Nuôi Ong Tay Áo - Chương 2
06
Lúc tôi mới lên lầu thì bắt gặp một người đưa chuyển phát nhanh.
Cậu ta mỉm cười nói với tôi: “Chồng với con gái của chị rất tốt với chị. Họ thường xuyên gửi hoa cho chị.”
Tôi bối rối: “Hả? Tôi không có con gái.”
Cậu ta sững sờ một lúc:
“Nhà chị ở khu 3 số 1202 đúng không? Mỗi lần chồng chị mua hoa đều nhờ tôi giao đến đây, anh ấy luôn đứng cùng con gái đợi ở tầng dưới.”
Anh ta gãi đầu: “Tôi nhớ nhầm rồi ư?”
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không hề nghĩ đến mặt đó.
Lúc này tôi muốn vỗ tay khen ngợi.
Thật là thâm tình cảm động.
Hoá ra mỗi lần tặng hoa tươi là anh ta lại nhờ người giao hoa giao đến.
Thế trong thời gian đó, bọn họ làm gì?
Nhân cơ hội trốn trong xe, chàng chành thiếp thiếp?
Hay thật chất không hề kiêng khem né tránh gì, cố tình ở công cộng liếc mắt đưa tình để thử cảm giác kích thích?
Tôi chợt nhớ tới có một lần Trương Cẩm đi công tác, Đỗ Vũ cũng tình cờ đi nơi khác thực tập.
Khoảng thời gian đi của bọn họ vừa vặn trùng nhau.
Lúc bọn họ chuẩn bị trở về, tôi còn nhận được lời hỏi thăm của Đỗ Vũ.
Nó hỏi tôi: “Tối nay thầy cũng về đến ạ?”
Nghĩ đến thời gian hạ cánh của Trương Cẩm, tôi còn suy nghĩ thay cho nó.
Tôi nói: “Ừ, thời gian hạ cánh giữa em cùng với thầy cũng không khác biệt là bao. Cô sẽ bảo thầy đợi một chút, sau đó hai người cùng nhau trở về.”
Ngày hôm đó, sau khi bọn họ cùng nhau về nhà. Đỗ Vũ bất ngờ ôm rồi trêu chọc tôi:
“Cô ơi, dáng người này của thầy, cô có được đúng là hời rồi.”
Tôi không thể không tưởng tượng tâm tình của nó lúc đó như thế nào.
Là khoe khoang hay đắc ý? Đang cố tình làm tôi ghê tởm hay muốn ám chỉ cho tôi biết?
Tôi chỉ biết là khi sự thật bị lộ ra, tất cả những gì tôi cảm nhận được sau cuối là buồn nôn ghê tởm.
Cảm giác bị người thân dùng cách ghê tởm nhất để làm tổn thương, quả thật quá mức bất lực.
Người trong cuộc cuối cùng đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Đỗ Vũ “A” lên một tiếng rồi trốn vào trong chăn.
Trương Cẩm hoảng sợ đứng dậy, quấn áo vào rồi đi về phía tôi.
Cả người tôi run rẩy, cảm thấy gò má vừa lạnh vừa ngứa.
Giơ tay lên gạt nước mắt, cuối cùng hận ý cùng tức giận cũng không kìm được nữa.
Tôi đứng dậy, giơ tay tát mạnh vào mặt Trương Cẩm.
“Anh thật sự quá ghê tởm, anh có biết anh đang làm cái gì không? Anh có biết con bé là ai không? Anh có biết làm như vậy sẽ hậu quả gì không?”
Trương Cẩm hai tay ôm đầu, cũng giống như tôi, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin được.
Anh ta mở miệng.
“Bà xã, sao em lại trở về? Không phải như em thấy đâu. Tụi anh…. là nó, nó quyến rũ anh.”
Tốt, là người khác quyến rũ ha!
Nói một hồi, anh ta thậm chí còn không thể tự mình giải thích được.
Sau đó anh ta cười khổ một tiếng.
“Anh xin lỗi, thật xin lỗi, là anh không thể chịu đựng được sự cám dỗ. Em có thể tha thứ cho anh được không?”
7
Tôi với Trương Cẩm yêu nhau từ hồi đại học.
Tam quan của chúng tôi phù hợp, hơn nữa giữa chúng tôi có vô số chủ đề để nói.
Kết hôn mười năm, tình cảm giữa chúng tôi thật sự rất tốt.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ta.
Nhưng lúc này tôi cảm thấy thật buồn cười bởi chính sự tự tin của mình.
Hoá ra không phải có nghìn người nghìn mặt mà là một người nghìn mặt.
Cô gái trốn dưới tấm chăn cuối cùng cũng lộ đầu ra.
Nó khóc đến nước mắt dàn dụa.
“Cô ơi, em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi, cô đừng tức giận. Thầy nói đúng là em dụ dỗ thầy, tất cả đều là lỗi của em, hai người đừng vì em mà cãi vã.”
Cô gái nhỏ đáng yêu xinh xắn ngày nào giờ lại hoàn toàn hoá thành trà xanh.
Nó vẫn còn đang vọng tưởng sẽ nhận được sự thiên vị của Trương Cẩm, khiến cho Trương Cẩm có thể coi trọng nó nhiều hơn một chút.
Sự ngụy trang của nó dường như đang chế nhạo sự ngu dốt cùng thiện chí của tôi bao năm qua.
Nó nói: “Cô Lâm, em luôn coi cô như người thân trong nhà, cô là người đáng để em tôn trọng nhất. Nhưng tình cảm là thứ khó kiểm soát nhất trên đời này. Em không biết mình đã yêu thầy từ khi nào. Là lỗi của em, em xin lỗi, muốn đánh em hay mắng em gì em cũng chịu.”
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đỗ Vũ.
Nó chỉ mới mười ba tuổi, gầy gò nhỏ nhắn.
Tôi đi cùng nó vào nhà, nhìn đôi bàn tay thô ráp của nó khéo léo nấu cho tôi hai món ăn.
Nó nói: “Cảm ơn cô Lâm đã quan tâm tới em, em sẽ không để cô thất vọng.”
Tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cũng như biết ơn vì hôm nay tôi đã có thể nhìn ra sự thật.
May thay, tôi có thể nhìn rõ lòng người, nhìn rõ chân tướng để có thể kịp thời ngăn chặn tổn hại.
Tôi ngẩng đầu nhìn Trương Cẩm, rồi nói với anh ta:
“Ly hôn đi, nhưng anh phải hứa với tôi một chuyện.”
Trương Cẩm lập tức hoảng sợ:
“Không được, không được, không được đâu bà xã, em muốn giết anh cũng được, nhưng anh sẽ không ly hôn với em.”
Tôi phớt lờ anh ta, tiếp tục nói những lời chưa nói xong:
“Anh phải hứa với tôi, sau ly hôn anh có thể ở bên bất cứ ai, ngoại trừ Đỗ Vũ. Bởi vì nó là học trò của tôi, là đứa trẻ tôi kéo ra khỏi vũng bùn, là đứa trẻ tôi nuôi dưỡng suốt ngần đó thời gian Anh không thể làm mất mặt tôi, không thể để người khác dị nghị, điều này anh phải hứa với tôi.”
Tôi không muốn nhìn thấy phản ứng của Đỗ Vũ chút nào.
Nó không có quyền nói chuyện với tôi.
Nó đã đánh mất tất cả niềm tin của tôi.
Trương Cẩm lắc đầu, vẫn luôn lắc đầu.
“Bà xã, chuyện ly hôn với em là không thể chứ đừng nói đến chuyện ở bên Đỗ Vũ. Đừng tức giận, đừng vì nó mà tức giận được không?”
Sắc mặt Đỗ Vũ lúc đỏ lúc trắng, tôi không muốn để ý cũng không được.
Nó run rẩy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tôi cười khẩy, quay người bỏ đi.
8
Hơn mười năm qua, tôi cực kỳ chắc chắn tôi có thể bên Trương Cẩm đến lúc già đi.
Nhưng hôm nay, tôi phát hiện ra rằng bản thân không thể đưa ra kết luận quá sớm về bất cứ điều gì.
Trương Cẩm ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo tôi.
Đỗ Vũ mặc quần áo vào rồi khóc sướt mướt, quỳ xuống đất dập đầu với tôi.
Sau vài tiếng “bộp bộp bộp”, tôi tưởng sàn nhà cũng bị nó làm nứt luôn rồi.
Nó nói: “Em xin lỗi, cô Lâm. Em được sinh ra đã là một sai lầm. Em phải trả giá cho những hành động của mình.”
Những lời đe dọa của nó không có tác dụng gì với tôi.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến hiện tại là làm thế nào để ly hôn.
Nó chết hay sống thì liên quan gì đến tôi.
Trương Cẩm càng sợ hãi, anh ta nào có quan tâm tới những lời Đỗ Vũ nói.
Đỗ Vũ thấy chúng tôi phớt lờ nó, nó khóc sướt mướt chạy đi.
Sau khi Đỗ Vũ rời đi, tôi cũng không nóng nảy nữa.
Tôi chỉ về phía cửa rồi mời Trương Cẩm cũng rời đi dùm.
“Bây giờ tôi chỉ muốn ly hôn. Nếu anh không chịu, tôi sẽ kiện anh. Còn hiện tại lập tức rời khỏi căn nhà này, tôi mệt lắm rồi tôi muốn nghỉ ngơi.”
Trương Cẩm sao dám cãi lại, tỏ ra trung thành ở trước mặt tôi, đồng thời xóa thông tin liên lạc của Đỗ Vũ.
Anh ta nói: “Bà xã, đây là lần đầu cũng là lần duy nhất đã bị em bắt gặp, em phải tin anh. Là do Đỗ Vũ quyến rũ anh, nếu không anh cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với em. Anh nhất quyết không ly hôn, anh đi trước đây, em cứ nguôi giận trước đã.”
Trương Cẩm vừa đi, tôi liền bật xem camera giám sát.
Ban đầu, tôi lắp camera giám sát là để phòng trộm, nhưng đúng lúc hiện tại nó đã có chỗ để dùng rồi.
Lúc đang đi du lịch, có lúc tôi muốn bật camera giám sát lên để xem Trương Cẩm đang làm gì.
Nhưng tôi quá tin anh ta, còn lại bị khung cảnh của các điểm tham quan du lịch thu hút, quay đi quay lại ấy thế mà quên mất.
Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ đến việc trái đất nổ tung, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Trương Cẩm ngoại tình.
Suy cho cùng, anh ta đối xử với tôi tốt đến mức không thể chê trách được.
Nếu hôm nay không bị bắt quả tang, không biết tôi sẽ bị lừa gạt bao lâu.
Khi tôi mở camera giám sát lên, thời gian đầu tiên tôi muốn xem là chính là hôm chúng tôi ăn tối cùng nhau.
Chính mắt tôi nhìn thấy Đỗ Vũ bỏ một viên thuốc vào cốc của tôi.
Sau đó lúc tôi đang nhắm mắt nằm ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Trương Cẩm – chồng tôi, không thể đợi được nữa, bước tới vài bước ấn Đỗ Vũ xuống bàn cà phê.
Họ làm như thể không có ai xung quanh, rên rỉ thở hổn hển.
Đỗ Vũ cụp mắt xuống, dáng vẻ đó của nó tôi chưa từng gặp bao giờ, là dáng vẻ của một cô gái nhỏ bé nhút nhát thẹn thùng.
“Chậm một chút, lỡ như cô nghe thấy thì sao? Lỡ như cô đột nhiên mở mắt ra thì sao?”
Trương Cẩm cong môi, dùng hết sức lực nhấp một cái.
“Vậy hãy để cô ấy nhìn thấy một mặt khác của em, nhìn xem em có bao nhiêu quyến rũ, để cô ấy học hỏi em.”
Máu khắp cơ thể tôi dường như đông cứng lại, mất một lúc lâu sau tôi mới có thể trở lại bình thường.
Thế giới thực sự rất rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.
Ai có thể ngờ rằng chồng tôi, người luôn miệng nói yêu tôi, lại là một gã vô liêm sỉ?
Tôi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, khao khát trả thù lặng lẽ trào dâng.