Nuôi 100.000 Con Bò - Chương 2
6
Mẹ của Trần Ngôn Sơ tiếp tục khuyên răn một cách nhiệt tình rằng đừng phù phiếm, sống tiết kiệm, biết lo toan gia đình, và trở thành một vợ đảm đang. Nghe đến đây, chỉ đảo mắt liên tục.
Ngay cả vì Trần Ngôn Sơ, cũng cảm thấy thể nhẫn nhịn nữa.
Trần Ngôn Sơ sắc mặt , biết ngay chuyện , nắm chặt tay , cố gắng ngắt lời mẹ , khi bà còn đang phun những lời lẽ chẳng mấy ho: “Mẹ! Ăn cơm thôi!”
Nghĩ đến sự quan tâm, dịu dàng của Trần Ngôn Sơ dành cho đây, thở dài một . Thôi , nể mặt một chút.
Món ăn là do cha của Trần Ngôn Sơ nấu, tay nghề tệ, mang đậm hương vị ẩm thực gia đình vùng Giang Nam.
Tôi cầm đũa lên định ăn thì mẹ của Trần Ngôn Sơ bắt đầu : “Tiểu Từ, con biết nấu ăn ?”
Tôi lắc đầu. Bà lập tức biến sắc: “Con biết nấu ăn, ba bữa một ngày làm ? Không lẽ bữa nào cũng gọi đồ ăn ngoài?”
Tôi định nhà giúp việc thì Trần Ngôn Sơ đã kịp thời chen ngang với gương mặt nghiêm nghị: “Mẹ, mẹ cũng biết nấu ăn. Với , con thích nấu ăn, một nhà chỉ cần một biết nấu là đủ.”
Dương Đan Ninh lập tức Trần Ngôn Sơ bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Thật ghen tị với chị Niệm Hạ, tìm một bạn trai như Ngôn Sơ. Không giống em, đến giờ vẫn còn độc thân.”
Mẹ của Trần Ngôn Sơ liền gắp cho Dương Đan Ninh một miếng thịt kho tàu, ánh mắt đầy tiếc nuối: “Đó chẳng vì con quá ngây thơ , như mấy cô gái khác biết dùng thủ đoạn quyến rũ. Con đó, thật là quá thật thà!”
Sự kiên nhẫn của gần như đã cạn. Trần Ngôn Sơ sắc mặt , lo lắng, nhanh chóng khi kịp mở miệng: “Dương Đan Ninh, hồi cấp ba em từng mang thai ? Mối tình đầu của em , ở bên nữa?”
Cả gian chết lặng như tờ. Dương Đan Ninh quanh, đó ôm mặt nức nở: “Anh Ngôn Sơ, hiểu lầm em như , huhu… Em là một cô gái trong sáng, tại lời khác bịa đặt về em!”
“Là mối tình đầu của em đó. Tiền viện phí lúc em bệnh viện chính là hỏi vay , ba nghìn đến giờ còn trả.”
“Chị họ của là y tá, chính chị đã sắp xếp phòng cho em. Em nhớ ?”
Sắc mặt Dương Đan Ninh lập tức tái nhợt, cô run rẩy môi, mãi mới lí nhí như tiếng muỗi: “Em… Em khỏe, em về .”
Nói xong cô dậy luôn, còn đá đổ ghế. cô đầu , bước nhanh như thể chó dữ đuổi lưng.
7
Tôi vẻ mặt sững sờ của cha mẹ Trần Ngôn Sơ, đột nhiên thấy khẩu vị . Tôi gắp một miếng bào ngư kho bỏ bát. là tay nghề của cha Trần Ngôn Sơ khá, bào ngư mềm dẻo, dai ngon, cắn một miếng mà hương thơm lan tỏa khắp miệng.
“Bốp!”
Mẹ của Trần Ngôn Sơ vui, đập mạnh đôi đũa lên bàn, trừng mắt giận dữ Trần Ngôn Sơ: “Ngôn Sơ! Sao con vô lễ như ?”
Trần Ngôn Sơ cũng , nghiêm mặt đáp : “Chẳng con học từ mẹ ? Con chỉ là thẳng thôi, mẹ đừng để bụng.”
Tôi nhai bào ngư trong miệng, hứng thú Trần Ngôn Sơ và mẹ đấu khẩu.
Quả nhiên, mọi vấn đề giữa mẹ chồng và con dâu cuối cùng đều xuất phát từ vấn đề giữa vợ chồng.
Chỉ cần một chồng luôn về phía bạn, bạn sẽ cần cãi với mẹ chồng, vì sẽ giúp bạn làm điều đó.
Mẹ của Trần Ngôn Sơ giận đến thở hổn hển, nhưng nỡ mắng mặt mọi .
Bà đầu sang , đang ăn một cách ngon lành, và trừng mắt: “Tiểu Từ, những gì chúng vẫn tính chứ? Ăn xong con làm công chứng hôn ước với Ngôn Sơ . Mấy chuyện vẫn là nên ghi rõ ràng giấy trắng mực đen thì hơn.”
Tôi lau miệng, gật đầu: “Được thôi. Chuyện cháu đã hứa thì nhất định sẽ làm. Chỉ mong đến lúc đó dì đừng nuốt lời là .”
“Nuốt lời? Ha ha, Tiểu Từ, ăn nhiều nhé. Sau nếu con và Ngôn Sơ chia đôi chi phí chắc sẽ ăn những món ngon như thế .”
Mẹ của Trần Ngôn Sơ khẩy, gắp cho một miếng bào ngư và thịt bò hầm.
Quả thật, những món ăn gia đình đơn giản thế dễ mà , nhưng dù là món rẻ món đắt, vẫn lãng phí.
Thấy chăm chú ăn cơm, vẻ mặt khinh miệt gương mặt bà càng hiện rõ: “Chuyện hôn lễ, Ngôn Sơ đã bàn bạc với . Theo phong tục bên chúng , sinh con trai thì mới làm đám cưới.”
Trần Ngôn Sơ tức giận bật dậy: “Mẹ bậy bạ gì ! Từ bao giờ nhà cái phong tục đó?”
Mẹ bĩu môi: “Bây giờ mấy cô gái trẻ đều sống thoáng lắm, ai mà biết đời tư . Nhà họ Trần chúng chấp nhận mấy ‘con gà biết đẻ’ .”
Tôi gật đầu: “Dì đúng lắm, như cô Dương Đan Ninh hồi nãy là , quá thoáng .”
“Còn chuyện đám cưới, bên nhà gái chúng cháu thể tổ chức .”
“Ôi trời, nhưng rõ, đám cưới mà tổ chức ở vùng quê nghèo nàn thì . Quê các cô chắc vẫn còn nhà vệ sinh ngoài trời chứ gì?”
“Thật là kinh khủng! Mấy cô làm thì cứ tự làm, nhưng khi đăng ký kết hôn, Ngôn Sơ nhất định về sống chung với chúng .”
Tôi cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, để bản thân trừng mắt ngay lúc đó.
8
Ăn cơm xong, mẹ của Trần Ngôn Sơ lập tức thúc giục chúng đến văn phòng công chứng, thậm chí còn thuê cả một luật sư dáng.
Ký xong thỏa thuận, và Trần Ngôn Sơ trở về quê . Anh trai đã chuẩn một lễ cưới hoành tráng cho chúng .
Không cha mẹ tham dự, cũng thấy tiếc. Không thấy những chướng mắt, còn cảm thấy vui hơn.
Sau đám cưới, khi thành phố, và Trần Ngôn Sơ định chuyển căn nhà mới của chúng .
Sau khi quen , cũng đã mua một căn biệt thự trong cùng khu với căn nhà của .
Ngày dọn nhà, mẹ của Trần Ngôn Sơ còn hăng hái hơn cả chúng : “Phải , căn nhà tiền đặt cọc là do trả, phòng ngủ chính nhất định để cho .”
Tôi và Trần Ngôn Sơ liếc , ai gì. À, căn nhà chúng đang chuyển đến là biệt thự của , nhưng cả hai đều ngầm hiểu đề cập đến chuyện .
Xe nhanh chóng đến khu dân cư và dừng căn biệt thự lớn nhất.
“Trời đất ơi! Biệt thự , tiền sửa sang nội thất cũng đã tốn hơn chục triệu!”
Tôi bước xuống xe, cửa biệt thự. Ngôi nhà trang trí đúng phong cách Pháp mà thích nhất.
Thấy dọc theo bậc thềm tiến về phía cửa chính, mẹ của Trần Ngôn Sơ liền thay đổi sắc mặt: “Cẩn thận chút! Nếu cô làm xước cửa làm hỏng cây cối ở đây, bán cô cũng đủ đền !”
“Cô thấy cây la hán tùng cửa ? Cây đó hơn một triệu!”
“Thôi, đừng nữa. Mấy thứ cô thể ao ước mà . Phải xem cái số đó đã.”
Tôi thở dài, rút chìa khóa , cắm ổ khóa biệt thự: “Dì , đã ai từng với dì là dì thật sự ồn ào ?”
9
“Này, cô làm gì , đừng đụng cổng chính nhà !”
Những lời còn nghẹn trong cổ họng khi mẹ Trần Ngôn Sơ tròn mắt kinh ngạc đẩy cánh cổng lớn của biệt thự. Bà chết trân, như sét đánh trúng.
Cha của cũng khá hơn, bên cạnh, mắt trợn tròn, miệng há hốc, rõ ràng là sốc nặng.
“Đây là nhà cháu mua. Phòng ngủ của hai bác ở tầng hai, phía Nam.”
Tôi trong, nhưng đợi mãi vẫn thấy ai theo .
“Hửm? Người ?”
Quay , thấy hai họ vẫn sững ở cửa.
“Sao ? Đứng đó làm gì?”
“Bốp!”
Mẹ Trần Ngôn Sơ vỗ mạnh đùi : “Trời ơi, Tiểu Từ, cháu làm quản gia ở đây ?”
Tôi lắc đầu bất lực, ném chìa khóa lên trung chụp : “Quản gia và đầu bếp chiều nay sẽ tới.”
“Thật sự là nhà của cháu ?”
Mẹ Trần Ngôn Sơ ôm ngực, dám tin : “Không gia đình cháu làm nghề chăn nuôi bò ? Bán bò mà mua biệt thự ? Chắc bò đó bằng vàng hả?”
“Anh kể với hai bác ? Nhà cháu 100.000 con bò.”
Mẹ Trần Ngôn Sơ hít một lạnh, sang cấu chaa Trần Ngôn Sơ đang đờ đẫn bên cạnh: “Một con bò giá hàng vạn, 100.000 con, là là là… bao nhiêu ông?”