Nuông Chiều - Chương 5
20
Suốt đêm tôi bị Tần Chấp túm thẳng đến sân bay, bay đi Pháp.
Sau hai tuần vui vẻ ở Pháp.
Tôi nhận được đề nghị từ một studio thiết kế trang sức ở Hồng Kông.
Tiền lương kỳ thực tập là một vạn tám ngàn đô la Hồng Kông!
Nếu như trước kia con số như vậy chỉ đủ cho tôi mua một cái hoa tai, nhưng hiện tại tôi đã vô cùng thỏa mãn.
Dù sao cảm giác không làm mà hưởng vươn tay lấy tiền so với dựa vào hai tay của mình kiếm tiền ăn cơm vẫn là hoàn toàn khác nhau.
Tôi lập tức đặt vé máy bay về Hồng Kông.
Sau khi thuận lợi làm xong thủ tục nhậm chức, ngày hôm sau bắt đầu quẹt thẻ đi làm.
Công việc bận rộn khiến tôi dần quên đi nỗi đau trước đây.
Tôi rất thích công việc này, càng thích được thỏa mãn trong công việc này, thể hiện giá trị của bản thân.
Thậm chí tôi đã rất lâu cũng không nhớ tới Tạ Tư Nam.
Hiện giờ ở Hồng Kông tin tức liên quan đến hắn càng ít lại càng ít.
Scandal bay đầy trời trên các tờ báo trước đây đều biến mất không tung tích.
Ngay cả mối tình đầu bí ẩn của hắn cũng không ai nhắc tới nữa.
Thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi, lại nhớ tới Tạ Tư Nam, tôi cơ hồ đều sắp không nhớ nổi bộ dáng của hắn nữa rồi.
Cùng các đồng nghiệp dần dần quen thuộc ở chung vô cùng vui vẻ.
Hôm nay đi làm, lại trở thành chuyện mà mỗi ngày tôi đều chờ đợi.
Lúc rảnh rỗi tôi thậm chí bắt đầu thử viết chuyên mục thời trang cho tạp chí.
Dù sao từ nhỏ mưa dầm thấm đất tài thưởng thức của tôi ở toàn bộ giới nhà giàu Hồng Kông đều là đứng đầu.
Mà sau này tôi còn muốn mở cửa hàng của mình.
Hồng Kông có một cô gái truyền kỳ, trải qua kết hôn ly hôn phá sản, lại còn có thể dựa vào hai tay cùng một cây bút của mình trả hết nợ nần kếch xù.
Tại sao tôi không thể như vậy?
Tuy rằng tôi mê luyến tiền tài châu báu xa hoa, nhưng cũng thanh tỉnh lý trí.
Khuôn mặt xinh đẹp sẽ trở thành hoa cúc của ngày hôm qua, cho nên dựa vào đàn ông kết cục luôn thê thảm.
Mà dựa vào tiền mình kiếm được, mới mãi mãi cũng không phản bội chính mình.
21
Chị đồng nghiệp giới thiệu bạn học đại học của chị ấy cho tôi làm quen, tôi từ chối nhiều lần, nhưng thật sự từ chối không được, chỉ có thể đồng ý buổi trưa cùng nhau ăn cơm.
Buổi trưa chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán trà dưới lầu công ty.
Hôm nay tôi đã sớm không còn sự xa xỉ đầy người.
Ngay cả túi xách cũng bị tôi bỏ quên, tiện tay xách chính là túi giấy xinh đẹp mà hôm nay gọi trà sữa bên ngoài.
Cảnh Bảo Di cũng có thể trải qua cuộc sống của người bình thường.
Chính như ngày chia tay Tạ Tư Nam đã nói, tôi có tay có chân, làm sao có thể chết đói.
Lý lịch của người đàn ông trẻ tuổi kia rất ưu tú, hiện giờ đang làm việc ở một xí nghiệp nước ngoài.
Tiền lương trước mắt tuy rằng chỉ có ba vạn, nhưng nghe nói tháng sau sẽ thăng chức tăng lương, tiền đồ có thể nói là sáng lạn.
Hắn đối với tôi hiển nhiên vô cùng hài lòng, mà tôi cũng không ghét hắn.
Hắn là một người đàn ông hài hước, chỉ cần nói vài câu là có thể chọc cho tôi cười.
Mà khi tôi cười đến vui mừng khôn xiết lần thứ ba, bỗng nhiên Tạ Tư Nam xuất hiện.
Hắn kéo ghế bên cạnh tôi ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi.
Mà người đàn ông đối diện tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn duy trì lễ phép: “Xin hỏi vị này, chúng ta có quen nhau không?”
Tạ Tư Nam không nhìn tôi, chỉ thanh thản tựa lưng vào ghế, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn.
Tôi nhịn không được kéo kéo ống tay áo hắn, Tạ Tư Nam vẫn không để ý tới tôi.
“Tạ Tư Nam……”
Tôi nhỏ giọng gọi tên hắn, lúc này hắn mới nghiêng đầu nhìn tôi một cái: “Ngoan, em uống trà sữa trước đi.”
“Anh muốn làm gì?” Tôi nhíu mày có chút bất an.
Sợ người này lại nổi điên làm cho người khác khó xử.
Tạ Tư Nam kéo khóe môi, không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhìn về phía đối diện.
“Cảnh Bảo Di vừa yếu ớt vừa khó nuôi còn tiêu tiền như nước, cô ấy uống nước chỉ uống Poona, thích nhất là trứng cá muối bạch tạng, nấm cục trắng, pho mát Podolica, một bữa cơm có thể tiêu hơn mười ngàn đô la. Túi xách cô ấy chỉ thích loại số lượng có hạn trên toàn thế giới như của Hermes, giày cũng không đi lần thứ hai… Anh xác định lương tháng của anh ba vạn có thể nuôi nổi cô ấy không?”
Người đàn ông đối diện dần ngạc nhiên, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nói:
“Nhưng tôi thấy váy của cô Cảnh hôm nay cũng chỉ là nhãn hiệu bình dân của trung tâm thương mại, hơn nữa cô ấy cũng không có xách Hermes…”
Nụ cười trên khóe môi Tạ Tư Nam càng sâu: “Tôi còn chưa nói xong.”
Tôi rất muốn lập tức kéo cánh tay Tạ Tư Nam đẩy hắn ra ngoài.
Nhưng ngón tay của tôi vừa đụng tới ống tay áo của hắn, đã bị hắn dứt khoát nắm lấy, trực tiếp để ở trên đầu gối.
“Cô ấy chẳng những yếu ớt khó nuôi, ăn mặc ở đi lại đều kén chọn vô cùng, còn xách váy liền trở mặt không nhận người.”
“Tạ Tư Nam!”
Tôi xấu hổ giận dữ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tạ Tư Nam lại nắm chặt tay tôi, thậm chí còn mập mờ nắm chặt đầu ngón tay tôi.
“À đúng rồi, cô ấy ngủ đặc biệt không thành thật, còn có thể mộng du. lúc mộng du thường xuyên đánh người, lúc đánh người lực lớn như trâu…”
Tạ Tư Nam nói tới đây, mới vừa lần thứ hai nhìn về phía tôi.
“Cô Cảnh còn nhớ chuyện tối hôm đó chúng ta mới vừa ở bên nhau không?”
“Trên mặt tôi bầm tím ba ngày mới tiêu tán.”
22
Người đàn ông đối diện đứng dậy chạy trối chết.
Tôi ngồi ở chỗ đó, tức giận đến toàn thân đều muốn bốc khói.
Tạ Tư Nam lại còn có tâm tình gọi trà bánh mới dỗ tôi ăn.
Tôi không muốn để ý tới hắn, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Hắn lấy ví tiền ra tùy tiện rút ra một xấp tiền mặt tính tiền, liền nhanh chóng đuổi theo.
Tôi xách túi trà sữa trong tay đi thật nhanh.
Tạ Tư Nam đi theo phía sau tôi: “Bảo Di…”
Bỗng dưng tôi dừng bước, tức giận nhắm mắt kêu to: “Tạ Tư Nam lão già này có thể câm miệng được không!”
Người qua đường đều tò mò nhìn qua.
Tôi lớn tiếng hô xong nhưng cũng có chút hối hận.
Lui về phía sau một bước, cúi đầu: “Tạ tổng, thật xin lỗi.”
Cho dù nghèo túng nhưng sự giáo dưỡng là khắc sâu ở trong xương cốt.
23
Đầu đường người đến người đi, Tạ Tư Nam nhìn cô gái trước mặt.
Mặc váy hơn hai trăm, mang theo túi trà sữa.
Thậm chí trên đầu chỉ kèm theo một cái kẹp tóc năm đồng.
Không phải Cảnh Bảo Di trước kia, không phải Hermes không xách.
Từ khi sinh ra đến hai mươi hai tuổi, cô vẫn được phú quý vây quanh, không ăn khói lửa nhân gian, không biết nhân sinh khó khăn thế nào.
Nhưng bây giờ, cô cũng giống như ngàn vạn người bình thường.
Vì một ngày ba bữa bôn ba, vì ăn, mặc, ở, đi lại bận rộn.
Cô không còn dáng vẻ lộng lẫy như trước nữa, lại càng làm cho đáy lòng hắn sinh thương tiếc.
“Bảo Di.”
Cổ họng Tạ Tư Nam có chút nghẹn ngào, tiến lên một bước, dùng sức ôm lấy cô gái hắn thích.
24
Con người chỉ có thời điểm được nuông chiều vô cùng, mới có thể lộ ra một mặt không đề phòng, giương nanh múa vuốt.
Nhưng khi Tạ Tư Nam kéo cà vạt ra, ấn tôi ở ghế sau xe cưỡng hôn, tôi lại không nhịn được mắng hắn, lão già một chút cũng không biết khắc chế.
Hắn có chút bất đắc dĩ, bị tôi chọc tức giận lại lắc đầu bật cười.
Nụ hôn cực nóng rơi xuống, ở bên cổ tôi một mảnh mềm ngứa.
“Cảnh Bảo Di, lúc em ở trên giường chưa từng chê anh già.”
Đúng vậy, lần cuối cùng cầu xin tha thứ không phải là chính tôi sao?
Tôi mê say với nụ hôn này, trầm luân với tình dục, rồi lại bị một đường lý trí cuối cùng ràng buộc.
“Tạ Tư Nam, em còn chưa hỏi anh…”
Dường như hắn biết tôi muốn hỏi cái gì, cầm cổ tay tôi kéo tôi lên ôm vào lòng.
“Dẫn em đi gặp một người.”
“Người nào?”
“Mối tình đầu của anh trong truyền thuyết.”
25
Tôi gặp được Trần Cẩn, cũng gặp được chồng Tống Kỳ Sâm của cô ấy.
“Cô chính là Cảnh Bảo Di sao? Trời ạ, cô so với trong ảnh còn xinh đẹp gấp mười lần!”
“Hơn nữa, vì cái gì vòng một của cô so với của tôi còn đẹp hơn, Cảnh Bảo Di, sao cô lại xinh đẹp như vậy!”
Trần Cẩn kéo tay tôi, khen không ngừng, lại nhỏ giọng nói với tôi: “Thật sự là tiện nghi cho tên cẩu nam Tạ Tư Nam kia.”
Tôi buồn cười rồi lại không dám cười ra tiếng.
Tạ Tư Nam đã ngồi không yên, đứng dậy kéo tôi đến bên cạnh hắn:
“Cô ấy há miệng suốt ngày nói lung tung không ngừng, em đừng nghe cô ấy.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh có thể nói rõ ràng cho em hay không.”
Tạ Tư Nam nắm lấy tay tôi,
“Sự tình chính là như em nhìn thấy, Trần Cẩn không phải mối tình đầu của anh, tất cả chỉ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi.”
“Những lời đồn đó…”
Tạ Tư Nam cười rất nhẹ:
“Lúc em hai mươi tuổi, có một lần anh đến nhà em.”
“Trong lúc nói chuyện phiếm, mẹ em nói em cùng Tần Chấp từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tương lai là nhất định phải kết hôn.”
“Anh đã nghĩ, nếu không cưới được người mình thích, vậy đời này cũng sẽ không suy nghĩ chuyện kết hôn nữa.”
“Lúc ấy Trần Cẩn cùng Tống Kỳ Sâm giận dỗi, liền thương lượng lợi dụng lẫn nhau một phen.”
“Cô ấy là vì muốn Tống Kỳ Sâm trở về tìm cô ấy, anh là vì muốn Tạ gia không bức hôn anh.”
Tôi nghe như lọt vào trong sương mù, hơn nửa ngày mới bắt được một điểm: “Cho nên, Tạ Tư Nam, anh đã sớm thích em?”
Tạ Tư Nam giống như tự giễu cười cười: “Em còn nhớ sinh nhật mười sáu tuổi của em, nhận được vương miện, trân châu hay không?”
“Đương nhiên, đương nhiên em nhớ rõ, đây là em khi còn bé thích nhất là vương miện, nhưng ba không chịu mua cho em, bởi vì thật sự quá đắt quá đắt…”
Nói đến đây, tôi không khỏi mở to hai mắt: “Cho nên, cái vương miện này là anh mua tặng cho em?”
Tạ Tư Nam khẽ gật đầu.
“Nhưng tại sao anh không nói cho em biết?”
“Khi đó em còn quá nhỏ, anh sợ sẽ dọa đến em.”
Tạ Tư Nam nói xong câu này, bỗng nhiên lại cười khẽ một tiếng: “Sau đó, sinh nhật hàng năm của em đều đội vương miện này.”
“Năm hai mươi tuổi, Tần Chấp mừng sinh nhật cùng em, em đứng ở bên cạnh hắn, cười đến đặc biệt vui vẻ.”
“Em vẫn luôn coi Tần Chấp là bạn, Tần Chấp cũng vậy, cậu ấy không thích em chỉ coi em như em gái.”
Tôi vô thức giải thích.
Tạ Tư Nam lại cười lắc đầu: “Không phải Bảo Di, Tần Chấp thích em.”
“Chỉ là anh ta rất tỉnh táo rất lý trí, anh ta biết mình không phải là người xứng với em, anh ta cũng biết anh ta không bảo vệ được em.”
“Sau đó, Cảnh gia gặp chuyện không may, thật ra trước khi nhà em gặp chuyện không may, anh đã nhắc nhở ba em hai lần.”
“Tạ Tư Nam……”
“Nhưng có đôi khi, có một số việc cũng không có cách nào thay đổi, Bảo Di em đừng trách anh.”
“Sẽ không đâu, Tạ Tư Nam, người bỏ đá xuống giếng nhiều lắm, không đi lên giẫm một cước, em vô cùng cảm kích, huống chi…”
“Huống chi lúc ấy cậu ấy giúp Cảnh gia trả món nợ lớn nhất kia.”
Tạ Tư Nam xoa xoa tóc tôi: “Sau khi nhà em xảy ra chuyện, Tần gia sẽ không nhắc tới hôn sự của em và Tần Chấp nữa.”
“Anh muốn cưới em nhưng trưởng bối Tạ gia không đồng ý. Anh không muốn lại gây sự nhiều, nên cố ý thả ra tin đồn, nói đời này sẽ không cân nhắc đến việc kết hôn.”
“Trưởng bối Tạ gia quả nhiên nóng nảy, bởi vì anh nói một câu ‘Cảnh Bảo Di cùng Trần Cẩn có điểm giống’ dĩ nhiên bọn họ thật sự tìm tới em.”
“Cho nên, ngay từ đầu anh đã biết em là cố ý tiếp cận anh?”
“Anh biết.”
“Nhưng vì sao anh không nói ra?”
“Bởi vì đời này là lần đầu tiên anh có cơ hội ở gần em đến như vậy.”
“Vậy lúc đó em chọc thủng bao, tại sao anh lại tức giận như vậy?”
“Nếu anh thích em, như vậy em sinh con cho anh, không phải anh càng nên vui vẻ sao?”
“Bởi vì em tính toán lấy một trăm triệu Tạ gia cho em, lại đều không nhìn thấy tấm lòng của anh đối với em. ”
26
Tạ Tư Nam nhẹ nhàng sờ sờ mặt tôi, rất nghiêm túc mở miệng:
“Em không cần sinh con cho anh, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở bên cạnh anh, mãi mãi vui vẻ, anh sẽ đem tất cả những gì anh có, cam tâm tình nguyện tặng cho em.”
“Tạ Tư Nam, em đang nằm mơ……”
Tôi khóc đến mức dần dần không thể kiềm chế, toàn thân đều đang phát run: “Em thật sự không phải đang nằm mơ sao?”
“Anh thích em? Anh thích em từ rất sớm rất sớm?”
“Sẽ sớm hơn em sao?”
“Sinh nhật mười sáu tuổi, nếu anh nói cho em biết, vương miện kia là anh tặng cho em, nhất định em sẽ vui vẻ đến phát điên mất, Tạ Tư Nam.”
“Bảo Di…” Tạ Tư Nam ngoài ý muốn lại khiếp sợ, khiếp sợ rồi lại vui mừng.
“Cho nên, em thật sự coi Tần Chấp là bạn.”
“Cho nên, người em thích, cho tới nay cũng là anh?”
“Tạ Tư Nam, đây chính là cảm giác mộng đẹp thời niên thiếu bỗng nhiên trở thành sự thật sao?”
Tôi nhào vào trong lòng hắn, dùng sức ôm chặt hắn.
“Tạ Tư Nam, hiện tại em phải làm sao để chứng minh, đây hết thảy đều là thật, đây không phải mơ, không phải ảo giác?”
“Cảnh Bảo Di.”
Trong thanh âm của Tạ Tư Nam, lại có chút khẩn trương khô khốc.
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, bây giờ chúng ta đi kết hôn.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng, ngay bây giờ.”
Tạ Tư Nam kéo tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Cẩn hướng hai chúng tôi lớn tiếng hô: “Này, hai người làm gì vậy?”
“Đi kết hôn.”
“Có lầm hay không, bây giờ đi kết hôn, đã tan tầm rồi!”
Tạ Tư Nam nhìn tôi, trong mắt một mảnh ý cười: “Đúng vậy, ngay bây giờ.”
Hắn sắp cưới được cô gái hắn yêu nhất.
Đây là giấc mộng đẹp của cuộc đời hắn.
Mà hôm nay, mộng đẹp này được hắn nắm ở trong tay.
Sau này vô số đêm tuyệt vời, cô sẽ như ánh trăng bên gối hắn.
Cùng hắn mãi cho đến bạc đầu.
(Hết)