Nuôi Dưỡng Nữ Phụ Ác Độc Thành Nhà Tư Bản - Chương 5
14.
Chiến đấu với một SSR hiếm có như Hy Hy, cũng chỉ có một SSR khác mà thôi. Dù từ nhỏ tôi đã bị trí thông minh của Hy Hy “đè bẹp”, từ ngạc nhiên đến chấp nhận, tôi đã quen với việc mình chẳng hiểu nổi những kế hoạch vĩ đại của con bé, nhưng chỉ cần nghe qua thôi cũng thấy thật ấn tượng.
So với điều đó, thứ khiến tôi quan tâm hơn chính là Giang Vọng.
Cậu bé là nhân vật phản diện đầy bi kịch trong cuốn sách. Sau khi bố mẹ mất trong một vụ tai nạn xe hơi, người bà nuôi dưỡng cậu cũng qua đời vì bệnh tật.
Theo cốt truyện, không lâu nữa, cậu sẽ gặp phải chuyện tồi tệ khi chú của cậu muốn chiếm lấy ngôi nhà cũ. Trong lúc giằng co, cậu đã vô tình đẩy chú mình xuống cầu thang.
Vì sự cố đó, cậu bị đưa vào trại cải tạo vị thành niên trong tám năm. Sau khi ra tù, cậu bị hàng xóm xa lánh, bị đám du côn trên phố hành hạ và đ//ánh đ//ập, thậm chí không thể tìm được một công việc tử tế.
Trong sách có viết:
“Ngày kết thúc kỳ thi đại học, trời mưa lất phất, tiếng chuông vang lên, từng tốp nam nữ học sinh rời khỏi cổng trường, vừa cười đùa vừa chạy về phía bố mẹ mình. Giang Vọng giả vờ mình cũng là một trong số đó. Cậu bước đi rất chậm, lắng nghe một cách tham lam những câu chuyện xung quanh về việc nên chọn đáp án C hay B ở câu hỏi trắc nghiệm thứ hai, hay sau khi tốt nghiệp sẽ đi Thượng Hải hay Bắc Kinh.
Ai cũng có một tương lai rực rỡ và đầy màu sắc thuộc về mình.
Cậu cứ đứng đó rất lâu, rất lâu.
Cho đến khi cổng trường không còn ai, cậu nhặt lên một bông hoa hướng dương bị vứt bỏ trên mặt đất.
Cậu ép chặt bông hoa vào ngực, như thể đang cố gắng lấp đầy khoảng trống lớn trong trái tim mình.
Cậu nói: Giang Vọng, chúc mừng tốt nghiệp.”
Tôi đang mải mê suy nghĩ thì bất ngờ Hy Hy thở dài: “Mẹ ơi, hóa ra nhà mình thật sự không nghèo.”
Chẳng trách lúc đó khi con bé biết tôi đang giả vờ nghèo, con bé lại điềm tĩnh như vậy.
Hóa ra con bé nghĩ rằng tôi sợ con bé sẽ bước vào con đường phạm pháp nên đã bịa ra câu chuyện đó.
Dù vậy, con bé vẫn biết dừng lại đúng lúc và chọn cách kiếm tiền một cách hợp pháp, dù phức tạp hơn, để giúp mẹ.
“Là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con.” Tôi kể cho con bé nghe về giấc mơ và cảm thấy hối hận sâu sắc.
“Mẹ ơi, con nghĩ có thể mẹ bị chứng lo âu sau sinh.”
“Hả?”
“Triệu chứng chính của chứng lo âu sau sinh là mẹ sẽ lo lắng quá mức về việc con mình gặp phải những tai nạn. Thậm chí ngay cả khi nhìn thấy những cảnh tiêu cực trên TV, mẹ cũng không thể không liên tưởng đến con mình.”
Hy Hy bình tĩnh phân tích: “Vì vậy, con nghĩ có thể khi mang thai con, mẹ đã xem phải một bộ phim truyền hình đầy kịch tính nên mới có giấc mơ như vậy.”
Nếu không phải vì gặp Giang Vọng, người có hoàn cảnh giống hệt như trong câu chuyện, tôi suýt nữa đã bị thuyết phục.
Nhưng vì điều đó quá phi lý, nên tôi gật đầu đồng ý với lời giải thích của Hy Hy.
“Đây chắc chắn là một giấc mơ, vì mẹ sẽ không bao giờ thích một người đàn ông còn nghèo hơn mình!”
Con bé khinh bỉ nói: “Làm kinh doanh sao có thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió? Nếu thất bại, cùng lắm là làm lại từ đầu, chỉ có kẻ ngu ngốc mới lái xe đ//âm người.”
“Còn nữa, con không thể thua được.”
Hy Hy mang trong mình chút khí chất của Hạc Quy ngày xưa, tôi thoáng cảm thấy mơ hồ, rồi nghe thấy con bé chống nạnh cười lớn: “Con là Hy Hy, SSR hiếm có của Trường Tiểu học Dục Tài, CEO từ năm tám tuổi!”
“Con thực sự không trách mẹ sao?”
Hy Hy nhìn tôi nghiêm túc: “Mẹ đã một mình nuôi con khôn lớn, ngay cả khi mẹ có nói dối con thì cũng chỉ vì mẹ bị bệnh thôi. Và trong suốt tám năm qua, dù mẹ có giấu sự thật là chúng ta có tiền, nhưng cả về tâm lý lẫn điều kiện sống, mẹ luôn mang lại những điều tốt nhất cho con.”
“Con yêu, để mẹ ôm con nào.” Tôi ôm chặt con bé, vừa ôm vừa khóc thút thít, không ngờ đứa nhỏ tinh nghịch này lại dịu dàng và hiểu chuyện đến thế. Có lẽ Hy Hy không hiểu, nhưng việc nói dối thật sự không dễ chịu chút nào.
“Dù con không trách mẹ, nhưng mẹ đã sai thì phải bồi thường cho con!”
Cảm giác ấm áp giữa hai mẹ con có đấy, nhưng không nhiều.
Hy Hy nhanh chóng tìm thấy điểm lợi ích và bắt đầu đòi hỏi.
“Vậy mẹ đưa con đi xem Harry Potter? Đi Disneyland?”
“Hawking?”
Hy Hy dù rất muốn, nhưng vẫn lắc đầu.
“Vậy mẹ mua cho con một thư viện nhé?”
Mắt Hy Hy sáng rực lên, nắm chặt tay tôi, đầu gật lia lịa.
Nhưng miệng lại nói: “Không được.”
Tôi thực sự không biết làm sao nữa, bèn hỏi: “Vậy con muốn gì?”
Hy Hy nhanh chóng lấy ra một tờ áp phích từ cặp sách: “Con muốn tham gia cuộc thi này.”
Cuộc thi Đỉnh cao Não bộ.
Khách mời đặc biệt: Hạc Quy.
15
Nghe Hy Hy nhắc đến cuộc thi Đỉnh cao Não bộ với sự háo hức và khao khát gặp gỡ thần tượng của mình, tim tôi thắt lại, theo bản năng muốn từ chối ngay lập tức. Nhưng đây đã là lần thứ hai Hy Hy đề cập đến việc muốn gặp Hạc Quy, thần tượng của con bé.
Hy Hy thừa hưởng cái tính “không đ//âm vào tường không quay đầu” từ tôi và Hạc Quy, nhưng ở con bé nó còn phát triển lên cấp độ cao hơn – “đ//âm vỡ tường rồi vẫn tiếp tục lao tới.”
Vậy nên, dù tôi có không đồng ý, có lẽ khi lớn lên một chút, con bé sẽ tự mua vé máy bay và đi gặp thần tượng của mình. Để tránh viễn cảnh nhìn thấy con bé trên các trang tin tức xã hội trong tương lai gần, sau một lúc đắn đo, tôi quyết định đồng ý.
“Được, mẹ sẽ cho con tham gia, nhưng con phải đi cùng Tiểu Vọng.”
Dù không rõ từ khi nào Giang Vọng bắt đầu đ//ánh nhau, tôi vẫn muốn đưa cậu bé này ra ngoài thế giới rộng lớn hơn, không muốn cuộc sống của cậu bị giam hãm ở cái thành phố ven biển nhỏ bé này suốt 18 năm.
Nhưng không ngờ Hy Hy lại từ chối.
“Tại sao? Một mình con đi cũng được mà.”
Tôi: “Có thêm bạn đi cùng không phải tốt hơn sao?”
Hy Hy: “Con không cần bạn.”
“Con người là loài động vật xã hội, ai cũng cần bạn bè.”
“Con phải đọc sách, làm bài tập, khởi nghiệp kiếm tiền, đọc tự truyện của Hạc Quy, học thuộc các câu nói của ông ấy.” Hy Hy than thở: “Thật sự con không có thời gian để kết bạn.”
Không, con có. Hai việc cuối cùng hoàn toàn không cần thiết.
Tôi cố gắng nhớ lại thời tiểu học của mình: “Chẳng lẽ con không muốn cùng bạn bè đi công viên, hoặc nắm tay nhau đi vệ sinh, cùng nhau nói xấu thầy cô? Hoặc khi con thắng cuộc thi, có bạn bè chúc mừng?”
Hy Hy nhìn tôi khó hiểu: “Con đã sáu tuổi rồi. Con có thể tự đi vệ sinh, nói xấu người khác sau lưng là không đúng, con thường chỉ ra vấn đề của giáo viên ngay trước mặt họ. Còn vé vào công viên thì đắt đỏ, mẹ đã đăng ký cho con nhiều lớp học năng khiếu rồi, với mức lương của mẹ, hệ số Engel của gia đình chúng ta không cho phép con đến những nơi như vậy.”
“Dù mẹ có đang lừa con đi nữa.”
“Bạn bè về bản chất là một loại tài nguyên để trao đổi, đơn giản nhất là trao đổi giá trị cảm xúc.”
“Nhưng con thấy mình đã đủ thú vị và hài hước, còn các bạn khác chỉ biết đọc truyện tranh và lo lắng vì không đạt điểm 100, con không cần những giá trị cảm xúc thấp kém đó. Còn những cảm xúc cao cấp thì họ cũng không thể hiểu nổi. Nếu con không thể nhận được phản hồi tích cực từ tương tác với họ, vậy tại sao lại phải lãng phí năng lượng?”
Hy Hy nghi ngờ nhìn tôi: “Nếu mẹ nghĩ con cần một người bạn, con có thể thử tạo ra một phiên bản khác của chính mình.”
Tôi: “Không cần đâu, miễn là con thấy vui là được rồi.”
Tôi chợt cảm thấy những điều cô bé nói không sai. Với một thiên tài như Hy Hy, không nên nhìn con bé theo cách của người bình thường. Có lẽ việc để con bé sống cùng một đám trẻ bình thường ở Trường Tiểu học Dục Tài chỉ là một sự gò bó.
“Không phải như vậy.”
Giang Vọng, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng: “Là do cậu không bao giờ giao tiếp với người khác, sao cậu biết được rằng mình sẽ không theo kịp suy nghĩ của cậu?”
Rất tốt. Tinh thần chiến đấu của Hy Hy đã được khơi dậy.
“Thật sao?” Cô bé ngẩng cao đầu, nhún vai: “Nếu cậu tự tin rằng mình có thể theo kịp suy nghĩ của tớ, tớ sẽ cho phép cậu làm bạn của tớ trong thời gian cuộc thi. Nếu cậu đủ mạnh để cùng tớ vào chung kết, tớ có thể miễn cưỡng tiếp nhận một chút cảm xúc từ cậu.”
16
Vậy là tôi đã sắp xếp trước hai tuần, dẫn các con đến Thượng Hải. Chúng tôi đã đi qua Disney, công viên giải trí, và đủ các nơi vui chơi. Ngay cả Hy Hy, con bé lúc nào cũng chỉ quan tâm đến sách vở, cũng phải lóa mắt khi nhìn thấy công chúa Elsa.
Tôi không hề ngạc nhiên khi hai đứa có thể dễ dàng vượt qua vòng sơ tuyển. Nhưng điều bất ngờ là Hy Hy và Giang Vọng đã bị chương trình lợi dụng làm chiêu trò tiếp thị, trở thành “anh em thiên tài nhỏ nhất” và nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng trên các trang tìm kiếm.
Điều này không hề tốt chút nào. Thậm chí, đã có một số cư dân mạng bắt đầu bàn tán về sự giống nhau giữa Hy Hy và Hạc Quy. Mặc dù họ thảo luận một cách vô hại, nhưng tôi vẫn không thể kìm chế được sự tức giận trong lòng, xen lẫn với nỗi sợ hãi mà tôi không muốn thừa nhận.
Tôi đã nhiều lần tìm cách nói chuyện với ê-kíp chương trình, nhưng họ chỉ quan tâm đến lợi nhuận, bất chấp mọi thứ vì tỷ lệ người xem, và kết quả thì có thể đoán trước được.
Cho đến một ngày, tôi nhận ra rằng không còn có thể tìm thấy từ khóa “Hy Hy” trên Weibo nữa.
Khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì cũng là lúc nhận ra, cái lưỡi d//ao treo trên đầu đã rơi xuống.
Hạc Quy đã ra tay.