Nuôi Dưỡng Nữ Phụ Ác Độc Thành Nhà Tư Bản - Chương 2
04
Tôi nhăn nhó nhìn chằm chằm vào màn hình TV, suy nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. Đành phải gượng gạo chuyển đề tài, tạm gác chuyện viết bài tập thuê sang một bên, rồi mời Tiêu Hy Hy cùng xem My Little Pony, cố gắng cứu vãn chút hồn nhiên của tuổi thơ đang ngày càng mong manh của con bé.
“Con yêu!” Tôi dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể gọi nó: “Không ai có thể từ chối năm chú ngựa nhỏ đáng yêu đâu, lại đây, lại đây nào.”
“Có đấy.” Tiêu Hy Hy không chút động lòng, suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói ra một cái tên với gương mặt ngọt ngào: “Thương Ương.”
“Con yêu, con mới tám tuổi, xin đừng kể những trò đùa địa ngục như thế, được không?”
Dưới ánh mắt trầm lặng của tôi, cuối cùng Hy Hy cũng ngoan ngoãn bước tới. Với biểu cảm “thật là không thể chịu nổi mẹ nữa”, nó miễn cưỡng ngồi xem My Little Pony với tôi trong năm phút.
Có lẽ loại phim hoạt hình vô nghĩa này quá mức xúc phạm đến bộ não thiên tài của con bé, nên khi tôi không để ý, nó liền cầm điều khiển từ xa chuyển sang kênh tài chính.
Không kịp phản ứng, khuôn mặt phóng đại của ai đó đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
05
Hạc Quy mặc một bộ vest thường ngày, ngón tay khẽ vuốt ve chuỗi hạt bồ đề trên cổ tay, đối thoại với người dẫn chương trình một cách khiêm tốn, nhã nhặn và thân thiện, nhưng ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng như một hồ nước băng giá, cách biệt mọi người hàng ngàn dặm.
“À, là Hạc Quy!”
Hy Hy khẽ kêu lên, rồi lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ dày cộp, bìa sổ được tô vẽ màu sắc rực rỡ với bốn chữ: “Hạc Quy Ngữ Lục”.
Tôi càng thêm buồn bã. Cái đồ chet tiệt này có gì đáng để ngưỡng mộ chứ?
Trên màn hình, Hạc Quy đang thảo luận với người dẫn chương trình về một số chủ đề kinh tế cao siêu, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài thuật ngữ chuyên ngành, Hy Hy nghe mà mắt sáng rực, liên tục gật đầu lia lịa, tay không ngừng ghi chép.
Còn tôi, chỉ sau hai phút đã bắt đầu đờ đẫn, tâm trí lang thang đến nơi xa xăm, nhàn nhã cầm lấy một quả táo để gọt vỏ.
Chương trình đã đến phần cuối, người dẫn chương trình mỉm cười hỏi một câu ngoài lề: “Hạc tổng, tám năm trước ngón tay ngài có xuất hiện thêm một chiếc nhẫn và ngài đã đeo nó đến tận bây giờ. Xin phép mạo muội hỏi, đó có phải là nhẫn cưới không?”
Hạc Quy vuốt ve chuỗi hạt Phật, động tác khựng lại: “Đúng vậy.”
Trong khán phòng vang lên tiếng thở nhẹ đầy bất ngờ, người dẫn chương trình nhạy bén nhận ra tiềm năng của câu chuyện này và không để nó trôi qua:
“Có thể nói về vợ của ngài một chút không? Phải nói rằng, ngài đã bảo vệ vợ mình rất tốt, ngay cả các tay săn ảnh cũng chưa từng chụp được tấm ảnh nào của hai người.”
Anh ta vuốt ve chuỗi hạt, mắt cụp xuống che giấu đôi mắt đầy tình cảm: “Cô ấy à.”
“Cô ấy là động lực lớn nhất giúp tôi vượt qua mọi chặng đường, cũng là nguồn dũng khí của tôi.”
“Cô ấy tốt ở mọi mặt, chỉ là đã rời xa tôi rất lâu rồi.”
Giọng anh ta rất hay, lời nói cũng rất cảm động. Nhưng tiếc là tất cả đều là dối trá.
Ngay cả chiếc nhẫn đó, cũng chỉ là một chiếc nhẫn bạc bình thường mà tôi tiện tay mua ở chợ đêm.
Và Hạc Quy, chỉ là một kẻ lừa đảo, một tên dối trá không biết ngượng.
06
Sau hôm đó, để có lời giải thích với giáo viên và phụ huynh học sinh, tôi yêu cầu Tiêu Hy Hy phải suy nghĩ thật kỹ về “ảnh hưởng xấu của việc viết bài tập thuê” trong suốt một tuần.
Đồng thời, tôi cũng tự suy nghĩ xem làm cách nào để sửa lại thế giới quan đã lệch lạc của con bé. Trong suốt tuần đó, tôi chẳng làm được gì cả.
Hoàn toàn có thể đổ lỗi cho tên Hạc Quy đáng ghét kia, tất cả đều tại hắn ta đột nhiên xuất hiện trở lại, khiến tôi gặp ác mộng suốt mấy đêm liền, dẫn đến não bộ hoạt động chậm chạp, vận hành không bình thường.
Nhưng đối với Hy Hy, tuần đó quả thực là một bước tiến lớn. Tin tốt là Hy Hy không làm dịch vụ viết bài tập thuê nữa. Tin xấu là con bé bắt đầu phát triển một nền tảng viết bài tập thuê.
Sức mạnh cá nhân thì nhỏ bé, chỉ có tập hợp nhiều người hơn, độc chiếm thị trường, đầu tư ít công sức và trí óc nhất, mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Những việc mà các bạn khác không dám làm, Hy Hy đều dám.
Theo lời thần tượng của Hy Hy, Hạc Quy: “Con bé không chỉ phản nhân tính mà còn dám mạo hiểm, có những phẩm chất cần có của một nhà tư bản thành công.”
Điều quan trọng hơn, Hy Hy là học sinh loại hiếm SSR mà Trường Quốc tế Dục Tài đặc biệt bồi dưỡng, IQ cực kỳ cao, mới tám tuổi đã bắt đầu tự học kiến thức cấp ba, từng đại diện cho trường tham gia nhiều cuộc thi có giá trị lớn.
Trường biết rằng một trường tiểu học ở An Thị không thể giữ chân Hy Hy lâu dài, nhưng trong thời gian hiệu trưởng đương nhiệm muốn đạt thêm thành tích thì chỉ còn cách để con bé làm mọi thứ tùy ý, cưng như cưng trứng, dù rằng trứng này là một quả trứng chuyên gây rắc rối.
Trong môi trường ưu ái đến mức đèn xanh bật khắp nơi như vậy, chỉ trong thời gian ngắn. Hy Hy đã nhanh chóng mở rộng dịch vụ “Làm rồi chứ?” ra toàn bộ khối tiểu học và trung học cơ sở, thậm chí còn nhận đơn ẩn danh trên mạng để kết nối với các anh chị cấp ba.
Với sức của mình, con bé đã thành công thay đổi hệ sinh thái của trường quốc tế, từ một con tôm nhỏ chỉ trong nửa năm đã phát triển với tốc độ cấp số nhân thành một con cá mập trắng lớn dưới biển sâu.
Nghe cô giáo chủ nhiệm than thở, tôi không khỏi kinh ngạc.
Phát triển như vậy, nền tảng “Làm rồi chứ?” của con bé, chi phí cận biên gần như bằng không, chi phí có thể kiểm soát, rủi ro gần như bằng không, đúng là một công việc kiếm lời khủng khiếp, đến mức tôi cũng muốn đầu tư một chút.
Nói đi cũng phải nói lại, gen của cha con bé mạnh mẽ đến mức nào chứ?
Lẽ nào gen thuần khiết, hiền lành, xanh sạch không độc hại của tôi ngoài giới tính ra, không hề di truyền được chút nào sao? Tôi vừa cúp điện thoại thì thấy Hy Hy đang đeo cặp sách, bĩu môi bước vào.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, con bé biết ngay có chuyện không ổn. Nó vừa định chạy thì đã bị tôi túm lấy gáy.
“Tiêu Hy Hy, trước hết, mẹ rất khẳng định việc con dùng sức lao động để tạo ra giá trị.”
“Nhưng, loại hình doanh nghiệp phi đạo đức như của con sẽ bị môi trường đào thải, không có đường sống đâu!”
Tiêu Hy Hy và một con mèo thật sự chẳng khác gì nhau. Con bé giận dỗi nhìn tôi: “Mẹ đang tuyên chiến với CEO Tiêu Hy Hy của nền tảng ‘Làm rồi chứ?’ thuộc Trường Quốc tế đấy ạ?”
Tôi bật cười vì tức: “Nếu trong một tuần nữa nền tảng ‘Làm rồi chứ?’ của con không phá sản, mẹ sẽ đồng ý với con một điều, nếu phá sản, con phải đồng ý với mẹ rằng con sẽ ngay lập tức dừng dịch vụ viết bài tập thuê, sau này không thực hiện những hành vi kinh doanh phi đạo đức như vậy nữa.”
Hy Hy nghiêng đầu nhìn tôi: “Điều gì cũng được?”
Tôi: “Điều gì cũng được.”
Hy Hy: “Bao gồm việc dẫn con đi gặp thần tượng của con chứ?”
Thần tượng của nó là ai nhỉ? Tôi ngập ngừng vài giây, à, là Hạc Quy – tên đáng ghét đó.
Nhưng giờ đã đâm lao thì phải theo lao, tôi buộc phải gật đầu: “Được!”
Tiêu Hy Hy gật đầu, rồi cùng tôi ngoéo tay: “Nhất định phải giữ lời!”
7.
Làm sao mà người lớn lại có thể thua một đứa trẻ về sự vô đạo đức và đê tiện được?
Hy Hy, với chỉ số IQ siêu cao nhưng chưa hoàn thiện, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, rõ ràng chưa từng trải qua những cú sốc của xã hội, chưa nhận ra bản chất con người phức tạp và đê tiện đến mức nào.
Trong tuần này, tôi đã làm gián điệp, cung cấp danh sách các thành viên nội bộ, cụ thể là lợi dụng lúc con bé ngủ để lẻn vào phòng và xem trộm bí mật kinh doanh của con bé.
Giáo viên thì dùng đủ cách ép buộc và dụ dỗ để làm tan rã từ bên trong, khuyến khích nhân viên của con bé nặc danh tố cáo, trong khi hiệu trưởng chịu trách nhiệm tiêu diệt các cơ sở của Hy Hy ở các khối lớp ngay khi có thể.
Cứ như vậy, sau một tuần càn quét quyết liệt, nền tảng “Làm rồi chứ?” của con bé chính thức tuyên bố thất bại.
Tôi thấy con bé bước vào với gương mặt mèo con ủ rũ, mắt ngấn lệ, nhìn tôi chằm chằm: “Các người thật đê tiện! Vô liêm sỉ! Bắt nạt trẻ con!”
“Đúng vậy, mẹ đã dùng những biện pháp không chính đáng để đánh bại con.”
Tôi nhún vai, thản nhiên nói: “Thì sao nào? Đây chẳng phải là thứ con luôn đề cao sao? Thế gian này làm gì có chuyện con được dùng mà mẹ không được dùng chứ?”
Con bé không thể tin nổi, trợn tròn mắt.
Các giáo viên trong trường luôn cố gắng cung cấp cho các em một môi trường phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ và lao động. Có lẽ tôi là “người lớn vô liêm sỉ” đầu tiên mà con bé gặp trong tám năm ngắn ngủi của cuộc đời mình.
“Vả lại, kiếm tiền thì sao lại là bắt nạt chứ? Đây rõ ràng là cạnh tranh.”
Người lớn vô liêm sỉ chẳng hề nghĩ rằng bắt nạt trẻ con là sai, ngược lại còn châm chọc: “Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ chỉ vì con nhỏ tuổi mà mọi người phải chiều chuộng ngươi sao? Không ngờ người nhỏ mà suy nghĩ cũng đẹp đẽ đấy nhỉ.”
Hy Hy cứng rắn nuốt nước mắt trở lại: “Điều này không tính! Mẹ đã đánh cắp bí mật kinh doanh của con, lại còn liên kết với giáo viên trong trường, mọi người đang ỷ lớn hiếp nhỏ, đè bẹp con một cách ác độc!”
“Tại sao trường học không đè bẹp người khác mà lại đè bẹp con?” Tôi bắt đầu cố ý cãi cọ, để Hy Hy thấy rõ sự hiểm ác của xã hội: “À, chẳng lẽ chỉ mình mẹ thấy vấn đề của con lớn thôi sao?”
Chỉ số hắc hóa của Hy Hy tăng thêm 20%, con bé với hai bím tóc nhỏ và nước mắt, trông chẳng khác gì một cô gái mạng đang cố nén khóc trong những bức ảnh meme.
Tôi phải cố nhịn cười trong lòng, ngoài miệng lại nghiêm túc nói: “Hơn nữa, con thấy bị bắt nạt rồi thì đi báo cảnh sát đi! Xem cảnh sát sẽ bắt mẹ hay giáo dục con.”
“Tổng giám đốc bé nhỏ, đừng có nói người khác mà quên mình, khác biệt duy nhất là mẹ đứng trên đỉnh cao đạo đức, có thể khinh bỉ con từ mọi góc độ thôi.”
Chỉ số hắc hóa của Hy Hy tăng thêm 60%.
Tôi nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ vô tội.
“Mẹ chỉ là một người tốt bình thường, chỉ thực hiện nghĩa vụ của một công dân chính trực, báo cáo một doanh nghiệp không tốt. Còn chuyện một số người nhỏ tuổi làm việc không đúng đắn, tự tìm đường chet, bị môi trường xã hội đào thải, thì liên quan gì đến mẹ?”
Tôi thấy con bé có vẻ không phục, nên hiếm khi nghiêm túc nói: “Trong xã hội này, quy tắc không chỉ là sự ràng buộc, mà còn là sự bảo vệ. Khi con bỏ qua chúng, cố gắng lợi dụng lỗ hổng để trục lợi, con phải hiểu rằng con đã bước vào một thế giới khác, nơi đây toàn là những người như mẹ con, không từ thủ đoạn nào. Khi con muốn quay đầu tìm sự giúp đỡ, con sẽ phát hiện rằng mình đã bị thế giới quy tắc đó bỏ rơi.”
“Con nghĩ kỹ xem, ngay cả khi không có sự can thiệp của mẹ, nền tảng viết hộ bài tập của con thực sự có thể phát triển thành công không?”
“Nó vốn dĩ chỉ là một dự án ngắn hạn vì lợi ích nhỏ, nói nhỏ thì nó vi phạm quy tắc học sinh tiểu học, là hành vi mà trường không cho phép. Các phụ huynh vì muốn con mình làm bài tập tử tế sẽ điên cuồng khiếu nại con, có khi còn viết đơn khiếu nại tập thể để đuổi học con.”
“Nói lớn thì, nếu bây giờ con kiếm được chút tiền từ dự án xám này, tự mãn với nó. Lớn lên, bước vào xã hội, con có nghĩ rằng xây nhà thì bớt vật liệu một chút cũng không sao, buôn bán hàng cấm cũng là rủi ro cao nhưng lợi nhuận cao không?”