Nuôi Dưỡng Nữ Phụ Ác Độc Thành Nhà Tư Bản - Chương 1
01
Tôi vừa nhận được tin rằng tiền bồi thường giải tỏa cho 10 căn nhà đã được chuyển vào tài khoản của tôi. Chưa kịp đếm xem trên thẻ ngân hàng có bao nhiêu số 0, tôi đột nhiên phát hiện ra mình là nhân vật trong một tiểu thuyết ngọt sủng – mẹ của nhân vật phản diện.
Nhân vật phản diện dựa vào tiền bạc, làm đủ mọi điều ác, cuối cùng nhận kết cục rất thê th//ảm.
Nhìn đứa bé trong vòng tay còn chưa biết nói, tôi nhanh chóng quyết định giả nghèo đến cùng! Hình tượng một bà mẹ đơn thân nghèo khó kiên cường đứng vững trước mặt con gái.
Và rồi, tám năm sau. Tôi nhận được phàn nàn từ phụ huynh của bạn học. Họ nói con tôi đang nhận tiền để làm bài tập thuê cho bạn. Sau một hồi giảng dạy, con gái tôi nhận lỗi.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Con nên điều chỉnh giá thu phí, tập trung vào khách hàng mục tiêu, không nhận làm đơn lẻ mà chỉ nhận làm theo gói. Như vậy có thể sàng lọc được những khách hàng không có nhiều tiền tiêu vặt, giảm thiểu tỷ lệ bị phàn nàn.”
Hả?
“60 nghìn đồng/tháng không giới hạn số lần, 128 nghìn đồng cho gói thành viên ưu tiên chép bài + đáp án tùy chỉnh theo yêu cầu + dịch vụ hậu mãi.”
Hả?!
Tôi nghiêm khắc cắt ngang lời nói lệch lạc của con: “Con không thể làm như vậy được.”
“Tại sao không ạ?”
“Con cung cấp dịch vụ cho khách hàng, khách hàng nhận được thứ họ muốn, còn con thu lợi từ đó, đây là một tình huống đôi bên cùng có lợi.”
Tôi nghe mà thái dương giật giật, cố gắng chỉnh sửa lại suy nghĩ của con bé. Con bé nói rằng nó đã khảo sát thị trường, những người kia vốn dĩ không tự làm bài tập, nó chỉ phát hiện ra nhu cầu của họ và cung cấp dịch vụ.
Con gái tôi kiên quyết không thay đổi quan điểm, và còn có lý lẽ của riêng mình.
“Thầy cô và phụ huynh sẽ hài lòng với những học sinh ngoan ngoãn làm bài tập trong suốt một học kỳ, chỉ là không vui trong thời gian ngắn vào cuối kỳ mà thôi.”
“Đây không chỉ là đôi bên cùng có lợi.” Mắt con bé sáng lên: “Mà là lợi ích bốn bên!”
Tôi nhận ra mình đã bị lời nói của con bé làm dao động. Nỗi đau ngắn hạn hay nỗi đau dài hạn, vui vẻ cả một học kỳ, và chỉ không vui trong một tuần…Không, tôi không thể nghĩ như vậy!
Phải từ chối vai phản diện, bắt đầu từ việc ngăn chặn việc làm bài tập thuê từ tiểu học.
“Trường học là nơi dạy dỗ, nếu các bạn nhỏ cứ chép bài của con, không thể củng cố kiến thức, thì khi thi sẽ không làm được bài, đó là hại người.”
Con gái không hiểu: “Nhưng con là người kinh doanh, chỉ cần chịu trách nhiệm với sản phẩm mà con bán ra, còn việc phải chịu trách nhiệm với cuộc đời sau này của khách hàng…”
“Đó là một mức giá khác.”
Tôi nhận ra mình không thể thắng được cô bé tám tuổi trước mặt. Điều này vượt quá hiểu biết của tôi về một “đứa trẻ”. Con bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục xanh trắng, cơ thể nhỏ bé đeo chiếc ba lô nặng trĩu, khiến người ta nghi ngờ rằng chỉ cần đi vài bước, chiếc ba lô nặng có thể khiến nó ngã lăn ra đất.
Tôi đã từng mở ba lô của nó ra xem, bên trong đầy những cuốn sách khó hiểu như “Nguyên lý Kinh tế học”, “25 bài giảng về Kinh tế Tài chính”, “Sự phát triển của Toán học trong thế kỷ 19”, “Toán học sơ cấp dưới góc nhìn cao” v.v… Bìa sách cứng như bê tông, cầm một cuốn có thể đ//ập v//ỡ đầu.
Tóm lại, trông có vẻ không mấy thân thiện với những bông hoa tương lai của đất nước. Tôi lục lọi mãi mới tìm được một quyển tạp chí với bìa là một người mẫu nam đẹp trai.
Người đàn ông trên bìa tạp chí có đôi mắt sâu sắc đến mức ngay cả khi nhìn chó cũng đầy tình cảm, mí mắt lười biếng khẽ hạ xuống, khi giơ tay để lộ một góc của khuy măng sét bằng đá sapphire, trên cổ tay gầy gò, trắng nhợt đeo một chuỗi hạt bồ đề, toát lên vẻ quý phái và lạnh lùng.
Là một bà mẹ già, tôi hoàn toàn không thấy có gì sai khi một đứa trẻ đọc tạp chí người mẫu nam, thậm chí còn có chút mừng rơi nước mắt. Cuối cùng, con gái yêu quý của tôi cũng có sở thích như những cô gái bình thường khác, ôi trời ơi.
Nhưng khi nhìn kỹ lại.
[Tạp chí Tài chính đặc biệt: Phỏng vấn Hạc Quy – Nhà lãnh đạo thương mại bàn về những suy nghĩ thấu đáo về kinh tế Trung Quốc trong 20 năm tới.]
Đây chính là thần tượng của con gái tôi – Hạc Quy. Một con cá mập trong giới thương mại ở thành phố Thượng Hải, đối với anh ta, thương mại giống như một trò chơi lớn giữa cá lớn nuốt cá bé, luôn tìm cách thâu tóm các đối thủ.
Khuôn mặt từ bi, trái tim ác quỷ. Khi nhìn thấy anh ta, tôi không thể không thừa nhận. Đúng là tôi đã nuôi dạy Tiêu Hy Hy theo hướng lệch lạc rồi.
Thành công biến một nữ phụ xinh đẹp và ngu ngốc thành một nhà tư bản bất chấp thủ đoạn. Dù hai điều này khác nhau nhiều, nhưng cùng đi đến một kết cục, khi lớn lên đều có thể dùng hai chữ “phản diện” để miêu tả.
02
So với câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã thuần khiết này, tôi – một bà mẹ của nữ phụ ác độc mang thai bỏ chạy, lại càng mang đến nhiều drama đầy kịch tính và hấp dẫn hơn.
Năm ấy tôi 27 tuổi, làm quản lý cấp cao tại một công ty thương mại điện tử lớn ở Thượng Hải.
Đúng lúc đợt khuyến mãi toàn dân bắt đầu, tôi cùng với cả phòng liên tục làm việc không ngừng nghỉ suốt ba ngày. Đến khi tôi ngất đi và tỉnh lại, đồng nghiệp và sếp đã đứng xung quanh nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi đã đi vào cõi chet.
Lúc đó tôi mới biết, mình bị ung thư, giai đoạn cuối.
Cũng chẳng sao.
Tôi lập tức xin nghỉ việc, công ty chet tiệt này tôi đã không muốn làm từ lâu rồi, ở đây chẳng ai khiến tôi động lòng, nhưng lại có vô số kẻ làm tôi phát đ//iên.
Sếp cũng không dám trừ lương tôi, sợ rằng tôi sẽ vô tình chet ở công ty, khiến họ phải bồi thường một khoản lớn.
Với số tiền tiết kiệm gần một triệu, tôi sống những ngày tháng tự do, thoải mái. Trong những ngày cuối đời, giữa việc sống lặng lẽ hay sống bùng nổ, tôi đã chọn cách phát đ//iên — tôi bắt cóc một đại gia nào đó, và “vui vẻ” suốt một tuần.
Thoải mái rồi thì chạy, dù sao tôi cũng không sợ hắn bắt tôi chịu trách nhiệm, có bản lĩnh thì đến mà minh hôn với tôi.
Nhưng cuộc đời luôn đầy rẫy những điều bất ngờ.
Bất ngờ là, một tháng sau, thứ tôi nhận được không phải là Diêm Vương, mà là giấy thông báo chẩn đoán sai cùng với một khoản bồi thường đáng kể từ bệnh viện.
Điều bất ngờ hơn nữa là — tôi đã mang thai.
Tôi không nói lời tạm biệt với bất kỳ ai, thu dọn ít đồ đạc rồi chạy trốn khỏi Thượng Hải, chọn một thành phố nhỏ ven biển ít ai để ý, đầu tư toàn bộ số tiền tiết kiệm và tiền bồi thường vào việc mua nhà.
Nhưng không ngờ chưa đầy một năm, thành phố A lại được chính phủ quy hoạch thành thành phố phát triển trọng điểm, toàn bộ hơn chục căn nhà của tôi đều bị giải tỏa.
Là một bà cô giàu có giản dị, số tiền khổng lồ rơi từ trên trời xuống, điều duy nhất tôi nghĩ đến để đầu tư chỉ là tiếp tục mua nhà.
Trong tám năm sau đó.
Cuộc sống của tôi như bị cuốn vào một vòng lặp, cứ vài tháng lại bắt đầu lặp lại chuỗi mua nhà — giải tỏa — mua đất — giải tỏa — mua xưởng — giải tỏa, từ lúc đầu cầm tiền lo lắng không yên, đến sau này coi tiền như cỏ rác, chỉ cần sở hữu một chiếc thẻ ngân hàng với chín chữ số là đủ rồi.
03
Vào ngày con gái tôi, Hy Hy, chào đời, tôi đã nhìn thấy tương lai của nó.
Vì được mẹ đơn thân nuông chiều quá mức, lớn lên, nó trở thành một cô gái xinh đẹp, nhưng lại rất ăn chơi. Những sở thích như nhảy bungee, nhảy dù, đua xe – tất cả đều là những môn thể thao tốn tiền hoặc nguy hiểm đến tính m//ạng.
Cho đến khi vào đại học, Hy Hy gặp nam chính và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ nhỏ đến lớn, nó đã quen dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề.
Đầu tiên, nó đưa ra 500 triệu để nam chính chia tay bạn gái, nhưng bị từ chối. Sau đó, nó dùng thủ đoạn để phá hủy công ty khởi nghiệp của nam chính, thậm chí còn c//ướp luôn suất du học của nữ chính.
Trong một câu chuyện tình yêu thuần khiết, làm sao một nhân vật đáng ghét như vậy có thể có cái kết tốt đẹp được? Cuối cùng, quả báo đến với Hy Hy, nó mất tất cả, trở nên đ//iên loạn và lái xe đ//âm vào nữ chính, chet không toàn th//ây.
Tôi giật mình tỉnh dậy giữa ánh lửa bập bùng, mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhìn cục bông mềm mại trong lòng, tôi không thể nào yên giấc được nữa.
Để thay đổi số phận và giúp Hy Hy có một quan niệm đúng đắn về tiền bạc từ nhỏ, tôi đã chọn một phương pháp trực tiếp nhất – giả nghèo.
Khi Hy Hy ở nhà, tôi là “người mẹ đơn thân vĩ đại, ban ngày làm bảo mẫu, ban đêm đan áo thuê cho người ta”, một người phải làm hai công việc trong một ngày. Nhưng khi Hy Hy không ở nhà, tôi lại là một “phú bà” diện váy hở lưng siêu gợi cảm, khách VIP lâu năm của các quán bar có người mẫu nam.
Nhưng không ngờ. Vai diễn người nghèo của tôi lại quá đạt. Đến mức trực tiếp dẫn đến việc Hy Hy từ nhỏ đã thể hiện một khao khát khác thường đối với tiền bạc.
Khi còn chưa cao đến đầu gối tôi, nó đã biết buộc hai bím tóc dễ thương, giúp các cô bán rau kéo khách hàng, rồi kiếm tiền mua đồ ăn vặt.
Lớn hơn một chút, nó bắt đầu tìm lỗi ở máy chơi game để kiếm xu, hết rổ này đến rổ khác, máy gắp thú hầu như lần nào cũng khiến chủ tiệm phải đến đuổi đi. Bây giờ thì tốt rồi, nó còn đem việc kinh doanh vào tận trường học.
Phải nói là, đúng là con gái của một thương gia khét tiếng, khởi đầu ít nhất cũng là một con cá răng đao chứ chẳng đùa?