Nuôi Ong Tay Áo - Chương 1
1.
Thứ sáu đó, Đỗ Vũ muốn tới nhà tôi ăn cơm.
Tôi dặn dò Trương Cẩm mua nhiều hải sản Đỗ Vũ thích ăn một chút về nấu.
Nhưng chờ mãi chờ mãi lại chẳng thấy người trở về.
Tôi gọi điện thoại cho anh ta nhưng người nhận lại là Đỗ Vũ.
Giọng của nó nhẹ nhàng như chim hoàng anh, lúc nói chuyện với tôi luôn mang theo chút ngây thơ đơn thuần.
“Có chuyện gì thế cô? Em với thầy đang mua thức ăn, cô còn muốn mua gì nữa ấy ạ?”
Tôi ngờ hoặc hỏi nó:
“Sao người nhận điện thoại lại là em?”
Đỗ Vũ trả lời tôi:
“Lúc em đang mua trái cây thì gặp thầy ạ.”
Nói xong, nó còn thấp giọng chẳng biết là đang làm nũng với ai:
“Đừng chạm chỗ đó, nhột lắm.”
Tôi sửng sốt một chút, bình tĩnh hỏi nó:
“Em đang nói chuyện với ai đó?”
Đỗ Vũ cười ha ha.
“À, đó là con chó lông vàng dưới lầu ạ, nó liếm tay em, thầy ơi thầy mau kéo nó ra đi.”
Con chó đó đúng thực là rất dính người, hễ thấy ai thì nó cũng nằm rạp trên đất xin nựng nựng.
Nhưng nó liếm người khác thì đây là lần đầu tôi nghe.
Tôi cười một tiếng: “Vậy hai người mua xong rồi thì nhớ về sớm một chút nhé.”
Tắt điện thoại, tôi để điện thoại lên trên bàn rồi đi vào bếp để chuẩn bị nguyên liệu nấu.
Đột nhiên tôi bỗng nhớ tới trong nhà vừa mới gắn thêm một cái camera giám sát.
Gần đây trong tiểu khu đang bất ổn, chuông cửa video bị hỏng, ban quản lý cũng chưa kịp sửa chữa nên dẫn tới ai cũng có thể đi lên.
Vài hộ khiếu nại lên nhà mình bị trộm, rác rớm bị ném ngoài cửa một cách ác ý.
Tôi đã liên hệ cho một người bạn cũ để lắp đặt camera theo dõi.
Tôi hẳn còn đang nghĩ về nó, trong một chốc định bụng hỏi Trương Cẩm cái camera theo dõi này dùng làm sao.
Không nghĩ đến, Trương Cẩm với Đỗ Vũ hơn nửa tiếng nữa mới trở về, nên tôi cũng quên bén luôn chuyện này.
2.
Đỗ Vũ là học sinh được tôi hỗ trợ từ năm cấp hai.
Con bé xuất thân nghèo khó, bố mẹ mất sớm.
Lúc tôi lên miền núi dạy học, con bé là đứa trẻ chăm chỉ cũng như cứng cỏi nhất tôi từng gặp.
Không chỉ tính cách tốt, mà lại còn thông minh lanh lợi.
Sau khi những buổi dạy tình nguyện kết thúc, tôi đã gửi qua bưu điện cho con bé một mớ tài liệu học tập.
Tận đến lúc thi đại học xong, nó thật sự đã dựa vào sự nỗ lực của mình, thành công thi đậu vào trường đại học ở thành phố của tôi.
Nó lên đại học rồi, chúng tôi cũng liên lạc nhiều hơn.
Đứa nhỏ này lương thiện cũng rất sáng sủa.
Mỗi chủ nhật đều đến cùng tôi dọn dẹp nhà cửa, dẫn tôi đi dạo công viên, cùng tôi mua đồ nấu ăn.
Lấp đầy khoảng trống không có con cái của tôi, khiến tôi cũng rất hưởng thụ.
Ngay cả ông chồng Trương Cẩm của tôi cũng liên tục khen ngợi con bé, cũng giới thiệu những cậu trai trẻ nơi anh ta làm cho Đỗ Vũ.
Tôi nhìn mà vui, nhưng tôi cũng rất tôn trọng suy nghĩ của Đỗ Vũ.
Tôi nói với Trương Cẩm: “Con bé biết nó muốn cái gì hơn nữa tình yêu trong mắt con bé khác với trong mắt của những người lớn tuổi như chúng ta, đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nó, cứ để nó tự mình lựa chọn đi.”
Đỗ Vũ cũng rất phấn đấu, nó vừa học vừa làm, chưa bao giờ đặt tâm tư lên những chuyện không quan trọng với nó.
Tận đến sau này, tôi mới rõ thì ra tâm tư của nó đều được đặt hết lên chuyện mà nó cảm thấy quan trọng.
3.
Nửa tiếng sau, Trương Cẩm với Đỗ Vũ mới về tới.
Thấy tôi có chút trách móc, Trương Cẩm nhanh chóng lấy từ sau lưng ra một bó hoa to, trước lúc tôi phàn nàn rằng anh ta về quá muộn.
Hoa tulip có màu sắc rực rỡ là loại hoa yêu thích của tôi.
Anh ta cười đùa, ôm tôi vào trong vòm ngực rồi hừ một tiếng:
“Sao nào? Là ai đã chọc giận cục cưng của anh? Nhanh nhanh nhanh, hãy để cho những bông hoa xinh đẹp này vỗ về cục cưng của chúng ta nào.”
Gương mặt của Trương Cẩm là dạng lão hoá ngược, càng có tuổi thì làn da anh ta lại càng mịn màng.
Từ lúc nhỏ anh ta đã đẹp trai.
Hiện tại ở tuổi ba mươi sáu, anh ta càng trưởng thành quyến rũ hơn.
Khi anh ta nói điều này, mặt tôi đỏ bừng.
Tôi nhận bó hoa sau đó đá nhẹ anh ta một cái.
“Nói nhiều quá, nói xem bọn anh đã làm gì rồi chứ thuở đời nào tự nhiên lại tặng hoa cho em?”
Trương Cẩm cúi đầu hôn tôi mấy cái.
“Tặng hoa cho em còn cần chọn ngày sao? Thế nào? Hoa có đẹp không? Anh phải đi vòng qua cổng nam để mua cho em đó.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, vờ tức giận.
“Anh không xấu hổ sao, Tiểu Vũ còn ở đây đó.”
Trương Cẩm vẫn luôn như thế, kết hôn nhiều năm đã nhiều năm rồi, tuy chúng tôi chưa có con nhưng anh ta luôn cưng chiều tôi như một đứa trẻ.
Anh ta nói mỗi ngày ở bên tôi đều là lễ tình nhân.
Và anh ta đặc biệt thích làm một vài hành động thân mật với tôi.
Nhất là trước mặt Đỗ Vũ.
Nhưng tôi lại sợ ảnh hưởng không tốt.
Nhưng trên thực tế, Đỗ Vũ đã sớm quen với những hành động thân mật của chúng tôi.
Nó tựa người vào khung cửa sổ với vẻ mặt như thể vừa bị nhét một nùi thức ăn chó.
Nó trề môi, chậc chậc lưỡi:
“Ồ ồ, cô ơi thầy ơi, hai người tính cho em ăn cơm chó no luôn à. Hôm nay em không ăn cơm, ăn cơm chó thôi là no luôn rồi ha ha.”
Nói xong, nó lập tức vào bếp sau đó còn quay đầu lại nói với tôi cùng Trương Cẩm một tiếng: “Hôm nay em sẽ nấu ăn, hai người cứ đợi ăn thôi.”
Hai món thịt, hai món rau cùng một món súp đã được làm xong, chỉ trong nửa giờ là có ăn.
Đỗ Vũ giỏi nấu ăn hơn nữa kỹ năng nấu nướng của nó cũng rất tốt.
Cũng do thời thơ ấu khó khăn nên từ nhỏ trên người nó đã đè nặng gánh nặng cuộc sống.
Ăn xong, Trương Cẩm nhanh tay dọn bát đĩa xuống trước.
Đỗ Vũ kéo tôi ngồi trên ghế sofa, đun nóng cốc sữa cho tôi, bảo tôi nghỉ ngơi nhiều chút.
“Cô ơi, có thời gian thì cô hãy nghỉ ngơi nhiều hơn nhé. Trong thời gian này, việc dạy học rất áp lực, nên là đừng để cơ thể kiệt sức đến mức suy sụp đó.”
Tôi mỉm cười nhìn khuôn mặt dễ thương của nó, cảm thấy thỏa mãn.
Nắng chiếu vào, tôi chớp chớp mắt bỗng cảm thấy hơi hơi buồn ngủ.
Tôi tựa người vào ghế sofa rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cho đến khi tôi mơ mơ màng màng, giống như đang bị bóng đè.
Những tiếng rên rỉ trầm thấp hết đợt này đến đợt khác quẩn quanh bên tai tôi, giống như đang hưng phấn cũng giống như đang than nhẹ làm tôi bức bối không thôi.
Tôi muốn thức dậy nhưng tôi không thể.
Tôi nghĩ tôi nghe thấy ai đó đang nói chuyện.
“Nếu bây giờ bà ta mở mắt ra thì sao?”
“Vậy thì để cô ấy nhìn cho rõ.”
Không mất nhiều thời gian để tôi nhận ra rằng đó không phải là do tôi bị bóng đè.
Mà đó là niềm sung sướng giữa những người yêu nhau.
Và tôi chỉ là một vai hề trong câu chuyện của bọn họ mà thôi.
4
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối rồi.
Trương Cẩm ở bên cạnh thấy tôi đã tỉnh, liền rót cho tôi một cốc nước.
Anh ta vuốt tóc tôi với ánh mắt cưng chiều.
“Những ngày này mệt quá sao?”
Tôi cũng bị sốc vì giấc ngủ của mình.
Đã lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ trưa lâu như thế.
Tôi ngáp một cái, nhìn xung quanh: “Tiểu Vũ về hồi nào đấy?”
Trương Cẩm nhận cốc nước từ tay tôi rồi quay vào bếp.
“Lúc em ngủ thì nó về rồi. À, nhân tiện, nếu em thực sự mệt quá thì anh đăng ký cho em đi du lịch một chuyến nhé, đi vài hôm cho khuây khoả nhé?”
Anh ta quay lại ngồi lên ghế sofa, ôm tôi vào lòng.
Tôi lắc đầu.
“Không sao đâu, em chỉ mệt một xíu thôi.”
Áp lực đánh giá chức danh công việc trong giai đoạn này quả thực là rất lớn.
Trương Cẩm thở dài:
“Em thật sự không biết kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi, đi ra ngoài thư giãn đi, nếu không anh sẽ đau lòng đó.”
Ngẫm lại cũng thấy trong khoảng thời gian này tôi quá cực nhọc rồi, đúng là cũng nên nghỉ ngơi nên tôi đã đồng ý lời đề nghị của anh ta.
Không ngờ cuộc hôn nhân của chúng tôi lại kết thúc chỉ vì lời đề nghị đó.
Thế giới quan của tôi từ nhỏ đã vây quanh anh ta cũng theo lẽ đó hoàn toàn sụp đổ.
5.
Đi du lịch mấy ngày, đúng thật là tôi đã thư thái hơn rất nhiều.
Trong lúc trở về, tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ta.
Như người ta vẫn nói, tiểu biệt thắng tân hôn, tôi thực sự nhớ Trương Cẩm rồi.
Nên liền nói với anh ta rằng tôi muốn ở lại địa điểm du lịch thêm vài ngày nữa.
Nhưng không ngờ tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ta nhưng anh ta lại tặng tôi một cái bất ngờ còn to hơn.
Tôi đẩy cửa nhà ra, bỗng vấp phải đôi giày cao gót ở ngay huyền quan.
Chưa kịp nhìn kỹ hơn, tôi đã nghe thấy tiếng rên khẽ, nó khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Kết hôn nhiều năm như vậy, tôi không còn là thiếu nữ ngây thơ trong sáng nữa, tôi tự nhiên cũng có thể nhận ra âm thanh đó là gì.
Tôi hoảng hốt che miệng đứng ở cửa như gã trộm, không dám bước tới nữa bước.
Đó là người mà tôi đã yêu hơn mười năm.
Tôi thật sự không thể chấp nhận được tình cảnh như thế.
Người đến tuổi trung niên, tình yêu cũng dần trở nên bình đạm tẻ nhạt.
Tôi tưởng tình yêu giữa chúng tôi đã hòa vào máu thịt, không gì có thể chia cắt được nữa.
Nhưng giờ đây tôi phải đối mặt với sự thật.
Mỗi bước chân của tôi như đang đi trên dao, đau đến tận tim.
Nhưng khi nhìn rõ mặt cô gái đó, tôi không khỏi bàng hoàn hét lên.
Những chuyện nhỏ nhặt ở dưới lầu, Đỗ Vũ ngoài sáng trong tối trêu chọc, còn có những manh mối mà tôi chưa từng coi trọng.
Tại thời điểm này, mọi thứ được kết nối với nhau, hết thảy đều trở nên rõ ràng.