Nuôi Dưỡng Nữ Phụ Ác Độc Thành Nhà Tư Bản - Chương 7
21
Hai đứa nhỏ đều tiến vào vòng chung kết. Giang Vọng và Hy Hy đối đầu ở vòng bán kết. Hy Hy có hứng thú với việc kiếm tiền là do di truyền từ gen xấu của cha nó, nhưng thực ra kỹ năng gốc của nó là toán học, còn Giang Vọng lại xuất sắc trong lập trình. Đề thi của vòng này là một bài toán, và trận đấu giữa hai cao thủ đã kết thúc với việc Giang Vọng thua sát nút trước Hy Hy.
“Nhưng vậy đã là rất tốt rồi!” Tôi đưa cho Giang Vọng món quà mà tôi đã chuẩn bị sẵn, khích lệ: “Cố lên! Sớm ngày đánh bại được Hy Hy một lần, đừng để nó cứ tự đắc mãi như vậy.”
Cậu bé vẫn còn chút rụt rè, chỉ gật đầu, nhưng đôi mắt thì sáng lên.
Đối thủ cuối cùng tranh ngôi vô địch với Hy Hy là một tiến sĩ của Đại học Thanh Hoa. Đề thi là: Mục tiêu là hình khối ba chiều sau khi giảm chiều và xoay rồi tách thành các mảnh nhỏ BALABALA.
Như thường lệ, tôi không hiểu gì cả.
Trận đấu kéo dài hơn một giờ đồng hồ, hai người nộp bài chỉ chênh nhau vài phần nghìn giây. Khi kết quả được công bố, Hy Hy thua.
Tôi không có tham vọng đoạt giải cao nhất, cũng không muốn con mình trở thành tâm điểm chú ý, tôi chỉ muốn con bé vui vẻ thôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.
Đây là lần đầu tiên Hy Hy phải thừa nhận thất bại trước mặt nhiều người như vậy, mắt con bé đỏ hoe. Chỉ trong khoảnh khắc này, nó mới thực sự hiện rõ dáng vẻ của một đứa trẻ.
MC nói vài lời an ủi, rồi nhìn vào kịch bản và hỏi với nụ cười: “Vì sao con lại tham gia chương trình này?”
Hy Hy ưỡn ngực, giọng nói trong trẻo: “Vì con muốn gặp thần tượng của mình.”
“Thế con đã gặp được chưa?”
“Gặp rồi ạ.”
“Thần tượng của con là ai, con có thể nói với chúng tôi không?”
“Hạc Quy.”
Máy quay hướng về phía Hạc Quy, người đàn ông đáng ghét đó cười đắc chí, thật vô giá trị.
“Thì ra là ông Hạc!” MC cười nói: “Trên mạng có nhiều người nói rằng con và Hạc tổng giống nhau như đúc, không chừng là con gái thất lạc lâu năm đấy! Nghe nói mẹ con là bà mẹ đơn thân, vậy con có muốn Hạc tổng làm bố con không?”
Cuộc thi mùa này trở nên nổi tiếng nhờ vào sự đáng yêu và thông minh của Hy Hy và Giang Vọng, thu hút rất nhiều fan là các bà mẹ. Nhưng trên mạng cũng có nhiều lời đồn đại lung tung, thậm chí có người nói rằng Hạc Quy đã mua chuộc ban tổ chức để tiết lộ đề thi cho Hy Hy, chỉ để tạo ra một thiên tài nhỏ. Vì vậy, dù câu hỏi này chỉ là một trò đùa, nhưng nó rất xúc phạm.
Đúng như dự đoán, bình luận trên mạng ngập tràn:
[Đạo diễn của Nam Qua TV đúng là muốn gì đây? Lấy chuyện này ra làm trò đùa!]
Và tôi cũng không ngoại lệ, tôi bật ra câu: “Bố cái mịa nhà anh!”
Ban tổ chức chương trình này chắc là đ//iên rồi, hay là Hạc Quy muốn dùng áp lực dư luận để c//ướp Hy Hy đi?
Tôi theo bản năng nhìn về phía Hạc Quy.
Mặt Hạc Quy tối sầm lại, anh nhìn tôi và vội vàng giải thích: “Không phải là anh!”
Chúng tôi đã ở bên nhau mười lăm năm, và mặc dù có nhiều vấn đề, tôi vẫn chọn tin anh ta.
Kể từ khi tôi “chet”, Hạc Quy đã có một khoảng thời gian hành động rất cực đoan, nhưng sau đó anh ta bắt đầu tin vào Phật, và cách làm việc cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều. Có vẻ như vẫn còn nhiều người muốn gây rối.
Tôi đen mặt bước lên định bế Hy Hy xuống, thì nghe thấy con bé lên tiếng.
22
“Thay vì nói cháu giống chú Hạc, cháu nghĩ rằng cháu giống Peter Donaldson hơn, một nhà toán học và kinh tế học nổi tiếng người Thụy Sĩ vào năm 1576. Nếu các anh chị cứ khăng khăng rằng cháu giống chú Hạc, có lẽ là vì những người thông minh thường có ngoại hình tương tự nhau chăng.”
Người dẫn chương trình rõ ràng không biết Peter Donaldson là ai, nên chỉ cười ngượng ngùng: “Điều này không có cơ sở gì đâu nhỉ?”
“Cháu có cơ sở đấy.” Hy Hy nhìn người dẫn chương trình, nghiêm túc nói: “Giang Vọng rất giống hacker trẻ tuổi nhất thế kỷ 18 Helen, anh Lưu Thần có khả năng xây dựng không gian rất tốt, mũi và mắt của anh ấy giống với nhà logic học vĩ đại nhất thế kỷ 15 Christian, còn chị An Như có trí nhớ rất tốt, chị ấy cũng rất giống…”
Hy Hy nhanh chóng liệt kê một loạt tên tuổi, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, chỉ có Hạc Quy là cười nhẹ.
Sau đó, Hy Hy từ tốn nói: “Nhưng chú dẫn chương trình ơi, cháu đã hồi tưởng lại tất cả những nhân vật nổi tiếng đã đóng góp cho sự phát triển của lịch sử nhân loại, và không có ai trong số họ trông giống chú cả.”
“Cho dù không có bài báo khoa học nào có thể chứng minh quan điểm của cháu, nhưng qua việc phân tích dữ liệu hiện tại, cháu nghĩ rằng kết luận này cũng có phần hợp lý.”
Không chỉ tôi, mà cả những người đang xem trực tiếp cũng đều kinh ngạc. Nhiều bình luận hiện lên: [Hy Hy bé bỏng ơi, hãy nhìn ảnh của cô đi! Xem thử cô có thể giả vờ giống ai nổi tiếng không!]
Nhưng Hy Hy tiếp tục nói: “Chú có tin không? Nhưng thực ra cháu đang lừa chú đấy.”
“Vậy nên,” cô bé cười ranh mãnh, “Nếu tất cả chúng ta đều nói dối, thì tại sao chú dẫn chương trình lại phải nghiêm túc làm gì?”
Nếu câu nói này được nói bởi một người lớn, có thể sẽ bị cho là quá cẩn trọng, thậm chí là quá sắc bén.
Nhưng khi một đứa trẻ nói ra, thì đó lại là sự ngây thơ, hồn nhiên và rất đáng yêu.
Tôi liếc nhìn người dẫn chương trình trên sân khấu, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh ta tự chuốc lấy phiền phức thôi. Ai cũng biết rằng Hy Hy giống Hạc Quy, và tính cách trả thù của anh ta rõ ràng đã ăn sâu vào m//áu rồi mà.
Người dẫn chương trình bị đơ một lúc, ngượng ngùng chuyển chủ đề: “Vậy để chú Hạc Quy trao giải cho con nhé?”
Hy Hy giữ vẻ trang trọng, gật đầu.
Hạc Quy trao giải, cười như thể người nhận giải là anh ta vậy. Anh ta còn tranh thủ bế Hy Hy lên.
Tôi đứng dưới sân khấu vỗ tay, nhưng không thể cười nổi.
Rõ ràng lúc nãy, khi thấy mình trả lời sai, đôi mắt con bé đã đỏ hoe nhưng vẫn cố không khóc; khi bị người dẫn chương trình hỏi dồn dập, cô bé cũng không tỏ ra chút gì buồn bã hay sợ hãi. Nhưng bây giờ, cô bé lại khóc trong vòng tay của Hạc Quy.
Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại lúc mình vừa nhận được kết quả kiểm tra thai kỳ.
Bác sĩ nói: “Cô đã mang thai.”
Bốn chữ này như nổ tung trong đầu tôi.
Cầm kết quả trong tay, tôi như bị hóa đá, bước đi như mơ màng, vượt đèn đỏ mà không nhận ra, bị tài xế lái xe mắng té tát.
Tôi ngây ngốc nghĩ: Liệu một người như tôi có thực sự chăm sóc tốt cho một đứa trẻ không?
Nhưng con bé thật sự rất ngoan. Ngay cả khi còn trong bụng mẹ, nó đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ làm khó tôi.
Giống như ông trời đã gửi tặng tôi một món quà khi tôi lâm vào ngõ cụt.
Con bé là khởi đầu cho cuộc sống mới của tôi, cũng là sự cứu rỗi của tôi.
Nhưng có lẽ…
Dù con bé có thông minh, hiểu chuyện đến đâu, nó vẫn cần một người cha.
23
Sau khi xuống sân khấu, tôi thấy rằng Hy Hy đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng và mối quan hệ giữa con bé và Giang Vọng cũng trở nên tốt hơn nhiều. Hai đứa trẻ nắm tay nhau ăn kem. Tôi nghe thấy Giang Vọng hỏi: “Tôi có thể trở thành bạn của cậu rồi đúng không?”
Hy Hy tự đắc ngẩng cao cằm nhỏ của mình: “Nhưng cậu phải luôn thông minh như thế mới được đấy.”
Tôi tận mắt chứng kiến nhân vật phản diện đầy bi kịch bị thao túng tâm lí đến ngơ ngác, nắm chặt tay nhỏ của mình và gật đầu quyết tâm: “Ừ, tôi sẽ là người thông minh nhất trong số những người bạn của cậu.”
Hy Hy nói: “Cậu không nên nghĩ như vậy đâu. Tôi chỉ có cậu là người bạn duy nhất, nên mục tiêu này chẳng có gì khó khăn cả.”
Giang Vọng cúi đầu, mím môi, muốn nhịn nhưng không nhịn được, trên thế giới này lại có thêm một người đàn ông cười một cách vô tri vì Hy Hy.
Tôi chép miệng hai tiếng: “Bây giờ trẻ con thật dễ lừa, không, thật dễ dỗ.”
Sau buổi tiệc mừng, Hạc Quy và tôi cùng đưa bọn trẻ về khách sạn. Giang Vọng và Hy Hy quá thông minh, không muốn làm phiền chúng tôi, nên tìm một bộ đề toán học trên iPad và bắt đầu thi xem ai giải xong trước.
Tôi và Hạc Quy nhìn nhau.
Anh ta hỏi: “Những năm qua em ở đâu?”
Tôi liền trả lời hết những điều anh ta muốn biết: “Ở An Thị. Bản chẩn đoán ung thư là do bác sĩ nhầm lẫn, tôi không lừa anh. Việc ở An Thị cũng không phải cố ý để tránh anh, chỉ là tôi muốn đi ngắm biển. Ở đó không có những buổi tiệc tùng không bao giờ dứt, không có những ly rượu không bao giờ cạn, cuộc sống thật thoải mái nên tôi ở lại.”
“Cuộc sống rất tốt. Rời khỏi anh, tôi mới nhận ra rằng cuộc sống có nhiều lựa chọn hơn, chứ không phải chỉ quanh quẩn với một chiếc đèn trên đầu và bữa cơm đã nguội lạnh trên bàn.”
Trong giọng nói của tôi không thể giấu được sự tức giận.
Sau vài giây bình tĩnh lại, tôi cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh: “Lần này đến Thượng Hải tôi vốn không muốn đi, nhưng Hy Hy coi anh là thần tượng, nhất định muốn gặp anh một lần.”
Hạc Quy mở miệng vài lần, cuối cùng chỉ cười gượng và không nói gì thêm.
“Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng, định kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa này.
“Hết rồi.”
Anh ta thở ra một hơi nặng nề, đứng dậy và đóng cửa rồi bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh ta, tôi cảm thấy như trái tim mình bị đào rỗng một lỗ lớn, rồi bất chợt một mầm xanh nhỏ bé mọc lên.
Nhưng tôi đã không do dự mà nhổ nó đi.
Không được nghĩ lung tung nữa.
Đào Đan, phải có chút tự trọng chứ.