Nương Tử Xin Tự Trọng - Chương 4
12.
Những ngày tiếp theo, ta rất nhàn rỗi, ngày nào cũng chỉ biết gặm hạt dưa và tắm nắng.
Nhưng Triệu Triệt lại bận rộn đến tối tăm mặt mũi.
Mặc dù vụ án đã được phá, nhưng quân lương vẫn chưa truy hồi được.
Long Hổ Sơn dễ thủ khó công, Triệu Triệt đã va chạm vài lần, sau đó bắt đầu án binh bất động.
Nhưng thời hạn giao nộp nhiệm vụ cũng ngày càng gần.
“Ta biết một đường hầm bí mật.”
Trong đại sảnh, mấy mỹ nam nhíu chặt lông mày, sau khi nghe lời ta nói, lập tức giãn mày ra.
“Không được.”
Chỉ có Triệu Triệt phản đối.
Hắn bảo ta vẽ một bản đồ.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về.”
Nhưng ta là người khá phản nghịch, thích làm ngược lại lời người khác.
Nửa đường hắn nhìn thấy ta, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, cuối cùng thở dài một hơi chấp nhận.
Ta sải bước đi về phía trước, ngoảnh đầu lại phát hiện Triệu Triệt không theo kịp.
“Còn không đi?”
Xa xa, ta thấy Triệu Triệt có vẻ hơi bất lực.
Lạc Ninh đi ngang qua ta, nhỏ giọng nhắc nhở: “Không ai đi phục kích lại đi như vậy.”
…
Ta đi từng bước nhỏ theo sau Triệu Triệt, xuyên qua khu rừng rậm.
“Theo sát ta.” Triệu Triệt liếc mắt ra hiệu với ta, ta liền đến gần hắn hơn một chút.
Binh lính lặng lẽ bao vây toàn bộ sơn trại.
Mấy ngày không gặp, sơn trại lại không thấy một chút dấu vết bị cháy.
Nhìn từ xa, những tên tuần tra trên tường thành lần lượt ngã xuống.
Không ngờ động tác còn khá nhanh.
Ta khen ngợi, quay đầu nhìn Triệu Triệt.
Hắn nhận ra ánh mắt của ta, nhướng mày: “Sao vậy?”
Ta nói: “Chàng thật tuấn tú.”
Lạc Ninh ở không xa đó đột nhiên loạng choạng một chút, ánh mắt nhìn ta phức tạp hơn nhiều.
…
Bạch Thanh bị bắt, liên lụy đến một số người ta quen biết.
Sau khi nhìn thấy Triệu Triệt, hắn trở nên dữ tợn: “Không ngờ ngươi lại ẩn núp sâu như vậy, lúc trước không nên tha cho ngươi!”
Triệu Triệt chống tay lên đao Tuệ Xuân, cười khinh thường: “Đa tạ đã nương tay.”
Có lẽ thấy giãy giụa vô vọng, Bạch Thanh mặt mày xám xịt, trước khi bị áp giải đi, trong mắt tràn đầy tình cảm: “Tiểu Cẩm, nàng ổn chứ?”
??
Chẳng lẽ lúc trước muốn giết ta không phải là hắn?
Giả vờ cái gì!
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, diễn kịch đúng không, ta sẽ diễn đến cùng.
Ta khoác tay lên cánh tay Triệu Triệt, cong môi cười nhẹ: “Nhờ phúc của ngươi, giờ ta rất tốt.”
Sau đó dịu dàng nhìn xuống bụng mình: “Sắp tới ta cũng sắp làm mẫu thân rồi.”
Diễn kịch thì ai mà chẳng biết.
Có lẽ không ngờ ta lại nói ra lời kinh người, mọi người có mặt đều im lặng.
Triệu Triệt cười một cái, nhìn ta đầy tình cảm, nhưng lời nói lại hướng về phía Bạch Thanh: “Tiệc đầy tháng của đứa trẻ sẽ không mời ngươi, dù sao ngươi cũng khá xui xẻo.”
Sau đó lại nói thêm một câu: “Nương tử, nàng thấy quyết định này của vi phu thế nào?”
Ta gật đầu: “Rất tốt, phu quân thật tuyệt!” Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thanh càng đen hơn.
Phải nói rằng, Triệu Triệt rất có kinh nghiệm trong việc chọc tức người khác.
13.
Số quân lương bị mất đã được tìm lại toàn bộ, hoàng thượng thưởng phạt phân minh, Triệu Triệt được thăng chức làm Chỉ huy đồng tri Cẩm y vệ.
Đêm đó, ta mượn ánh sáng của ngọn nến đọc sách một cách say sưa ngon lành, Triệu Triệt đột nhiên đưa cho ta một tấm thiệp mời.
“Mùng 6 tháng tới là tiệc đầy tháng của con trai Lạc Ninh.”
“Đến lúc đó nhớ nhắc vi phu.”
Ta ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn: “Chết tiệt, Lạc Ninh có con rồi!”
Triệu Triệt nhíu mày: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Ta đột nhiên thấy thoại bản không còn thơm nữa.
“Sao không ai nói với ta?”
Ngọn nến bập bùng, khuôn mặt Triệu Triệt trở nên tối sầm: “Nói với nàng cái gì?”
Đột nhiên, khuôn mặt Triệu Triệt từ từ tiến lại gần, thần bí nói: “Nương tử, nàng có quên một chuyện không?”
Ta nhíu mày: “Có sao?”
Triệu Triệt: “Tiệc đầy tháng của con chúng ta.”
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng cao, từng sợi tình tứ quấn quýt.
Ngay sau đó, ta đột ngột tiến lên, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng chàng cũng được rồi?”
Triệu Triệt giật mình, đưa tay vuốt cổ ta: “Vi phu vẫn luôn được.”
Hừ! Gã nam nhân mạnh miệng này.
…
Sự thật chứng minh, Triệu Triệt thực sự rất được.
Ta chảy xuống nước mắt hối hận.
14.
Mùa xuân năm nay đến sớm hơn mọi năm.
Gió nhẹ thổi qua vài cánh hoa mang theo hương thơm theo rèm xe rơi vào trong xe ngựa, nhẹ nhàng đậu trên tay áo Triệu Triệt.
Ta đưa tay phủi cánh hoa: “Không biết đại tẩu thế nào rồi?”
Triệu Triệt an ủi: “Nàng yên tâm, ca ca nàng đã tìm được mấy bà đỡ có kinh nghiệm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đến sơn trại, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên khắp nơi.
Không ngờ tẩu tử ta sinh một ra một đôi long phượng thai.
Nhận một bé trong cặp long phụng từ tay ca ca, ta bảo Triệu Triệt đoán xem là trai hay gái.
Hắn cười rồi nhận lấy đứa bé từ tay ta, nói chuyện rất dịu dàng: “Đến đây, để cô phụ bế nào, đừng để cô cô của con mệt mỏi.”
Ta liếc Triệu Triệt, bất lực xoa vùng bụng hơi nhô lên.
Gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa rơi xuống.