Nuôi 100.000 Con Bò - Chương 3
10
“Ôi trời đất ơi!”
Mẹ Trần Ngôn Sơ cuối cùng cũng định thần , liền chen cạnh , kéo tay , như hoa nở mùa xuân: “Ôi Tiểu Từ , ngay từ lần đầu gặp con, mẹ đã biết con bình thường . Nhìn gương mặt , phong thái !”
“Nhà bình thường làm nuôi như con, con trai mẹ đúng là mắt , cưới một cô con dâu như con!”
Tôi nhẹ nhàng rút tay , mỉm lễ phép: “Dì quá khen .”
Mẹ Trần Ngôn Sơ đập mạnh cánh tay : “Gọi gì mà dì nữa, gọi là mẹ chứ!”
Tôi lùi một bước, giữ cách: “Chưa làm lễ cưới hỏi gì cả, thể tùy tiện gọi như thế ?”
Nói xong, kéo Trần Ngôn Sơ lên lầu, bỏ cha mẹ lúng túng nhà, như đang khám phá một thế giới mới.
Sau khi sắp xếp phòng ngủ – mặc dù chẳng cần sắp xếp gì nhiều vì mọi thứ đều đã chuẩn sẵn sàng và sạch sẽ – chủ yếu trốn mẹ mà thôi.
“Vợ , em nhất định mềm lòng!”
Trần Ngôn Sơ nghiêm túc : “Bây giờ mới hiểu rõ mẹ . Chỉ cần cho chút ánh sáng là bà sẽ rực rỡ. Em nhất định làm đúng như thỏa thuận hôn nhân của chúng , nếu bà biết em giàu thế , thì họ hàng sẽ kéo đến khoe khoang liên tục, chúng khổ lắm!”
Chồng đúng là hiếu thảo ghê!
11
Hai chúng âu yếm một lúc lầu xuống, phát hiện mẹ Trần Ngôn Sơ quả nhiên đúng như .
Bà đang gọi điện loạn xạ, mời hết đến đến chơi nhà.
“Chị cả , đúng đúng, Ngôn Sơ mua biệt thự . Nhớ dẫn cả nhà đến chơi nhé, đến nhà ăn cơm. Không vất vả , quản gia mà, còn đầu bếp nữa, đầu bếp nấu ăn ngon.”
Tôi bà mà khỏi buồn . Thật thú vị, bà dường như quên mất căn nhà chẳng liên quan gì đến gia đình .
Thấy xuống, mẹ Trần Ngôn Sơ vui vẻ bước đến: “Ôi Tiểu Từ , chuyển nhà mới là chuyện lớn đấy, bên chúng tục mời khách tổ chức tiệc, đến lúc đó mời mọi đến, hâm nóng căn nhà, tụ họp đông đủ mới phúc khí!”
“Xin , chỗ cháu tục lệ đó.”
“Con…”
Mẹ Trần Ngôn Sơ định thêm gì đó thì giúp việc đã tới.
Dì Lưu và dì Trần chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà cửa, còn dì Trương thì phụ trách việc bếp núc. Tất cả đều là những đã làm việc với nhiều năm.
Nhìn thấy ba giúp việc bước , mẹ của Trần Ngôn Sơ lập tức ngẩng cao đầu: “Làm việc cho , bạc đãi các , nhưng đừng mà gian lận lười biếng. Tay chân sạch sẽ đấy!”
“Đừng tưởng chúng dễ dãi mà lười nhác. Muối ăn còn nhiều hơn cơm các ăn, đừng hòng qua mặt !”
“Dì Lưu, các dì cứ làm việc của .”
Ba giúp việc ngơ ngác vì đó đã dặn dò kỹ, họ chỉ cần lo cho cuộc sống của và Trần Ngôn Sơ. Phòng của cha mẹ thì để họ tự dọn.
Mẹ của Trần Ngôn Sơ hả hê phẩy tay: “Được , lui hết , mắt , biết điều mà làm việc!”
12
Để chào mừng ngày đầu tiên dọn ở, bảo dì Trương chuẩn nhiều nguyên liệu: tôm hùm Úc, cua hoàng đế, bào ngư đen, cá mú Đông, thịt bò Wagyu, và đủ loại hải sản, bày đầy bàn.
Mẹ của Trần Ngôn Sơ ăn ngấu nghiến, ăn ngừng bình phẩm: “Cá , nấu quá. Cua thì tạm , khá tươi, mai mua thêm một con. Thịt bò béo quá, ăn ngán, thích, lần đừng mua nữa.”
Ăn xong, dì Lưu bưng lên một đĩa trái cây đã rửa sạch. Tôi uống một ngụm trà, hắng giọng: “Dì ơi, Ngôn Sơ, chúng thanh toán tiền nhé.”
Mẹ của Trần Ngôn Sơ đang nhét hai quả nho miệng, ngơ ngác : “Tiền, tiền gì cơ?”
“Dì thật đúng là quên, chúng đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân mà, đúng ? Về chi phí sinh hoạt, chia đều, dì quên chứ? Vừa nãy bữa tối đó tổng cộng hết hơn 10.000, cháu bỏ qua số lẻ, tính tròn 10.000. Bữa ăn bốn , nhà dì ba trả 7.500. Chuyển khoản ngay ghi sổ đây?”
“Nể mặt Ngôn Sơ, chúng thể tính gộp cuối tháng.”
“Cái gì! Cô cướp tiền ?”
Mẹ của Trần Ngôn Sơ bật dậy khỏi sofa, chống nạnh, tức giận : “Trên đời loại con dâu như cô ? Mua đồ ăn cho cha mẹ chồng mà còn đòi tiền, con dâu hiếu thảo với cha mẹ chồng là lẽ hiển nhiên!”
“Mẹ, chúng còn làm lễ cưới, tiền lễ đưa mà. Dù pháp luật đã công nhận, nhưng theo phong tục thì .”
“Hơn nữa, mẹ còn ký thỏa thuận . Con là ăn bám, mẹ cứ yên tâm, con nuôi cha mẹ mà.”
Trần Ngôn Sơ nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng mẹ càng sắc mặt càng tái: “Thật… thật chia đôi ? Một bữa ăn tiêu hết cả tháng lương nhà chúng , trời ơi, đây là lấy mạng chúng mà!”
“Dì ơi, dì gì , ai bắt dì ăn . Cháu cầm dao ép dì ăn!”
“Nhìn , bên phía Bắc còn một căn bếp nhỏ, dì thể dùng bếp đó.”
“Nếu nhà dì chịu chi tiền thì thể ăn chung với cháu, thì mỗi tự ăn. Cháu cũng nhường chút, tiền gas, tiền điện, nước tính với dì.”
“Cái gì! Còn cả tiền gas, điện nước nữa ?”
“Dì buồn thật, tiền của cháu gió thổi đến. Dì sống ở đây thì trả tiền, chia đều. Chẳng dì tự , thỏa thuận giấy trắng mực đen mà!”
“Không trả tiền thì cũng , dì thể về nhà mà ở. Cháu nhớ nhà dì mua ở khu cao tầng gần đây, bộ chỉ 10 phút thôi.”
“Không ! Tôi ở biệt thự!”
13
Mẹ của Trần Ngôn Sơ tham lam quanh căn biệt thự sang trọng. Căn phòng dành cho họ là một phòng suite, phòng thay đồ, phòng tắm, phòng khách, ban công hướng vườn. Riêng diện tích phòng ngủ đã gần bằng cả căn nhà cũ của họ.
Ở điều kiện sống thế , thu họ ba 10.000 tiền thuê nhà một tháng cũng quá đáng, nhỉ?
Nghe đến vẫn thể tiếp tục ở đây, bố của Trần Ngôn Sơ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Có biệt thự để ở, ai mà về nhà nhỏ cơ chứ.
“Được , còn trái cây nữa, dì ăn hết 300 tệ đấy. Ngôn Sơ, ghi sổ , cuối tháng tính luôn nhé.”
“300 tệ! Nho của cô làm bằng vàng chắc?”
“Là nho nhập khẩu Shine Muscat, 300 tệ một cân. Dì Trương mua tổng cộng hai cân, dì ăn hết một nửa.”
Mẹ của Trần Ngôn Sơ ôm ngực, phịch xuống sofa: “Trời đất ơi, tiền cũng tiêu hoang thế . Đây ăn trái cây, đây là ăn tiền!”
“Không , cô thể lãng phí như thế! Tiền là của cháu trai đấy, cô tiêu lung tung!”
“Ha, dì quản nhiều đấy. Tiền cháu kiếm , tiêu thế nào là việc của cháu.”
“Cô…”
“Mẹ, nếu mẹ quen ở đây thì về nhà ở .”
Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Ngôn Sơ, cuối cùng mẹ cũng cam lòng mà im lặng.
Rõ ràng, chẳng gì thể khiến bà rời khỏi căn biệt thự .
14
Sáng hôm , khi vẫn còn chìm trong giấc ngủ, nhà đã vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Tiếng đàn ông, phụ nữ, trẻ con la rầm rĩ làm ngỡ đang ở chợ.
Tôi thay quần áo và xuống, mắt là một đám đông nam nữ già trẻ.
Một bé mặc áo sơ mi xanh, mang giày, đang nhảy tưng tưng chiếc ghế sofa của .
Tấm thảm Ba Tư trắng tinh nhập khẩu giờ đầy dấu chân đen và bùn đất. Sofa màu kem cũng in đầy dấu tay đen sì của lũ trẻ.
Dì Lưu và dì Trần đang một bên khuyên bảo, nhưng tiếng ồn trong nhà quá lớn nên lời họ chẳng tác dụng gì.
“Ồn ào cái gì mà ồn ào! Còn làm phiền nữa, bảo con trai đuổi việc hết cả lũ bây giờ!”
Mẹ Trần Ngôn Sơ cau mặt, hài lòng quát mặt hai dì giúp việc, như thể hành động của họ làm mất mặt bà.
“Còn đó làm gì, thấy khách đến ? Mau mang trái cây đây!”
Tôi bước , giọng điềm tĩnh:
“Dì Lưu, dì Trần, lấy , nhớ chọn loại đắt nhất. Dù thì cũng ghi tài khoản của Trần Ngôn Sơ.”
Sự xuất hiện của khiến mọi im bặt. Tất cả đều đơ như điểm huyệt, chằm chằm .
Tôi khoanh tay ngực, bé vẫn đang sofa, nhíu mày: “Xuống!”
Một phụ nữ trung niên cạnh, vẻ là bà ngoại bé, trừng mắt : “Cô là con dâu nhà hả? Sao phép tắc thế? Ở quê chúng , gặp mẹ chồng kiểu thì đã tát một cái !”
Tôi nhếch môi nhạt: “Ha, cái ghế sofa cháu đang nhảy, giá 68 vạn. Làm hỏng nhớ bồi thường.”
Trong phòng khách lập tức vang lên tiếng hít thở mạnh. Bà ngoại bé lập tức kéo xuống đất.