, ta đã sai người đi mời thái y.
Nhưng người đến trước thái y lại là vị đế vương đã hai năm chưa từng đặt chân vào cung điện của hoàng hậu.
Hắn phất tay ra hiệu cho các phi tần lui xuống.
“Hoàng hậu, nàng lại gây chuyện gì nữa đây?”
03
Nỗi đau nhức nhối như từng đợt sóng dâng trào trong tim.
Đây không phải ta!
Khi lời nói của hắn vừa dứt, rõ ràng có một luồng khí lẩn sâu hơn vào trong tâm thức.
Là hoàng hậu.
Nàng ấy vẫn chưa chết.
Nhưng nàng thà rằng để thân xác này lại cho ta, cũng không muốn đối diện với tất cả.
Khi nàng gả cho Triệu Chi Hành, hắn vẫn là một hoàng tử không được sủng ái.
Lúc đó phu thê đồng tâm, gian khổ cũng ngọt ngào.
Cho đến khi các hoàng tử khác đều bị loại trừ trong cuộc tranh đấu, hắn là kẻ duy nhất còn sống sót và bước lên ngai vàng.
Hắn bắt đầu khinh ghét xuất thân của nàng, chán ghét mỗi khi nàng nhắc đến quá khứ, ngay cả hơi thở của nàng cũng khiến hắn bực bội.
Hắn nạp hết lượt quý nữ này đến lượt quý nữ khác, cho phép họ khiêu khích và gây khó dễ đủ điều cho nàng.
Thậm chí hắn còn không cho nàng sinh hoàng tử.
Cuối cùng, thái y vẫn không đến.
Trong gương là một thiếu nữ cau mày, ta đưa tay vuốt nhẹ.
“Để báo đáp cho việc mượn thân xác, ta sẽ giúp ngươi báo thù, được không?”
Môi đỏ khẽ mở.
Ta nghe thấy một tiếng đáp lại.
“Được.”
04
Ta cãi nhau một trận lớn với hoàng thượng.
Sau đó, lấy cớ Ôn Phi mưu hại hoàng hậu không thể sinh con, ta nghiêm chỉnh chỉnh đốn hậu cung, tiện thể diệt trừ hết đám tai mắt cài cắm trong cung Nghi Hòa.
Cung nữ mới đến chải tóc tên là Thanh Hạnh, ngón tay khéo léo.
“Tin hoàng hậu nương nương không thể có con đã lan truyền, nương nương không sợ hoàng thượng phế hậu sao?”
Hắn không dám.
Triệu Chi Hành là kẻ tự ti lại tự phụ.
Hậu cung của hắn giống như nơi nuôi trùng, hắn thích nhất là những quý nữ từng xem thường hắn, nay vì tranh sủng mà vắt óc suy nghĩ, dốc hết thủ đoạn.
Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép họ ngồi lên ngôi chính cung, sinh ra trưởng tử uy hiếp địa vị của hắn.
Vì vậy, ta, người đã theo hắn từ khi hắn còn là một hoàng tử nhỏ bé đến khi nắm quyền thiên hạ, nhưng lại không thể mang thai, mới là lựa chọn tốt nhất.
Người đẹp trong gương với búi tóc mây cao vút, bớt đi nét sầu lo giữa mày, giống như vàng được nung qua lửa, sáng chói như mặt trời trên mây, dung mạo xinh đẹp diễm lệ.
“Tay nghề không tệ.”
Ta quỳ trước cung điện của hoàng đế.
“Thần thiếp biết hoàng thượng thiên vị Ôn Phi, nhưng chuyện lần trước thần thiếp không có lỗi.”
Ánh mắt hoàng thượng như bừng lửa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên ngẩng lên của ta, hắn chợt câm lặng.
Dung nhan của Ôn Phi nhạt nhẽo, nàng thích trang phục và lối trang điểm đơn giản.
Vì nàng được sủng ái, các phi tần trong hậu cung đều học theo phong cách dịu dàng, hiền hòa của nàng.
Giờ ta trang sức lộng lẫy cao quý, dáng vẻ này hắn đã lâu không thấy.
Ta không cúi đầu nữa:
“Hoàng tử của Ôn Phi giống như cữu cữu của hắn.
“Người đời đều nói thế tử Vũ An Hầu là người trong mộng của các khuê tú trong kinh thành, nhưng thần thiếp lại không ưa thích.
“Đừng nói tới việc thần thiếp không có ý nhận nuôi dưỡng hoàng tử của các phi tần trong cung, dù có, thần thiếp cũng chỉ chọn hoàng tử giống hệt bệ hạ.”
Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, lại có chút động lòng.
“Sáu năm thành hôn, trẫm chưa từng biết hoàng hậu lại có tâm ý như vậy, cũng không biết hoàng hậu lại là mỹ nhân tuyệt sắc đến thế.”
05
So với Vũ An hầu, Hoàng thượng có phần mạnh mẽ hơn đôi chút, nhưng cũng chẳng phải quá vượt trội.
May thay, ta đã trải qua nhiều chuyện, không như những tiểu thư thế gia vốn e lệ, giữ kẽ; điều này lại khiến hắn tìm thấy sự thú vị.
Ta liên tiếp được sủng ái ba ngày.
Không lâu sau, tiểu hoàng tử của Ôn Phi ngã bệnh.
Thanh Hạnh vừa từ bên ngoài trở về, lạnh đến mức giậm chân: “Một đứa trẻ mới hơn một tuổi, vậy mà mẫu thân nó làm sao nhẫn tâm như thế?”
Ôn Thanh Đường ghen tị vì ta được sủng ái, đến mức để hài tử ở ngoài trời gió rét gần nửa canh giờ.
Nửa đêm, tiểu hoàng tử sốt cao như lửa đốt.
Hoàng thượng chỉ đành tức giận rời giường của ta để đến trấn an.
Gió lạnh gào thét, ta đứng bên cửa sổ nhìn về hướng Vũ An Hầu phủ, bóng tối từng chút từng chút bao phủ, dần tràn ngập trong đôi mắt ta.
Năm năm tuổi, A Nguyên đã thể hiện thiên tư xuất chúng, nhận được sự yêu thích của danh sĩ đương thời, chẳng bao lâu sẽ bái sư.
Thẩm Thư Dao cũng như hôm nay, lợi dụng hài tử trong bụng mình để phá hỏng tiền đồ của nó.
Ta siết chặt bàn tay, móng tay dài bấm vào lòng bàn tay.
“Ôn Phi, quả thật giống mẫu thân của nàng.”
Nhưng dù tiểu hoàng tử bệnh nặng như vậy, hoàng thượng vẫn không quên đến cung Nghi Hòa của ta, dù chỉ là dùng bữa.
Các phi tần không hiểu.
Ôn Phi lại càng căm giận.
Bệnh tình của tiểu hoàng tử chập chờn kéo dài, đến tận mùa xuân mới có khởi sắc.
Lúc ấy, hoàng thượng đang tựa vào lòng ta, oán giận các gia tộc quyền quý chèn ép hắn trong triều đình.
Oán hận, bất bình, tối tăm…
Tất cả cảm xúc hòa vào những giọt mồ hôi đang tuôn rơi.
Hắn càng lúc càng thân thiết với ta.
Ta ôm lấy hắn.
Cảm thấy chút bi ai, cũng có chút vui vẻ.
Triệu Chi Hành là người sống quá lâu dưới ánh mắt khinh miệt, dù một lần được xoay chuyển lên cao, trong lòng hắn vẫn có một con thú không chịu nổi ánh sáng.
Phải dỗ, phải chiều, phải thương, phải cùng hắn liếm vết thương, cùng chung kẻ thù.
Quan trọng nhất là, ta là quỷ hồn.
Một hồn ma với oán niệm nặng nề không qua được sông Vong Xuyên, vốn dĩ đã có khả năng mê hoặc lòng người.