Nuôi Ong Tay Áo - Chương 4
13
Lớp trưởng đã nhanh chóng đăng đoạn clip đó lên trên nền tảng trực tuyến.
Tôi cũng bỏ tiền ra để tăng thêm độ hot.
Vào buổi chiều nọ, một sinh viên đại học bình thường năm hai đã quyến rũ chồng của người trợ cấp của cô, nó nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.
Dù mặt cả hai đều bị làm mờ, nhưng đối với những người có quen biết chúng tôi thì ai chẳng tỏ đó là chuyện của tôi với Đỗ Vũ chứ?
Tài khoản của Đại học Sư phạm đã được @ rất nhiều lần.
Cư dân mạng yêu cầu nhà trường đuổi học những học sinh có hành vi không hợp thuần phong mỹ tục như vậy, đừng làm những người thiện lương cuối cùng mất niềm tin vào thế giới này.
Đỗ Vũ ngay lập tức bị nhà trường đuổi học.
Trương Cẩm thậm chí còn không dám lộ mặt.
Đỗ Vũ dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bắt đầu gọi cho tôi vô số lần bằng số của người khác, thậm chí còn đến cả nơi tôi ở.
Tôi tránh tất cả.
Cùng đường, Đỗ Vũ đành phải dùng đến biện pháp sau cuối, nhảy từ tòa nhà cao của trường, được một người để tâm phát trực tiếp.
Một số người mắng nó nhân phẩm bại hoại.
Có người chửi Trương Cẩm là cặn bã, hủy hoại hai người phụ nữ cùng một lượt.
Tôi chứng kiến lính cứu hỏa đi giải cứu cũng như cảnh sát đến hiện trường để khuyên nhủ.
Và rồi tôi nhìn thấy mẹ chồng tôi.
Đỗ Vũ cuối cùng cũng không nhảy, mà bị mẹ chồng tôi dẫn đi rồi.
Tôi đã rất sốc.
Sau Đỗ Vũ là Trương Cẩm.
Tôi đã gửi một phần báo cáo đến đơn vị của Trương Cẩm.
Cùng tất cả các những đoạn clip lan truyền trên Internet với tài liệu ly hôn.
Nói với họ rằng hy vọng họ có thể tuyển những nhân viên có nhân phẩm tốt một chút.
Sau đó, tôi đưa ra bằng chứng cho thấy Trương Cẩm đã ăn chặn tiền hoa hồng trong nhiều năm.
Không bao lâu, Trương Cẩm đã bị điều tra.
Hôm đó mẹ chồng tôi một mình đến nhà cầu xin tôi rủ lòng thương xót.
Bà ta không còn tỏ ra cao cao tại thượng nữa, cố gắng đánh thức tình yêu cũ của tôi dành cho Trương Cẩm bằng những câu chuyện chúng tôi từng có với nhau.
Tiếc là tôi không còn yêu Trương Cẩm nữa.
Sau tất cả những gì đã xảy ra, nếu tôi vẫn còn một tia hy vọng ở anh ta thì tôi còn là tôi sao?
Tôi chỉ nhờ bà ta thuyết phục Trương Cẩm đồng ý ly hôn với tôi càng sớm càng tốt.
Mẹ chồng tôi tức giận đến mức mắng tôi.
“Cái con đàn bà này! Sao mày lại vô ơn như vậy? Nếu mày muốn như vậy thì bọn tao sẽ không rời, cho mày cả đời ở góa khi chồng mày còn sống đi!”
Tôi cười: “Thế không ly hôn thì sao con bà có thể cưới Đỗ Vũ đây? Nó đã có thai rồi, bà cũng đâu thể để Trương Cẩm có thêm một người vợ nữa đúng không chứ?”
Mẹ chồng tôi nghe vậy, sắc mặt thay đổi, không cầu xin tôi rủ lòng thương nữa, quay người bỏ đi.
“Mày là một người đàn bà có lòng dạ độc địa.”
Lúc Đỗ Vũ định nhảy lầu, tôi đoán Đỗ Vũ đang mang thai.
Cho đến lúc mẹ của Trương Cẩm đến đón nó, tôi mới xác nhận rằng nó đã thật sự mang thai.
Suy cho cùng, mẹ chồng tôi rất muốn có cháu trai.
Chỉ cần đứa bé là của Trương Cẩm, ai sinh mà chả được?
Quả nhiên mọi thứ đều đúng như tôi dự liệu.
Trương Cẩm bị công ty kiện vì lợi dụng chức vụ để chiếm đoạt trái phép tài sản của người khác.
Số tiền không lớn nên anh ta chỉ bị kết án một năm tù.
Luật sư của tôi với tôi đã đến nhà tù để gặp anh ta, hơn nữa còn nói với anh ta vài câu.
Tôi lấy đoạn video do camera giám sát ở nhà ghi lại.
Khi nhìn thấy rõ những hình ảnh động đó, anh đã ngã gục.
Anh ta ôm mặt gào khóc.
Dường như tôi đã từng thấy anh ta khóc như thế này nhiều năm trước lúc anh ta còn trẻ.
Anh ta nói: “Cục cưng, em không thể yêu ai khác, cả đời này em chỉ có thể là của anh, chỉ gả cho anh thôi có được không?”
Lúc này, anh ta nói: “Xin em, xin em đừng nhìn. Là anh có lỗi với em, anh xin lỗi em.”
Anh ta đồng ý ly hôn.
14
Sau khi ly hôn, tôi muốn tiếp tục cuộc sống bình yên.
Thật không may, rốt cuộc không thể.
Bất kể tôi có phải là nạn nhân hay không, tôi luôn cảm nhận được những ngón tay chỉ trỏ của những người đó.
Tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như thế này.
Chuyện của tôi đã trở thành chủ đề bàn tán của mọi người lúc ăn cơm, nghĩ thôi cũng khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Một tháng sau, tôi xin thôi dạy.
Phải hai tháng sau tôi mới báo với gia đình về chuyện mình đã ly hôn.
Trên thực tế, những đứa trẻ nhỏ ở nhà đã phát hiện ra người trong drama đó chính là tôi khi đoạn clip bị đẩy lên đỉnh điểm.
Nhưng họ hiểu chuyện, không muốn người lớn lo lắng nên đã lựa chọn giấu diếm cho tôi.
Mãi cho đến khi bố mẹ tôi thấy tôi đi du lịch miết thì bọn họ mới hỏi tôi bộ có chuyện gì rồi à.
Tôi thản nhiên mỉm cười: “Mọi chuyện đã qua rồi mẹ ạ. Mẹ yên tâm, con gái của mẹ đã niết bàn tái sinh rồi.”
Tôi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác.
Nhưng người tôi giúp đỡ lại đâm sau lưng tôi.
Con dao đâm phập vào tim tôi rồi bị rút ra một cách tàn nhẫn.
Trên con dao đó vẫn còn đang rỉ máu.
Đỗ Vũ thậm chí còn diễu võ dương oai với tôi.
Tại sao chứ?
Có những lúc người lương thiện cũng buộc phải tuyệt vọng.
15
Gặp lại Đỗ Vũ là một chuyện tôi không ngờ đến.
Tôi bị cảm nên đến bệnh viện để khám bệnh.
Còn nó đang ôm một đứa bé nhỏ trong tay, mẹ của Trương Cẩm thì đang đỡ nó.
Nó có vẻ mệt đến không chịu nổi, lau mồ hôi trên đầu, đôi mắt đỏ hoe, nói:
“Mẹ ơi, mẹ nhanh tìm người đi. Nhạc Nhạc sắp không ổn rồi. Mẹ nhìn nó đi, ngay cả thở cũng không thở nổi.”
Mẹ của Trương Cẩm lo đến mức quay như con quay, đột nhiên nhìn thấy người nọ, đôi mắt bà sáng lên rồi lao về phía cậu ta.
Bà ta quỳ trước một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
“Bác sĩ Bạch, bác sĩ Bạch, xin hãy cứu cháu tôi.”
Đỗ Vũ vốn đang lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bác sĩ, nó đột nhiên cứng đờ.
Nó sửng sốt một lúc rồi hoảng sợ quỳ xuống đất.
“Bác sĩ Bạch, xin hãy cứu con tôi.”
Bác sĩ Bạch cụp mắt nhìn những người trên mặt đất, không khỏi cười mỉa mai.
Cậu ta giơ tay ra hiệu cho nó.
“Đỗ Vũ, cô không nhớ sao? Tay tôi bị tàn phế rồi.”
Đỗ Vũ ngẩng đầu lên, đột nhiên run rẩy.
Nó lắc đầu: “Không, không, chỉ có anh mới có thể cứu được con bé. Anh không phải là học trò duy nhất của giáo sư Lưu sao? Chỉ có anh mới có thể thực hiện ca phẫu thuật tim cho con trai tôi.”
Bác sĩ Bạch cười ha hả.
“Đúng, chỉ có tôi mới làm được, nhưng tay tôi không thể cầm được dao mổ nữa. Cô quên rồi à?”
“Cô đã quên ngày đó rồi, tôi cầu xin cô đừng bỏ rơi tôi, cầu xin cô nhớ lại khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, cầu xin cô đưa tôi đến trường cùng cô. Cô có nhớ cô đã nói gì không? Không có khả năng, cô nói tôi là tôi sẽ ngăn cản cô leo lên đỉnh cao, còn nói tôi jlà gánh nặng của cô.”
“Tôi không bỏ cuộc, bằng nỗ lực của bản thân, tôi đã nghiên cứu y học nhiều năm, cuối cùng trở thành người đứng đầu trong ngành. Tôi vất vả lắm mới tìm được cô, nhưng cô của hiện tại thì sao? Cô nói rằng cô không biết tôi, cô sợ rằng tôi sẽ quấy rầy cô với người trợ cấp cho cô, sợ người ta biết rằng cô không sạch sẽ, không đơn giản nên kêu người phế đi tay của tôi.”
Cậu ta vừa nói vừa trở nên điên cuồng, đôi mắt đỏ như máu rất doạ người.
“Người phụ nữ độc ác như cô đã phá hỏng hết thảy tất cả công sức của tôi. Vì đạt được mục đích của mình, cô còn đâm sau lưng người trợ cấp cho cô, cô không xứng, tất cả mọi chuyện là do cô tự làm tự chịu.”
Nói xong, dường như cuối cùng cậu ta cũng hoà hoãn lại.
Cậu ta ngẩng đầu lên cười hai tiếng, sau đó thở hắt ra một cái rồi sải bước đi về trước.
16
Tôi đứng đó rất lâu, rất lâu.
Đỗ Vũ cuối cùng cũng tuyệt vọng, khóc đến mức không thèm quan tâm người khác đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Mẹ của Trương Cầm ngồi sụp xuống một bên, hét lên.
“Đúng là tạo nghiệt.”
Bà ta quay lại bỗng thoáng nhìn thấy tôi.
Bà ta kéo cánh tay Đỗ Vũ, Đỗ Vũ cũng theo đó nhìn về phía tôi.
Nó không quan tâm đến bất cứ điều gì, ôm con chạy đến quỳ trước mặt tôi:
“Cô ơi, xin cô cứu con của em, cứu con của em. Mọi chuyện trước đây đều là lỗi của em, em chỉ cầu xin cô cứu con của em, nó vô tội.”
Tôi cụp mắt xuống, chỉ thấy thật mỉa mai.
Nhưng chẳng phải tất cả những điều này là báo ứng sao?
Tôi nhớ có lần Đỗ Vũ ôm tôi nói: “Cô ơi, tuy cô chỉ hơn em mười tuổi nhưng em rất muốn cô là mẹ của em. Cô Lâm gặp được cô là điều may mắn nhất trong cuộc đời em.”
Đúng vậy, thật đáng tiếc khi vận may của nó đã không còn ngay lúc nó nảy ra ý tưởng sai lầm đó.
Lúc này nó đang quỳ dưới đất khóc.
“Làm ơn, xin hãy cho em mượn một ít tiền. Đứa trẻ này có thể được xem là người thân của cô nữa mà, em xin cô. Em muốn thử đến một bệnh viện lớn hơn.”
“Lúc cô với Trương Cẩm ly hôn, cô đã yêu cầu Trương Cẩm tay trắng rời nhà. Thực ra cô nên để lại một ít cho anh ấy.”
“Năm mươi vạn, chỉ năm mươi vạn thôi được không? Làm ơn đi mà cô.”
Nó phải chịu trách nhiệm về hành động của mình không phải sao?
Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi không thẹn với lương tâm.
Khi gặp người không tử tế, buông bỏ là tiến bộ.
Biết người xấu thì ra đi chính là dũng khí.
Tôi nhẹ nhàng nhấc chân, tạm biệt quá khứ rồi ra đi không quay đầu lại.
Nếu bạn hỏi tôi có hối hận vì đã tài trợ cho việc học của Đỗ Vũ không, câu trả lời của tôi là tôi không hối hận.
Tôi sẽ tiếp tục giữ thiện chí của mình cũng như tiếp tục hỗ trợ những sinh viên cần giúp đỡ.
Tôi đã gặp phải sự lừa dối cùng phản bội nhưng tôi vẫn muốn tin vào thế giới vẫn còn những điều tốt đẹp.
Con người không nên đánh mất chính mình chỉ vì những đau khổ trên thế gian.
Chỉ khi không quên mục đích ban đầu thì chúng ta mới có thể đạt được thành công.
-Hết-