Nuôi Ong Tay Áo - Chương 3
9
Tôi đến trường như thường lệ vào thứ hai, nhưng giáo viên trong văn phòng nhìn tôi như muốn nói rồi lại thôi.
Lúc lên lớp, tôi phát hiện bọn nhỏ đang thì thầm với nhau, dường như chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu tôi gì đó.
Cho đến khi lớp trưởng lên nói với tôi rằng sáng nay có người đứng ở trước cửa mắng tôi.
Người đó nói đó tôi là bà già, gọi tôi là gà mái không biết đẻ trứng.
Còn nói tôi chiếm cầu nhưng không ị, nếu không đẻ được con thì ly hôn đi.
Tôi tức đến mức muốn bật cười.
Tôi gọi một cuộc điện thoại cho Trương Cẩm.
“Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn, nhưng trước đó, xin hãy tôn trọng tôi cũng như đừng để mẹ anh làm chó điên đi cắn người dùm.”
Nói xong tôi lập tức cúp máy mà không cho anh ta cơ hội giải thích.
Chuyện này lẽ ra không phải do Trương Cẩm bày mưu.
Độ Vũ có lẽ không còn cách nào khác ngoài nhờ mẹ anh ta giúp đỡ.
Trên thực tế, ngay sau khi tôi kết hôn với Trương Cẩm, chúng tôi đã từng có một đứa con.
Nhưng khi còn quá trẻ, tôi cảm thấy con cái là một mối ràng buộc.
Sau khi bàn bạc xong, cả hai đã cùng nhau đến bệnh viện phá thai.
Hôm đó, mẹ chồng đến tận cửa chỉ vào tôi mắng mỏ liên tục.
Nói tôi là người không có trách nhiệm, người như tôi không xứng đáng làm nghề giáo.
Nói rằng bà ta đã nhìn lầm tôi.
Lúc đó Trương Cẩm luôn ở bên cạnh tôi.
Anh ta nói, nếu có chuyện gì cứ đổ hết lên anh ta, đừng mắng vợ của anh ta.
Anh ta nói, đây là cô vợ mà anh ta đã chọn rất rất lâu, chiều chuộng không hết đã đành, dù là mẹ của anh ta cũng không được nói như vậy với vợ anh ta.
Anh ta còn nói rằng tử cung nằm trong cơ thể người phụ nữ, có con hay không là quyền quyết định của người phụ nữ.
Mẹ chồng tôi khóc đến nỗi giọng bà ta trở nên khàn đặc.
Bà ta đập vỡ tivi, chửi bới gay gắt.
“Đúng là có vợ rồi thì quên mất mẹ của mình”.
“Con quên mẹ đã vất vả nuôi con bao nhiêu năm rồi sao? Có người phụ nữ nào không có con? Tại sao phải làm ra vẻ như vậy? Sau khi sinh đứa bé, mẹ cũng có thể chăm sóc mà, con cũng đâu thể cướp đoạt quyền làm bà nội của mẹ.”
Tôi sững người tại chỗ, ngẫm nghĩ xem mình có thực sự quá ích kỷ hay thờ ơ gì hay không.
Bây giờ nghĩ lại, cũng may là tôi không có con, nếu không chắc sẽ lại làm khổ bà ta.
Mối quan hệ của tôi với mẹ chồng bắt đầu rạn nứt từ thời điểm đó.
Sau đó bà ta không bao giờ muốn nói chuyện với tôi nữa.
Bây giờ chuyện như thế này xảy ra đã tạo cơ hội tốt cho mẹ chồng tôi.
Những người có đạo đức thấp kém như thế sẽ không ngần ngại về điều này, họ sẽ chỉ hợp lý hóa hành động của mình một cách công khai.
Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho Đỗ Vũ.
Tôi cũng thầm than vì đã nhìn lầm người.
Vốn tưởng rằng Trương Cẩm sẽ giải quyết tốt mọi sự, nhưng đến buổi chiều, tôi lại phải đối mặt với đòn tấn công trực diện đầu tiên của Đỗ Vũ.
10
Thấy mình khóc cũng chẳng có ích gì, nó ngược lại cảm thấy thoải mái hơn.
Nó hỏi tôi:
“Cô Lâm, cô có biết có câu nói người không được yêu mới chính là người thứ ba không?”
“Thật ra, thầy đã không có tình cảm với cô từ lâu rồi, thầy thậm chí còn không muốn về nhà mỗi ngày. Tôi thấy cô thật đáng thương thật đấy, ngày nào cũng thúc giục nên thầy mới nhẫn nại quay về.”
Tôi lạnh lùng nhìn nó.
Nó không dám nhìn tôi nữa mà nói tiếp:
“Tôi không ngại nói cho cô biết, tôi với thầy đã ở bên nhau được hai năm.”
Làm sao những lời này không làm tôi sốc cho được.
Tim tôi thắt lại.
Trên mặt Đỗ Vũ lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
Nó ngẩng đầu lên, cố gắng không cho mình chùn bước.
Nó nói:
“Cô Lâm, cô hãy chấp nhận sự thật đi. Giữa hai người đã không còn tình yêu nữa. Cô thích làm chuyện tốt lắm mà, nếu đã thế thì làm đến cùng đi, tự mình rời đi? Thành toàn cho tôi với thầy? Cô thu lại lời hôm đó của cô, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai người ly hôn xong, Trương Cẩm ở bên ai mà chả được chứ, ở bên cạnh người trẻ tuổi xịn đẹp như tôi chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Tôi nghiến răng nhưng chịu không nổi nữa.
Xoay người kéo rèm lại, sai đó khoá trái cửa văn phòng.
Tôi quay người lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Vũ, tôi nắm tóc nó lên.
Chọn những nơi bí mật, trút hết toàn bộ cơn giận lên người của nó.
Nếu ngay cả mặt mũi mà nó cũng không cần thì chút nỗi đau thể xác này chắc hẳn cũng bằng lòng gánh đủ.
Tôi đã đòi lại những hy sinh cũng như sự tin tưởng của tôi trong bao nhiêu năm qua dành cho nó theo cách này.
Không phải rất lợi hại sao?
Không phải là vô liêm sỉ sao?
Thế thì chịu đau chút đi.
Đau đớn một hồi, mới biết đâu là đúng, đâu là sai.
Mãi đến khi kiệt sức tôi mới thả lỏng người ngồi xuống ghế.
Đỗ Vũ sợ hãi, co rúm dưới ghế, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.
Bề ngoài nó vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, nhưng có đau hay không thì chỉ có nó mới biết.
Nó thừa lúc tôi nghỉ ngơi đã chạy bay chạy biến.
11
Tôi đã đệ đơn ly hôn với Trương Cẩm.
Trương Cẩm ngày nào cũng đến trường làm phiền tôi.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chủ động xuất kích.
Tôi hẹn Trương Cẩm, mang theo máy ghi âm cũng như bàn chuyện ly hôn với anh ta.
Nhưng Trương Cẩm không thể chịu, sống chết xin tôi tha thứ.
Anh ta bật khóc: “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với em. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương em.”
Tôi cười khẩy.
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn, vậy tại sao lại ngủ với học trò của tôi?”
Trương Cẩm lắc đầu.
“Linh Linh, chỉ có một lần thôi, giây phút đó là do anh máu nóng lên đầu. Hơn nữa, anh là một người đàn ông bình thường, em không cho anh, người khác chủ động cho anh. Em hiểu ý anh mà đúng không Linh Linh?”
Anh ta thực sự đang thách thức giới hạn đạo đức của tôi.
Tôi không nhịn được tạt cà phê vào mặt anh ta.
“Anh thật sự rất ghê tởm.”
Tôi lý luận với anh ta.
“Ly hôn xong anh có thể cưới nó. Nó còn trẻ xinh đẹp, không tốt sao?”
Trương Cầm liên tục phản bác tôi.
“Nó không xứng so sánh với em. Trong mắt anh, nó cũng chỉ là một người đàn bà bình thường mà thôi.”
Những lời này thật tàn nhẫn, cũng thật đáng giận.
Nhìn xem trái tim của gã đàn ông này, bẩn thỉu đến mức nào.
Dù cho người phụ nữ này là ai đi chăng nữa, anh ta cũng không nên nghĩ như vậy, càng không nên đối xử với người đó như vậy.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì tam quan của hai người này khá nhất quán.
Một đứa muốn cho một kẻ muốn nhận.
Chẳng qua chỉ là chơi qua đường mà thôi mà người kia lại muốn nhân cơ hội trèo lên.
Nói xong, tôi nhờ Trương Cẩm đưa tôi trở lại trường để lấy giáo án.
12
Trương Cẩm cho rằng tôi đang sắp hoà hoãn, sắc mặt cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc tôi quay lại lấy đồ thì anh ta liền bắt gặp Đỗ Ngọc ở trước cổng trường.
Lúc tôi nói chuyện với Trương Cẩm trong quán cà phê thì tôi đã gọi điện thoại cho Đỗ Vũ.
Tôi muốn để nó nhận rõ hiện thực, muốn nó hiểu rõ đàn ông cặn bã là thế nào.
Muốn để nó biết khó mà lui.
Đáng tiếc Đỗ Vũ là một đứa trẻ mà tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được.
Tôi vẫn coi trọng nó.
Nó đã bị cơn giận kiểm soát.
Nó suy sụp.
Nó đã sớm đợi ở cổng trường để gặn hỏi Trương Cẩm.
Nhìn thấy Trương Cẩm rồi, nó lao về phía anh ta.
Còn khóc đến nước mắt giàn giụa.
“Chẳng phải anh nói em xinh đẹp thú vị hơn cô Lâm sao?”
“Không phải anh nói anh yêu em nhất sao?”
“Không phải anh từng nói sẽ ở bên cạnh em sao?”
“Anh đã nói từ giờ trở đi anh sẽ chỉ cho phép em quen anh thôi mà?”
“Anh với em chỉ có một lần thôi? Chúng ta ở bên nhau đã hai năm, hai năm anh giặt giũ cho em nấu ăn, anh nói sẽ làm cho em vui vẻ hạnh phúc.”
“Sao anh không nhận điện thoại của em? Tại sao anh không nhìn em? Tại sao anh không nghe lời mẹ anh?”
“Mẹ anh đã đồng ý chúng ta ở bên nhau, em là cô con dâu mà bà đã chọn cho anh, bà đã sớm không còn coi cô Lâm là con dâu của bà nữa rồi.”
“Cô Lâm sẽ không sinh cho anh một đứa con nhưng em có thể, anh muốn bao nhiêu thì em sinh cho anh bấy nhiêu.”
Trương Cẩm hoảng hốt, lắc đầu nói: “Thả tôi ra, cô điên à? Đây là trường học.”
“Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu, tôi không quen biết cô.”
Đỗ Vũ bật khóc, giống như là đang nổi điên lên.
“Em không sợ, em không sợ gì hết, anh thật quá đáng, anh còn nói em chỉ là công cụ để anh phát tiết, anh phải chịu trách nhiệm với em, em chính là muốn cho toàn bộ thế giới biết, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Đã có người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trương Cẩm cuối cùng cũng phản ứng lại định rời đi, nhưng đột nhiên nhìn thấy tôi ở phía sau bức tượng đá.
Anh ta như thể bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác nhìn tôi.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu rằng đây thế cục do tôi tạo nên.
Nhưng đã trễ rồi.