Nuôi Dưỡng Nữ Phụ Ác Độc Thành Nhà Tư Bản - Chương 3
08
Lần đầu tiên, Hy Hy khóc nức nở trước mặt tôi.
Vừa khóc, con bé vừa xin lỗi.
Con bé nói rằng mình đã sai.
“Con không nên để lại sơ hở để đối thủ lợi dụng, Hạc Quy đã từng nói rằng, không dám mạo hiểm là kẻ nhát gan, còn bị người khác nắm thóp là kẻ ngốc.”
“Chỉ có những người dám mạo hiểm, tận dụng hết lợi thế và không để người khác nắm thóp mới là một nhà tư bản đúng nghĩa.”
“Mẹ ơi, lần sau con nhất định sẽ không để những ràng buộc đạo đức phá vỡ cơ hội kinh doanh của con nữa.”
“Mẹ ơi, con nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn để mẹ tiêu!”
Nhìn con bé khóc thút thít không ngừng, lần đầu tiên tôi cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã giả vờ nghèo.
Tôi ôm lấy con bé và nói: “Con yêu, thực ra nhà mình cũng không nghèo đến mức đó đâu, hơn nữa, kiếm tiền là trách nhiệm của mẹ. Con mới tám tuổi, ở tuổi này con nên vui chơi và có một tuổi thơ hạnh phúc.”
Hy Hy gật đầu, nhưng khuôn mặt vẫn đượm buồn, con bé thở dài: “Mẹ ơi, con không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, mỗi ngày mẹ đều phải vất vả đi làm, khuôn mặt xinh đẹp của mẹ chỉ có thể mặc những bộ quần áo xám xịt. Con nhìn thấy mẹ của những bạn khác mặc đồ đẹp đẽ, con cảm thấy rất buồn.”
Nụ cười của tôi khựng lại trên môi.
Đúng là mẹ rất vất vả.
Bảy giờ sáng đã phải ra ngoài đưa con đi học, rồi làm đẹp, sau đó hẹn hò với các chị em đi dạo phố, vui chơi.
Vì sợ bị phát hiện quần áo quá lộng lẫy, tôi chỉ có thể chọn những thương hiệu chất lượng tốt, thiết kế không quá phô trương. Điều này khiến cho Hy Hy, với gu thẩm mỹ hiện tại chỉ dừng lại ở những màu sắc sặc sỡ, nghĩ rằng những bộ đồ đơn giản của tôi đều được mua với giá ba bộ mười tệ ở chợ đêm.
Hy Hy cọ cọ vào lòng tôi: “Con cũng muốn kiếm tiền để mua quần áo đẹp cho mẹ mặc mà.”
Tôi thật đáng chet!
Nhìn gương mặt đáng yêu của con bé, tôi muốn tự tát mình vài cái.
Con bé cúi đầu nói tiếp: “Cô giáo nói rằng, mọi bà mẹ đều từng là một cô bé yêu thích cái đẹp, nhưng bây giờ mẹ chỉ có thể giặt quần áo, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa cho con. Ngoài công việc, mẹ chỉ xoay quanh con. Mẹ nấu ăn ngon như vậy, chắc hẳn đã phải luyện tập rất nhiều lần, có thể còn bị bỏng tay nữa.”
À, mặc dù rất cảm động.
Nhưng cũng không đến mức tệ như vậy đâu.
Tôi đã sắp xếp nhiều nhà hàng nấu ăn gia đình khác nhau để họ luân phiên giao đồ ăn từ thứ Hai đến Chủ nhật. Tôi cố ý chọn thời gian khi Hy Hy đang ngủ hoặc đang đi học, lén lút nhờ nhân viên giao hàng treo đồ ăn bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, sau đó tôi mở bao bì ra và bày vào đĩa của mình.
Tôi và nhân viên giao hàng phối hợp rất nhuần nhuyễn, thao tác cực kỳ kín đáo, và đến năm tám tuổi, Hy Hy vẫn không biết rằng mẹ ruột của mình thực tế không bao giờ động tay vào việc bếp núc.
Trong lòng tôi đang tát mình dữ dội: Tôi thật đáng chet!
Bên kia, Hy Hy tiếp tục dốc hết tâm sự, nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Có những lúc mẹ ru con ngủ rồi, lại phải thay đồ làm vệ sinh để đi làm thêm, mẹ không muốn con lo lắng, nhưng thực ra con biết hết.”
À cái này…
Tôi chỉ là bị các chị em gọi ra ngoài để đến quán bar và cùng người mẫu nam bàn về “thời tiết và cuộc sống” thôi mà.
Ai có thể ngờ rằng…
Một người với hình tượng là mẹ đơn thân nghèo khó, để dành cho con gái một cuộc sống tốt hơn, phải làm thêm hai công việc vào ban đêm.
Ra khỏi nhà, lại trở thành một cô gái với chiếc váy hở lưng nóng bỏng và cực kỳ sang chảnh?
Haizz, con người vẫn nên tìm một công việc ổn định để làm.
Nếu rảnh rỗi quá, dễ gây chuyện phiền phức, tự mình chuốc lấy rắc rối.
Nếu tôi tiếp tục giả vờ nghèo, con đường kiếm tiền của con bé chắc chắn sẽ không dừng lại ở việc giúp bạn bè làm bài tập. Có lẽ con bé còn có thể liều lĩnh gian lận trong kỳ thi, và rồi rơi vào kết cục còn th//ảm hơn trong nguyên tác.
Dù sao thì cha con bé từ đầu cũng không phải là người tuân thủ pháp luật.
Nhưng nếu bây giờ tôi thẳng thắn, chắc chắn Hy Hy sẽ tính sổ với tôi, có khi còn lần theo dấu vết để tìm ra tung tích của cha con bé, nghĩ rằng mẹ không đáng tin, rồi xách ba lô lên đi về nam để tìm cha.
Nhưng nhìn vào đôi mắt sưng húp của con bé và suy nghĩ cứng nhắc nhưng lạc lối, tôi nghiến răng nói: “Hy Hy, mẹ đã lừa con!”
Tôi thú nhận với con bé rằng thực ra trong tài khoản ngân hàng của mẹ có rất nhiều con số không.
Tất nhiên, chuyện về cha con bé thì tôi không nói.
Cuối cùng tôi đưa cho con bé một quyển sách: “Mặc dù bản thân Hạc Quy không phải là người tốt, nhưng tập đoàn Hạc Thao thực sự là một doanh nghiệp thành công nhờ đạo đức. Cuốn sách này là một trong số ít những cuốn tự truyện tái hiện quá trình khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng của anh ta. Mẹ tặng con cuốn sách này.”
Xem như là đóng góp của cha con vào con đường trưởng thành của con vậy.
“Mẹ không nghĩ rằng việc con dùng sức lao động để kiếm tiền là không đúng, ngược lại mẹ còn rất vui. Nhưng mẹ hy vọng từ nhỏ con có thể đặt một chiếc cân trong lòng: Người quân tử yêu tiền, nhưng kiếm tiền phải có đạo đức. Chiến thắng nhỏ dựa vào trí tuệ, chiến thắng lớn dựa vào đạo đức.”
Hy Hy cầm quyển sách lên, quay người đi vào phòng và đóng cửa lại.
Tôi có thể hiểu được.
Nhưng vẻ mặt như được khai sáng khi con bé rời đi, khiến tôi có cảm giác khác lạ, mặc dù không có chứng cứ, nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này chưa kết thúc ở đây.
09
Để ngăn chặn những ý đồ tiếp theo của con bé và tiêu diệt những ý tưởng phiền toái ngay từ trong trứng nước, tôi quyết định đưa con bé đi chơi tại lâu đài Hogwarts mà con bé yêu thích nhất.
Nhưng khi tôi đã đặt vé xong, mua cho con bé bộ quần áo mới, chuẩn bị tạo cho con bé một bất ngờ, thì bất ngờ lại đến trước.
Tôi nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm của con bé.
Hy Hy đã đánh nhau.
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, việc này không phù hợp với tính cách cơ bản của Hy Hy.
IQ siêu cao, lười biếng không muốn động đậy.
Miệng cứng cỏi, thích cãi lại, nhưng lười biếng không muốn động đậy.
Yêu thích kiếm tiền, nhưng vẫn lười biếng không muốn động đậy.
Vì vậy, từ những điều trên, Hy Hy không thể chủ động ra tay, chỉ có thể phòng thủ bị động. Con bé từ nhỏ đã hiểu rất rõ tầm quan trọng của bộ não thông minh này đối với nhà trường.
Một khi cảm thấy có dấu hiệu bị áp đảo về mặt vũ lực, con bé sẽ không bao giờ kéo dài cuộc chiến, lập tức sẽ la lên một cách rất không ngần ngại: “Thầy cô ơi, cứu con với, con sắp bị đ//ánh chet rồi!”
Rất biết cách nhẫn nhịn và không biết xấu hổ.
Trên đường đi, tôi nghĩ rất nhiều. Có phải giáo viên đã nghe câu chuyện “Cậu bé chăn cừu” quá nhiều lần và lần này không đến cứu con bé, nên con bé thực sự bị đ//ánh rồi không?
10
Chưa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
Một giọng nữ chói tai vang lên như s//úng máy, xen lẫn với giọng non nớt đặc trưng của Hy Hy.
Ngay lập tức, tôi tập trung vào từ khóa: “Đồ nghèo kiết x//ác?”
Không lẽ đang nói về tôi, người sở hữu nhiều căn nhà sao?
Không thể nào, không thể nào chứ?
Tôi bước vào cửa, lập tức nhìn về phía Hy Hy.
Ngoài việc bím tóc mà tôi buộc cho con bé buổi sáng bị kéo lỏng, tinh thần con bé trông vẫn ổn. Con bé nhỏ nhắn, xinh xắn như một bức tượng búp bê sứ, đứng chắn trước một cậu bé như gà mẹ bảo vệ con.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ có giọng nói chói tai kia. Mái tóc xoăn màu nâu đỏ, nước hoa rẻ tiền hôi hám, trước ngực đeo một viên ngọc giả lớn.
Rõ ràng là một kẻ đến đây với ý định không tốt.
Bên cạnh là một cậu bé mập, gương mặt đầy thịt làm đôi mắt hắn híp lại thành khe nhỏ. Dựa vào mẹ mình đang đứng bên cạnh, nó đang phun nước bọt vào mặt Hy Hy.
Hả?
Đây chẳng phải là [Chị sắp chet] trong nhóm phụ huynh sao?
Một ngày gửi tám trăm tin nhắn.
“Hôm nay đưa con đi mua quần áo, nhân viên cứ mời chào mãi, cũng chỉ là vài món đồ vài chục ngàn tệ mà khiến họ phải nịnh nọt thế này, thật là phiền phức.”
“Thật ghen tị với các bạn, chỉ cần đưa con đến khu vui chơi là được, còn tôi thì mua cho con rất nhiều đồ chơi, đều là hàng Mỹ, tốn hơn 50.000 tệ, toàn hàng điện tử nhập khẩu, ngày Quốc tế Thiếu nhi sắp qua rồi mà vẫn chưa nhận được, thật là lo lắng chet đi được.”
Ừ thì, nếu tôi không phải là chủ nhà của cô ta, chắc tôi đã tin những lời nói dối đó.
Tôi có nhiều nhà, hầu hết đều được cho thuê qua môi giới, tôi chưa từng gặp mặt khách thuê bao giờ.
Theo lý mà nói, tôi sẽ không chú ý đến cô ta, nhưng kiểu người như cô ta, nửa năm không trả tiền thuê nhà, mở miệng ra là than nghèo kể khổ, còn đạo đức giả nói rằng tôi đừng vì chút tiền mà làm ảnh hưởng đến việc học của con, cho nên tôi nhớ rất rõ.
Tôi chỉ mải suy nghĩ vài giây, đã thấy Hy Hy sắp bị cô ta c//ào vào người.
Tôi chậm một bước, nhưng cậu bé im lặng kia đã đứng chắn lại, để lại một vết đỏ trên má.
Hy Hy vốn giỏi đấu trí, đây là lần đầu tiên con bé thấy sự đa dạng sinh học này, sợ đến trắng bệch mặt, nắm chặt lấy góc áo của tôi, rụt rè trốn sau lưng tôi, mắt ngấn nước: “Cô ấy đ//ánh con!”
“Cô phụ huynh này, đây là trường học! Nếu cô còn động tay động chân nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ đến mời cô ra ngoài!”
Giáo viên đứng bên cạnh mặt tái xanh, tiến tới lấy que bông tẩm cồn để khử trùng vết thương cho cậu bé, dán lên một miếng băng cá nhân.
Còn tôi.