Nương Tử Xin Tự Trọng - Chương 1
1.
Ta đã thành thân.
Đầu óc nóng lên, vỗ đùi cái bốp, liền gả cho Triệu Triệt thân thể yếu đuối.
Hậu quả của sự bốc đồng là đêm động phòng hoa chúc, ta phòng không gối chiếc.
Nguyên nhân là Triệu Triệt bị khiêng đi y quán. Chuyện là thế này.
Triệu Triệt muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của ta.
Cân nhắc cẩn thận, ta do dự không quyết, đại ca trực tiếp đưa ra những lý do sau: “Thứ nhất, hai người đã có tiếp xúc da thịt.”
Khi cứu Triệu Triệt, ta tiện tay băng bó vết thương trên bụng hắn, tiếp xúc da thịt là không thể tránh khỏi, nói thật, cảm giác cũng không tệ.
“Thứ hai, Triệu Triệt lớn lên rất tuấn tú, sau này con cái của hai người chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Quả thật, Triệu Triệt là người nam nhân tuất tú nhất mà ta từng gặp, trắng trẻo, ngũ quan anh tuấn, đứng ở đó, chính là một bức tranh phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
“Thứ ba…”
“Ca ca, ta gả!” Chưa đợi ca ca ta nói ra lý do thứ ba, ta đã đồng ý.
Nói thế nào nhỉ? Thực sắc tính dã.
Cũng coi như dẫm nhằm cứt chó, tiểu lang quân tuấn tú rơi xuống từ trên trời như trong truyện vậy mà lại xảy ra với ta.
Vậy thì Tống Tiểu Cẩm ta có phải là loại người chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong không?
Chưa đợi Triệu Triệt khỏi hẳn, ta đã kéo hắn bái đường thành thân.
Đúng vậy, ta rất vội.
Ta ôm một trái tim kích động, hai tay run rẩy muốn cởi quần áo Triệu Triệt.
Không thể chờ đợi thêm được nữa.
Thật sự không thể chờ đợi thêm được nữa.
Thôi bỏ hết những thứ như thục nữ đi.
Lão nương muốn làm một tục nhân thực sắc tính dã!
Ngay khi ta đẩy Triệu Triệt ngã xuống, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Ta lập tức ngây người.
Ta cũng không dùng nhiều sức, sao hắn lại không chịu nổi chứ?
Sợ có di chứng, ca ca ta trực tiếp khiêng người đến y quán.
Kết quả chẩn đoán lại là cơ thể yếu đuối, cần tĩnh dưỡng.
Chết tiệt! Có mà ăn không được, đây là bi kịch gì của nhân gian vậy!
2.
Để ngăn ta phát huy bản tính sói, Triệu Triệt trực tiếp đặt một chiếc gối giữa giường cưới của chúng ta, mỹ danh là tuân theo lời dặn của đại phu, tĩnh dưỡng.
Ta cười, tức đến phát điên.
Lão nương là loại người như vậy sao?
Xem thường ai vậy!
Là nhị đương gia của Long Hổ Sơn, ta vẫn có chút định lực này.
Ta lập tức biểu quyết tâm: “Yên tâm, trước khi chàng dưỡng bệnh khỏe lại, ta sẽ không đến gần chàng.” Nói xong, rõ ràng cảm thấy Triệu Triệt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ôm chăn co ro ở mép giường ngủ.
Nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, ta không khỏi buồn bã, cái thân hình to lớn này, sao lại yếu đuối như vậy chứ?
“Phu quân, khi nào chàng không khỏe, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ bảo vệ chàng.”
Một lúc lâu sau, hắn vẫn im lặng như gà.
Đây là không tin ta hay là ngủ rồi?
“Phu quân?”
Rút chiếc gối cản trở ra, ta tiến lại gần Triệu Triệt, đưa tay vòng qua eo hắn, nhân cơ hội dùng chút sức, cảm giác rất tốt.
Một lần, hai lần, ba lần… Ngay khi ta chuẩn bị sờ lần thứ tư, bàn tay làm bậy của ta bị bắt giữ, trong bóng tối, giọng nói của Triệu Triệt có chút khàn khàn.
“Nương tử, khụ khụ khụ… Xin tự trọng.”
Ta thừa nhận là ta có hơi vội nhưng người trước mắt là phu quân của ta, lại còn đẹp trai như vậy, ta hoàn toàn là không kiềm chế được, không kiềm chế được.
“Ha ha, chăn của chàng rơi rồi, ta giúp chàng tìm chăn đây.”
Ta tìm một lý do sứt sẹo, Triệu Triệt rõ ràng không tin, ta cảm thấy hắn lại dịch về phía mép giường, sợ ta chiếm tiện nghi của hắn.
Quả nhiên, vận khí cứt chó cũng không phải dễ dàng như vậy.
Thôi bỏ đi, ngày sau còn dài, sớm muộn gì hắn cũng sẽ là của ta.
3
Thành thân với Triệu Triệt chưa được mấy ngày, ta đã mất ngủ.
Mười đêm liên tiếp, ta đều tỉnh giấc từ trong mơ.
Thèm đến tỉnh giấc.
Thảm, thật sự quá thảm.
Mỹ nam nằm ngay bên cạnh, nhìn thấy, sờ thấy nhưng lại không ăn được.
Khóc chết mất.
Vì vậy, ta suýt nữa thì chảy máu mũi mà chết.
Để không xảy ra thảm kịch, ta đưa Triệu Triệt xuống núi tái khám, đại phu kê cho mấy thang thuốc, dặn dò ta cẩn thận.
“Tiểu lang quân thân thể suy nhược, cần tĩnh dưỡng cho tốt.”
Ý ngoài lời chính là mấy ngày trước tĩnh dưỡng uổng phí rồi.
Đây không phải là lãng phí thời gian sao?
Ta mặt đơ, nhìn tấm biển “Hoa Đà tái thế.” sau lưng ông ta, chìm vào trầm tư.
Đây không phải là lang băm chứ?
Ra khỏi cửa, ta kéo Triệu Triệt sang một bên, nói cho hắn biết sự nghi ngờ của ta.
Triệu Triệt cười nhẹ một tiếng: “Nương tử đa nghi rồi.”
“Nếu là danh y, vậy sao thể hư của chàng vẫn chưa khỏi?”
“Khụ khụ.”
Có lẽ lời ta quá thẳng thắn, hắn im lặng một lúc lâu, vẻ mặt buồn bã: “Có lẽ là bệnh từ nhỏ… Nương tử… Có phải chê ta không?”
Cái gì?
Ta không chê mà!
Ý ta là…
“Ai, phu quân? Chàng nghe ta giải thích!”
Triệu Triệt nhận lấy gói thuốc từ tay ta, quay người bỏ đi, không cho ta cơ hội giải thích.
Nhìn bóng lưng buồn bã của hắn, lần đầu tiên ta căm ghét cái miệng của mình, sao lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy chứ?
Mặc dù nghe có vẻ không có gì, nhưng đối với nam nhân mà nói, đó chính là một sự sỉ nhục.
Ta nhận ra muộn màng, chỉ có thể cười trừ, cố gắng giải thích.
May mà Triệu Triệt hiểu chuyện, nửa đường đã tha thứ cho ta.
Vì đường lên Long Hổ Sơn xa xôi, lại thêm thời gian dỗ dành Triệu Triệt hơi mất thời gian, trời đã tối đen, chúng ta vẫn chưa về đến nơi.
Để thể hiện đức tính yêu thương phu quân của mình, ta nhịn đau chọn một tửu lâu trông có vẻ ổn để nghỉ ngơi.
Giá cả thật đắt đỏ!
Mặc dù ta là thổ phỉ, nhưng cũng coi như là cướp có đạo đức, chỉ cướp của những kẻ nhà giàu bóc lột dân lành.
Đi đi lại lại, những thương hộ đi qua địa phận Long Hổ Sơn ngày càng ít, tiền trong tay ta cũng ngày càng eo hẹp.
May mà trước đó, tam đương gia Bạch Thanh cướp được một số bảo vật, mới giải quyết được cuộc khủng hoảng kinh tế của sơn trại.
Vì sức khỏe của phu quân, ta thấy số tiền này bỏ ra rất đáng.
4.
Ăn xong bữa tối, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, hỏi thăm cẩn thận mới biết, hóa ra hôm nay là tết Thất Tịch, buổi tối có biểu diễn đèn lồng.
Ta vốn thích náo nhiệt, tự nhiên mong đợi có thể mở rộng tầm mắt.
Dưới sự thuyết phục của ta, Triệu Triệt miễn cưỡng đồng ý cùng ta đi xem đèn lồng.
Đi được nửa ngày, ta chỉ có một cảm nhận, người thật là đông.
Đèn hoa chưa ngắm được thì đã làm mất Triệu Triệt.
Nghĩ đến thân thể yếu đuối của hắn, ta vội đến muốn chửi thề.
Lúc trước nhặt được Triệu Triệt, hắn toàn thân vết thương chằng chịt, tỉnh lại chỉ nhớ được tên mình.
Không quen biết ai, thật sự sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ta như phát điên tìm hắn trong đám đông, đột nhiên phát hiện dưới ánh đèn hoa rực rỡ, một người nam nhân đeo mặt nạ đang… bắt nạt Triệu Triệt.
Trong nháy mắt ta đã nổi giận, người của lão nương mà cũng dám bắt nạt sao?
Ba bước thành hai bước, trong chốc lát uống một ngụm trà ta đã chạy đến dưới đèn hoa.
Triệu Triệt nhìn thấy ta, trên mặt rõ ràng thoáng qua vẻ hoảng sợ.
Ôi trời, phải bị bắt nạt đến mức nào mới có thể lộ ra cảm xúc như vậy.
Lão hổ không phát uy, chẳng lẽ danh hiệu nhị đương gia Long Hổ Sơn của ta là gọi suông sao?
“Dừng tay!” Ngay lập tức, ta rút một chiếc ô từ trên sạp hàng, chém về phía người nam nhân đeo mặt nạ.
Không ngờ hắn lại là người luyện võ, nhiều lần né tránh được sự tấn công của ta.
Phải nói rằng võ công của người nam nhân này tuyệt đối cao hơn ta, nhưng kỳ lạ là, hắn chỉ đấu với ta hai chiêu đã nghĩ đến chuyện bỏ chạy.
Cùng lúc đó, bên tai truyền đến một tiếng “Ai”, ta quay đầu nhìn lại, Triệu Triệt thế mà lại ngã xuống đất.
Còn đâu tâm trí đánh nhau, ta hoảng hốt tiến lên ôm Triệu Triệt vào lòng.
“Chàng không sao chứ?”
Một tay khác nhanh chóng kiểm tra toàn thân hắn.
“Bị thương ở đâu?”
“… Không sao, chỉ là… chân hơi mềm.”
Triệu Triệt vùng vẫy ngồi dậy khỏi lòng ta, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lòng tự trọng thật mạnh, ta vỗ vai hắn an ủi: “Chàng yên tâm, ta sẽ không chê chàng.” rồi động viên hắn: “Khi người khác bắt nạt chàng, chàng phải dũng cảm chống lại.”
Không biết có phải là ảo giác không, ta cảm thấy ánh mắt của Triệu Triệt trở nên có chút kỳ lạ.
Sau một trận náo loạn này, ta lập tức mất hết tâm trạng xem náo nhiệt.