Nuôi Dưỡng Nữ Phụ Ác Độc Thành Nhà Tư Bản - Chương 6
17
Vòng sơ khảo bắt đầu, và tôi được mời ngồi ở hàng ghế đầu. Thử thách đầu tiên là giải khối lập thể Sudoku. Ngay từ khi MC bắt đầu đọc đề bài, tôi đã không hiểu gì cả.
Tôi còn cẩn thận mang theo một quyển sổ tay, vừa viết vừa phân tích. Cuối cùng, tôi cảm thấy mình như một học sinh cố gắng nhưng vẫn bị kém.
Khi tôi đang định bỏ cuộc thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ. Tiếng cười nhẹ nhàng lướt qua tai tôi, mang đến một cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Trái tim tôi phản ứng nhanh hơn bộ não rất nhiều, không thể kiểm soát được, nó đập mạnh và nhanh hơn. Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi, ngón tay nắm chặt cây bút trắng bệch, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và quay đầu lại.
Không biết từ khi nào Hạc Quy đã ngồi bên cạnh tôi. Anh ta mặc một bộ đồ thoải mái và giản dị, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh ta đúng là diễn giỏi thật.
Nếu không phải vì chuỗi vòng tay Phật châu của anh ta bị tháo ra rồi lại cuốn lại, cứ lặp đi lặp lại khiến người ta phát bực, thì tôi đã tưởng rằng anh ta thật sự bình thản.
Trên sân khấu, Hy Hy đang hành động rất nhanh. Trong khi những người khác vẫn đang suy nghĩ, con bé đã bắt đầu viết ra các con số, thời gian suy nghĩ rất ngắn, hầu như không có chút do dự khi đặt bút xuống.
18
Tôi cố gắng tập trung mọi suy nghĩ vào Hy Hy, nhưng sự hiện diện của Hạc Quy quá mạnh mẽ, đến mức tôi cảm thấy như bị áp lực đè nặng đến mức nghẹt thở.
Những ký ức mà tôi từng nghĩ đã chôn vùi và dựng bia tưởng niệm từ lâu, giờ đây không thể kiểm soát được mà bật lên, lại tiếp tục hoành hành trong tâm trí tôi.
Khi còn trẻ, anh ta luôn mang trên vai chiếc cặp nặng nề như có thể đè g//ãy x//ương sống, gương mặt tái nhợt nhưng dáng đứng lại rất thẳng. Anh ta giống như cây dương trắng trong sách giáo khoa, đơn độc đứng giữa sa mạc, kiên cường và vững chãi.
Nhưng dù còn rất trẻ, anh ta đã mất cha mẹ và phải gánh trên vai một khoản nợ khổng lồ.
Tôi đã yêu anh ta suốt mười lăm năm.
Từ những lần cùng anh nhặt vỏ chai trên sân vận động rực nắng, đến những con hẻm nơi tôi khóc nức nở, ôm anh và cầu xin anh đừng đ//ánh nhau nữa.
Anh ta đã trải qua quá nhiều đau khổ.
Nhưng rồi, có lần anh ta ôm tôi đứng ở Bến Thượng Hải, trái tim đập rất nhanh, nhưng không phải vì tôi, mà là vì những viễn cảnh tương lai mà anh ta nhìn thấy.
Anh ta đã trả hết nợ.
Nhưng con đường thương mại của anh ta không thể dừng lại, giống như một trò chơi cá lớn nuốt cá bé, một khi bắt đầu thì không bao giờ kết thúc. Anh ta luôn ở trên con đường chinh phục, và ánh mắt chỉ dừng lại ở những thứ có giá trị hơn.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng mình không còn đủ sức để yêu nữa.
Ba ngày cãi vặt một lần, bảy ngày cãi lớn một lần, chúng tôi cứ thế lãng phí thời gian trong mâu thuẫn.
Một mặt tôi cảm thấy sụp đổ, nghĩ rằng có lẽ mình nên từ bỏ, nhưng mặt khác, vào những đêm khuya, tôi lại điên cuồng nhớ anh ta.
Để không biến mình thành một kẻ bị khinh bỉ vì níu kéo, tôi mắc chứng ăn uống vô độ, bắt đầu ăn đ//iên cuồng, sau đó ôm bồn cầu mà móc họng để nôn ra.
Cho đến khi tôi nhận được kết quả chẩn đoán nhầm về ung thư giai đoạn cuối.
Nó đã cứu m//ạng tôi.
Nó giúp tôi thoát khỏi những năm tháng tuổi trẻ đầy khổ đau đó.
Còn về Hạc Quy…
Anh ta không thể ngoan ngoãn làm người chet sao? Giờ đây anh ta lại xuất hiện thế này là có ý gì nữa?
19
Hạc Quy dường như không nhận ra sự kháng cự của tôi đối với anh ta. Anh ta cầm bút của tôi và bắt đầu vẽ lên cuốn sổ: “Nhìn này, Sudoku tiêu chuẩn có chín ô, và trên cơ sở đó…”
Anh ta nói chậm rãi, với giọng điệu rất kiên nhẫn. Dù trong lòng tôi đang rất bực bội, tôi vẫn có thể dần dần hiểu được.
Cảnh tượng đó khiến tôi như quay trở lại thời học sinh, khi anh ta ngồi cạnh tôi và nhìn thấy tôi chỉ đạt 59 điểm môn Toán, anh ta hỏi: “Sao cậu lại điền hết mà vẫn không đủ điểm qua vậy?”
Tôi trả lời: “Vì tôi luôn có niềm tin kỳ lạ vào những gì mình tạo ra, dù nó tệ đến đâu.”
Sự khác biệt là, ngày ấy anh ta mặc đồng phục học sinh đã phai màu, mùi bột giặt còn phảng phất. Còn bây giờ, anh ta ăn mặc chỉn chu, với hương thơm nhẹ nhàng của gỗ.
Ngày ấy, tôi có chút ý nghĩ đen tối về anh ta, miệng thì nói đùa nhưng trong lòng có phần tự ti, chỉ biết cười ngốc nghếch khi nghe anh ta giảng bài.
Nhưng bây giờ thì khác.
Tôi giật lại cuốn sổ và cây bút từ tay anh ta, rồi lườm anh ta: “Liên quan gì đến anh?”
Giọng tôi có chút run, nhưng khí thế đủ để lấn át.
Tôi tuyệt đối không thừa nhận rằng đó là một hành động nhằm che giấu sự lo lắng.
Hạc Quy hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại bật cười.
Tiếng cười ấy khiến tôi đỏ mặt, nhưng ít nhất nó cũng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Nửa sau của buổi thi, chúng tôi giống như những người bạn bình thường. Anh ta giảng bài, tôi lắng nghe. Khi căng thẳng, tôi vô thức bấm vào cánh tay anh ta. Nhìn anh ta đau đớn mà vẫn phải giả vờ bình tĩnh, tôi trả thù bằng cách giẫm gót giày cao gót lên chân anh ta một cái.
Cuối cùng, buổi ghi hình kết thúc. Hy Hy nhìn thấy anh ta, mặt đỏ bừng vì kích động. Con bé thiên tài vốn coi thường tất cả mọi người nay lại núp sau lưng tôi, tay che miệng, lấy ra một tấm băng rôn có in tên Hạc Quy từ trong cặp sách: “C-Có thể… xin chữ ký được không?”
Hả?
Tấm băng rôn từ đâu ra vậy?
Còn giọng nói pha chút run rẩy này? Đây có phải là con người thật của con bé không?
Tôi cảm thấy lo lắng dâng lên, vội giật lấy tấm băng rôn và đưa cho Hạc Quy với ánh mắt không hài lòng, ra hiệu anh ta nhanh chóng ký tên.
Hạc Quy với vẻ mặt tử tế, sau khi ký tên xong còn muốn thêm WeChat của Hy Hy.
Tôi nói: “Điều đó không ổn lắm đâu, anh là giám khảo, con bé là thí sinh, chuyện này dễ gây hiểu lầm.”
Hạc Quy nhìn tôi với ánh mắt sâu sắc: “Tôi nghĩ rằng sự giống nhau về ngoại hình giữa Hy Hy và tôi đã đủ để người khác nghĩ nhiều rồi.”
Tôi nói: “Nếu anh biết dễ gây hiểu lầm thì hãy tránh xa chúng tôi ra.”
Hạc Quy vẫn giữ thái độ lịch thiệp: “Tôi nghĩ có lẽ cô đã phản ứng quá mức. Tôi không tự nhận mình là người tốt, nhưng ít nhất tôi cũng là người quân tử.”
Tôi hiểu ý anh ta.
Anh ta muốn nói rằng anh ta sẽ không tranh giành Hy Hy với tôi.
20
Tiếp theo là 10 trận thi đấu nữa. Trận nào Hạc Quy cũng đến, không lần nào vắng mặt. Khi Hy Hy bước xuống sân khấu, anh ta liền rời đi. Ban đầu tôi còn cố gắng trốn vào những góc khuất, nhưng sau khi nhận ra anh ta luôn có thể tìm thấy tôi chính xác và ngồi xuống ngay cạnh, tôi cũng không chống cự nữa mà quyết định ngồi ở hàng ghế dành cho người thân ở hàng đầu, dù sao thì ở đó tầm nhìn cũng tốt hơn.
Sự xuất hiện bất thường của anh ta, cộng với việc Hy Hy trông rất giống một Hạc Quy nhỏ, khiến cho fan của anh ta trên Weibo bắt đầu dùng kính lúp để tìm hiểu về tôi. Mỗi lần có ai đó đăng một bài, Hạc Quy sẽ nhanh chóng dìm nó xuống. Cuối cùng, ngay cả viết tắt chữ cái cũng không còn hiển thị được.
Cách làm này chẳng khác nào phiên bản đời thực của câu chuyện “càng che đậy càng lộ liễu”.
[Mình cảm thấy người phụ nữ này có gì đó quen quen.]
[Tôi cũng vậy.]
[Tôi học cùng trường với Hạc Quy, cô ấy là bạn gái của anh ta!]
[Các bạn ơi, mặc dù nói chuyện này vào đêm khuya không hay lắm, nhưng người phụ nữ này là đồng nghiệp của tôi từ nhiều năm trước, tám năm trước cô ấy đã nghỉ việc vì mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.]
[Ơ, từ khi nào mà đất nước chúng ta có thể chữa khỏi ung thư mà tôi không biết vậy?]
[Đất nước tuyệt vời!]
[Đừng lạc đề, vậy đây là câu chuyện bi th//ảm về người vợ cũ của Hạc Quy bị phản bội, chet trong đau khổ, trở thành hồn ma trở về, nhưng lại phát hiện mình đang mang thai, nên phải tạm thời nhẫn nhịn. Bây giờ, sau 8 năm, thời gian đã đến, công chúa trở lại, quyết tâm lấy đầu của ông bố để báo thù cho mẹ?]
[Người bên trên đã xem bao nhiêu video trên TikTok rồi?]
Tôi vốn dĩ có thể giả vờ không thấy những lời bàn tán của cư dân mạng, cho đến khi một đêm nọ, tôi thấy trên hot search có từ khóa “Vợ cũ của Hạc Quy sống lại”. Mặc dù từ khóa đó nhanh chóng biến mất, nhưng tôi đã nhìn thấy!
Chet tiệt, cô mới là người sống lại đấy!
Sáng hôm sau, khi đang ăn sáng, Hy Hy đột nhiên nói với tôi: “Mẹ ơi, chú Hạc nói rằng chú ấy không có vợ cũ, chỉ có một vị hôn thê đã bỏ nhà ra đi.”
Tôi múc một thìa trứng hấp đút vào miệng cô bé: “Ăn sáng đi.”
Giang Vọng ngồi bên cạnh, lấy tay che miệng cười khúc khích.