Phần 2 - Nương Nương Livestream Xem Tình Duyên - Chương 3
9
Nội dung hấp dẫn như vậy nhưng trên khung bình luận lại không ai nói gì.
Bởi vì tất cả mọi người đều choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.
Đầu tiên là Lâm Hữu Hi liên tục nhấn phím tắt điện thoại để cố gắng thoát khỏi kết nối, sau khi phát hiện không có kết quả liền bấm nút tắt máy nhưng chiếc di động lại giống như không chịu nghe theo lệnh của anh ta.
Lúc này, một chiếc điện thoại di động khác của Lâm Hữu Hi đặt trên bàn vang lên. Anh ta vốn không để ý nhưng khi nhìn thấy số di động liền bắt máy.
“Anh nói cái gì? Pháp sư Phan Bình đã chết rồi? Chuyện xảy ra khi nào?!”
Nói xong câu cuối cùng, anh ta gần như gầm lên, không còn bình tĩnh như thường ngày nữa.
Người ở đầu bên kia điện thoại không biết đã nói gì mà Lâm Hữu Hi quay người bỏ chạy, nhưng lại loạng choạng ngã xuống đất.
Anh ta vừa chuẩn bị bò dậy lại hét lên một tiếng, ngay sau đó mấy con búp bê cứng đơ xuất hiện trước màn ảnh.
Màn hình tối đen và kết nối bị ngắt.
Bởi vì cảnh tượng quá đỗi kỳ dị nên phải mất một lúc mọi người mới tỉnh lại.
[Vừa rồi mấy bà có thấy nó không? Con búp bê của chồng yêu… đã chuyển động?]
[Quả nhiên là di chuyển! Tôi tưởng mình bị hoa mắt! Nhưng đó không phải là một con búp bê có kích thước như người thật sao? Làm sao nó có thể di chuyển được chứ?]
[Không, không phải Nương nương vừa nói rằng con búp bê được làm từ… một xác chết sao? Nhưng thi thể cũng không thể di chuyển được, phải không?]
[Nước giàu, dân chủ, dân mạnh! Nước giàu, dân chủ, dân mạnh! Xui xẻo biến mất!]
Trước những câu hỏi của cư dân mạng, ta chỉ cười mà không nói gì.
Chắc hẳn ai đó đã gọi cảnh sát, nhưng phải mất thời gian để xe cảnh sát đi đến, đủ lâu để những con búp bê hành động.
Đúng, đó chính là những thiếu niên bị Lâm Hữu Hi sát hại.
Sau khi họ chết, Lâm Hữu Hi biến họ thành búp bê và tìm một pháp sư dùng phép thuật để giam cầm linh hồn của họ lại, cứ nghĩ rằng như vậy có thể kê cao gối mà ngủ.
Nhưng hôm nay, pháp sư đột ngột qua đời vì vậy phép thuật của ông ta mất hiệu lực.
Khi những linh hồn chết oan được giải thoát, việc đầu tiên họ làm đương nhiên là tìm đến Lâm Hữu Hi.
Còn thuộc hạ của ta, Hắc Bạch Vô Thường sẽ trơ mắt nhìn bọn họ trả thù sau đó thu hồi hồn phách của họ, hoàn hảo!
“Các em yêu, đợi một chút. Tôi ra ngoài lấy đồ chuyển phát nhanh, sẽ quay lại đây sớm thôi.”
10
Một người vất vả di chuyển ba chiếc rương, tất cả đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày để đốt cho Minh Phủ.
Ta đã sử dụng số tiền cá nhân kiếm được nhờ xem bói!
Ta chỉ đang tự hỏi tìm đâu ra một Tiểu quỷ Nương Nương chăm chỉ và tận tâm như vậy!
Chỉ trong thời gian ngắn đã có người mang đến tin tức bùng nổ.
[Chết tiệt! Lâm Hữu Hi thật sự đã xảy ra chuyện, cả người đầy máu của anh ta được đem ra ngoài! Tôi sống cạnh anh ta!]
[Tôi không biết sống hay chết, có lẽ hôm nay sẽ được thông báo!]
[Tôi là người kiên quyết theo chủ nghĩa duy vật, nhưng tôi cũng phần nào tin tưởng lời nói của Nương nương, cứ làm fan trước cái đã!]
Ta cất chiếc hộp đi, lau mồ hôi trên trán: “Còn ai trong số các tình yêu muốn xem nữa không? Nương nương này phán siêu chuẩn đấy!”
Mọi người đều bị sự việc của Lâm Hữu Hi làm cho chấn động, nhất thời đều không có phản ứng.
Thế là bị “Mặc Mặc Vô Văn” cướp lượt.
Anh ấy gửi một cái Carnival rồi nhanh chóng nhắn tin cho ta: [Nương nương ơi, xin hãy giúp tôi tính thử xem! Đồng tiền cuối cùng của tháng này tôi đã dùng để mua quà cho chị rồi đó!]
Ta đã đồng ý.
Chẳng bao lâu, một người đàn ông trung niên với gương mặt thăng trầm đã xuất hiện trước mặt chúng ta.
Người đàn ông trông không còn trẻ nữa. Anh ấy mặc bộ đồng phục đầu bếp đầy dầu mỡ, trên khuôn mặt còn có nhiều vệt lấm lem.
Anh ấy lúng túng xoa xoa tay, hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi Nương nương, tôi vừa tan làm nên chưa có thời gian thay quần áo, chứ không có ý không tôn trọng chị đâu.”
Ta mỉm cười nói: “Không sao đâu. Anh có gì muốn hỏi sao?”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu như lấy hết can đảm: “Tôi năm nay ba mươi tám tuổi, ít được đọc sách, làm đầu bếp trong một nhà hàng nhỏ, lương mỗi tháng hơn năm nghìn tệ.”
“Tôi không có nhà, không xe, cũng không có bạn bè, nhưng gần đây có một cô gái đột nhiên tỏ tình với tôi và nhất quyết muốn cưới tôi.”
Nói đến đây người đàn ông đỏ mặt: “Tôi nghĩ với điều kiện của tôi sẽ vướng chân cô ấy nên đã từ chối, bảo cô ấy đừng đến tìm tôi. Nhưng cô ấy…”
Người đàn ông nuốt nước bọt, có vẻ xấu hổ không nói nên lời, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Thật ra cô ấy đã tìm được thợ khóa để cạy cửa nhà tôi khi tôi đang làm việc, sau đó dọn thẳng vào ở. Cô ấy cũng giặt giũ quần áo và nấu ăn cho tôi… Tôi muốn hỏi thử xem đó có phải là chính duyên không?”
Cư dân mạng rất vui mừng khi nghe điều này.
[Mối quan hệ tốt quá chừng. Cô gái này rất thẳng thắn. Anh không còn trẻ nữa nên hãy nhanh chóng lấy chứng nhận đăng ký kết hôn đi.]
[Đúng vậy, anh à, ngày nay phụ nữ không muốn quà cáp hay nhà cửa cũng không nhiều đâu. Anh phải trân trọng!]
Có người nêu ra đúng trọng điểm: [Người phụ nữ này bao nhiêu tuổi mà đam mê kết hôn đến vậy? Không phải bảy tám chục chứ!]
Người đàn ông đột nhiên trở nên nóng nảy: “Không… Không phải, cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi và vẫn còn là sinh viên đại học!”
Bão bình luận cười như được mùa.
[Một sinh viên đại học hai mươi tuổi cầu hôn anh? Bây giờ tôi đang đi vệ sinh. Nếu đúng thì tôi sẽ ăn luôn cái bồn cầu!]
[Anh nghĩ cô ấy thích gì ở anh? Lớn tuổi hay không tắm rửa?]
[Cười chết mất, anh trai đây chính là chơi trò nuôi lớn rồi thịt hoàn hảo, ban đầu sẽ nhìn chằm chằm vào những người lớn tuổi như các anh, bước tiếp theo là mời các anh đầu tư!]
“Không… Cô ấy không phải loại người như vậy!”
Ngay lúc người đàn ông đang đỏ mặt vì lo lắng, ta mỉm cười nói: “Chúc mừng anh, là chính duyên đấy. Cứ nghe theo lời cư dân mạng nói lúc nãy đi, nhanh chân đi làm chứng nhận thôi!”
11
[Không thể nào, Vậy mà cũng có thể là chính duyên? Tôi không tin, tôi không tin, trừ khi người phụ nữ đó có bệnh tiềm ẩn, hoặc cô ấy xấu xí!]
[Đúng rồi! Làm sao một nữ sinh đại học không có vấn đề gì lại có thể yêu anh ấy? Ngay cả bản thân anh ta còn không tự nuôi nổi mình!]
Lời bàn tán của cư dân mạng khiến Mặc Mặc Vô Văn càng thêm mất tự tin: “Điều kiện như tôi làm sao cưới người ta chứ? Cô ấy còn nhỏ nên không hiểu chuyện, tôi không thể làm hại cô ấy. Chắc ngày mai tôi sẽ dọn đến nhà nghỉ ở tạm!”
Ta lắc đầu không đồng ý: “Anh dọn vào nhà nghỉ cũng vô ích, cô ấy sẽ đến thẳng chỗ làm chặn anh!”
Mặc Mặc Vô Văn tỏ vẻ chán nản: “Vậy tôi phải làm gì bây giờ? Đổi chỗ làm sao?”
Ta vẫn lắc đầu: “Hai người là duyên phận ba kiếp, cô gái đó đã yêu anh từ rất lâu rồi, anh và cô ấy nhất định sẽ thành vợ chồng, không ai có thể thay đổi được!”
Trước ánh mắt sửng sốt của người đàn ông, ta hùng hồn nói: “Lúc còn nhỏ anh đã cứu một con chó hoang bị loét khắp người. Anh mang nó về nhà chăm sóc, cho nó ăn, uống và dùng thuốc. Còn dùng tiền tiêu tích cóp nhiều năm để chữa bệnh cho nó.”
“Sau khi nó khoẻ hơn thì ngày nào cũng ở cạnh anh, nhìn anh đọc sách, xem anh đến trường. Không ai có tình cảm sâu đậm như cả hai.”
“Nó bị người bán chó đầu độc chết. Anh đã khóc rất lâu và sau đó không bao giờ nuôi chó nữa, có đúng không?”
Người đàn ông ngơ ngác gật đầu: “Đúng, đúng… Chỉ là…”
Ta xua tay nói tiếp: “Đừng có mà chỉ là, anh không chê nó vừa già vừa xấu, vừa bệnh tật đầy mình thì cô ấy tự nhiên cũng sẽ không ghét bỏ anh… Hãy nhanh đến ôm cô ấy một cái thật âu yếm, cô ấy đã đợi anh hai mươi năm rồi!”
“Bây giờ hai người có thể đi làm chứng nhận được rồi đấy!”
Vừa dứt lời thì một cô gái có mái tóc nâu dài xông vào camera và ôm chầm lấy Mặc Mặc Vô Văn.
Mặc Mặc Vô Văn quay người lại, sau một thoáng kinh ngạc anh ấy cũng chậm rãi ôm lấy cô.
Tôi mỉm cười, biết điều mà ngắt kết nối.
Thật tuyệt vời khi đôi tình nhân cuối cùng cũng kết hôn.
Bão bình luận sôi trào.
[Có phải ý của Nương nương là con chó hoang đầu thai làm cô gái rồi đến báo ơn ông chú đúng không?!]
[Trời má! Đây là loại tình yêu đẹp đẽ gì vậy, đúng là người tốt nhận được phước lành mà!]
Nhìn những lời chúc phúc tràn ngập trên màn hình, ta đang sắp xếp từ ngữ và nghĩ ra câu kết thì.
“Quỷ hậu! Ngươi cứ làm hỏng chuyện của ta miết, cuối cùng là có ý gì vậy? Hôm nay, ngươi phải cho lão đây một lời giải thích đàng hoàng!”
Một giọng nói già nua quát lớn, màn hình điện thoại tối đen, buổi phát sóng trực tiếp tự động bị gián đoạn.
12
Tôi quay lại thì thấy một người tóc bạc trắng với khuôn mặt trẻ thơ, một tay cầm sợi chỉ đỏ, một tay cầm sổ nhân duyên đang căm tức nhìn ta chằm chằm trong làn khói xoáy tít mù.
Thì ra là Nguyệt Lão.
Ta chắp tay cúi chào ông ấy: “Nguyệt Lão đại nhân, sao ngài lại đến đây vậy?”
Râu tóc Nguyệt Lão dựng đứng cả lên: “Ngươi còn không biết xấu hổ nữa hay sao mà hỏi! Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại cắt đi đường tình duyên mà ta đã đặt ra? Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ cho ngươi… Ta sẽ không rời đi đâu!”
Ta đoán ông ấy muốn cho ta xấu mặt, nhưng khi nhìn thấy tiểu quỷ bên cạnh giơ nanh múa vuốt lại nuốt hết vào trong.
Ta nhún vai: “Ngài gọi đấy là nối tơ hồng sao? Nhiều cái vốn dĩ không phù hợp chút nào!”
Ta tính cho ông ấy nghe: “Có người lừa vợ vay tiền để trả nợ cờ bạc, có người giết vợ để lừa lấy bảo hiểm, có người lừa bán bạn gái ra nước ngoài, có người tuyệt hậu, lại còn có người chơi cả vợ của bạn thân…”
Nguyệt Lão tức giận mắng ta: “Vậy thì liên quan gì đến ngươi? Cuộc đời vốn khó khăn, con người sinh ra là để chịu đựng gian khổ! Làm sao có thể bình yên êm ả như vậy được?”
“Quỷ hậu ngươi hãy lo quản chuyện dưới Minh giới đi, đừng rảnh rỗi can thiệp vào chuyện se duyên của ta nữa.”
Thấy ông ấy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ làm ta cũng giận lây, túm lấy râu ông ấy rồi hét lên: “Gì mà không phải việc của ta! Ông nối dây lung tung, vô trách nhiệm, ông biết mỗi năm có bao nhiêu oan hồn chết thảm vì tình yêu không? Bọn họ bị ám ảnh bởi sự trả thù, phạm phải tội ác nợ máu chồng chất, tất cả đều phải nhờ bọn quỷ sai đi lau mông! Có rất nhiều ác quỷ đến nỗi không có đủ nhà tù ở địa phủ! Ai sẽ cung cấp tiền cho chúng ta? Phu quân nhà ta còn bị Thiên Đế trách phạt tội không giám sát kỹ lưỡng! Hai tháng nay ta còn chưa nhìn được mặt phu quân nhà ta! Ông trả hết tiền! Cho! Ta!”
Càng nói ta càng tức giận, ném Nguyệt Lão lên vai và bắt đầu đập vào tường: “Ông leo lên đầu ta mà ngồi nè!”
Các bạn nhỏ đằng kia háo hức đòi chơi: “Nương nương ơi, ném bọn ta đi. Bọn ta thay nhau ném thì vui biết bao!”
“Không, không, không! Ta sẽ đền bù cho ngươi! Ta sẽ đền!” Nguyệt Lão sợ hãi hét lên.
Ta ném Nguyệt Lão về phía Huyết Khôi gần mình nhất: “Làm sao để đền bù đây? Viết giấy trắng mực đen đi! Nếu dám xài chiêu trò gì thì đừng trách!”
Nguyệt Lão vừa ngước mắt lên liền gặp phải cặp mắt không mí của Huyết Khôi đang dí sát dần, suýt chút nữa là ngước không nổi!
Trước khi kết thúc, tất cả tiểu quỷ đã tụ tập xung quanh ông ta.
Con ma lưỡi dài lè cái lưỡi dài trêu chọc Nguyệt Lão, Tiểu Quế Tử gãi lòng bàn chân, rắn chín đầu thì dí hết chín cái đầu khè lên bức thư của ông ấy, còn con quỷ đầu to thì lôi cái đầu nặng năm mươi ký của nó ra và cố gắng đánh Nguyệt Lão…
Nguyệt Lão cầu xin tha thứ: “Viết! Ta viết ngay!”