Núi Non Trùng Điệp - Chương 2
6.
Sau khi tướng quân thắng trận trở về, tiểu thư nghe tin tức lập tức chạy ra ngoài, thậm chí còn quên không mang giày. Ta đuổi theo tiểu thư, mang theo giày cho nàng.
Cuối cùng, cũng đuổi kịp mang giày cho nàng trước khi tướng quân nhìn thấy. Nàng như chim nhỏ bay vào lồng, lao vào vòng tay của tướng quân.
Trên mặt tướng quân có thêm một vết sẹo, từ lông mày kéo dài xuống tóc. Toàn bộ diện mạo của ông trông càng dữ tợn hơn.
Ta sợ hãi lùi lại sau lưng tiểu thư, chỉ dám ló đầu ra tìm đại thiếu gia. Khi rời đi, chàng đã hứa sẽ mang về cho tiểu thư phấn yên chi ở phía Bắc, còn mang cho ta xem các mẫu thêu hoa ở đó.
Gặp lại đại thiếu gia, ta bất ngờ. Tiểu thư cũng bị sốc. Người vốn đẹp như ngọc, giờ đây đã đen hơn nhiều, thân hình cũng cao lên. Phong thái thư sinh đã biến mất, thay vào đó là khí thế mạnh mẽ từ nơi chiến trường.
Nhưng khi gặp tiểu thư, đại thiếu gia trở lại là đại thiếu gia trước kia, cười tươi, để lộ hàm răng trắng, làm càng nổi bật gương mặt đen như đồng của chàng. Tiểu thư nhăn mặt làm mặt quỷ với chàng.
Sau khi tướng quân về phủ, phủ lại trở nên nhộn nhịp. Ông kiểm tra bài vở của tiểu thư. Việc đầu tiên cần kiểm tra là kỹ năng đàn của tiểu thư có tiến bộ không. Tiểu thư đàn rất kém, nhưng tướng quân không nghe ra.
Ông cảm thấy tiểu thư ngồi xuống là có phong thái của một cao thủ. Ban đầu tiểu thư còn nghiêm túc học đàn, nhưng sau khi phát hiện tướng quân là người không có thẩm âm, nàng liền đàn bừa.
Nhưng thái độ lại rất đúng quy củ của một tiểu thư cao quý. Ta và đại thiếu gia chỉ có thể nhịn cười.
7.
Mùa xuân qua, mùa thu đến, không lâu sau, tiểu thư đã mười sáu tuổi, đến tuổi kết hôn. Ta biết tiểu thư đã sớm có ý trung nhân.
Người đó là bằng hữu của đại thiếu gia. Họ thường cùng nhau cưỡi ngựa bắn cung. Nhiều lần tiểu thư và ta đều có mặt. Nam tử mặc y phục trắng cưỡi ngựa, y hệt như trong thoại bản.
Đôi khi tiểu thư cũng cùng người đó thi đấu một trận. Mỗi lần tiểu thư đều thắng. Ta vui mừng nhảy nhót, khen nói tiểu thư thật lợi hại, nhưng tiểu thư lại không hài lòng.
Nàng nói hắn chính là không thèm bỏ hết sức ra để so tài với nàng. Tiểu thư kiêu ngạo, dù là nữ tử cũng có khí phách không thua kém nam nhi.
Nam tử kia đầu hàng, nói tiểu thư là nữ trung hào kiệt, từ nay sẽ không dám xem thường. Họ lại thi đấu một trận. Ngựa hí tung bụi, làm mờ mắt ta. Chiếc áo đỏ bị gió thổi bay, hòa lẫn với áo trắng.
Sau một nén hương, hai người cưỡi ngựa trở về. Tiểu thư thua, nhưng đôi mắt nàng sáng ngời, má hồng hây hây. Tiểu thư luôn là người yêu ghét rõ ràng.
Ngay cả những cảm xúc nhỏ bé trong lòng tuổi thiếu nữ, tiểu thư cũng dám công khai nói ra. Ta ngạc nhiên với sự can đảm của tiểu thư, nhưng cũng thường cảm thấy thương tiếc cho sự can đảm đó.
Đó là lần đầu tiên tướng quân nổi giận với tiểu thư. Ông tức giận đến mức cầm roi định đánh nàng. Tiểu thư quỳ gối, lưng thẳng. Nàng lớn tiếng nói: “Phu quân của Tạ Sơ Cẩn nhất định phải là người con yêu mến! Nếu không, con thà cả đời không lấy chồng!”
Trong mắt nàng, yêu người khác không có lỗi. Tướng quân tức giận đến mức nâng cao roi. Ta lao tới chắn trước mặt tiểu thư. Roi vung lên, quật mạnh vào lưng ta.
Từ nhỏ đến lớn, ta đã chịu nhiều hình phạt thay tiểu thư, nhưng chưa bao giờ đau đớn như lần này.
Ta biết, tướng quân lần này thật sự giận dữ. Thân phận của nam tử đó là một sự ngăn cách, nếu tiểu thư gả đi, đời này chắc chắn sẽ không suôn sẻ.
8.
Tiểu thư là phượng hoàng bay giữa chín tầng mây, vì thế người nàng yêu đương nhiên không phải người bình thường.
Nhưng ta vẫn không thể liên tưởng nam tử mà chúng ta chơi đùa hàng ngày với Thái tử tôn quý.
Chẳng trách tướng quân tức giận, võ tướng bọn họ không thể so được với văn quan phong lưu.
Nếu tiểu thư gả cho một hoàng tử bình thường thì còn tốt, nhưng Tiêu Úc Phong là người sẽ kế thừa đại thống sau này. Hắn ta chắc chắn sẽ không chỉ có một mình tiểu thư.
Hơn nữa, triều đình chúng ta trọng văn khinh võ. Nữ nhi của võ tướng không thể làm chính phi của Thái tử.
Cuối cùng, Thái tử đến tận nhà, không biết hắn đã hứa với tướng quân điều gì, nhưng tướng quân đã nhượng bộ. Ngày hôm sau, chiếu chỉ tứ hôn đã được ban xuống.
Tiểu thư vui vẻ nhận chiếu chỉ, không bận tâm đến thân phận chính phi hay trắc phi, chỉ biết mình có thể sắp được gả cho người mình yêu, nàng vui vẻ chuẩn bị thêu áo cưới.
Nhưng đôi tay nàng có thể dễ dàng cầm đao múa thương nhưng lại không thể cầm nổi kim thêu. Ta nhìn chiếc áo cưới màu đỏ thẫm, trên đó thêu một đống chỉ, phải phân vân một hồi lâu mới tìm cách khen: “Tiểu thư thêu đôi bướm này thật đẹp.”
Tiểu thư nghe vậy, tay cầm kim dừng lại, sau một hồi mới u sầu nói: “Ta đang thêu là uyên ương.”
Chẳng hề ăn khớp chút nào. May mà hứng thú của tiểu thư đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cuối cùng công việc thêu giá y lại rơi vào tay ta. Tiểu thư cởi bỏ giày, vui vẻ nhảy lên ghế mềm, ăn nho ta đã chuẩn bị từ trước.
Thời gian trôi nhanh, đến ngày Thái tử cưới trắc phi. Dù trắc phi không bằng chính phi, nhưng Thái tử vẫn cho tiểu thư đủ thể diện. Để nàng từ cửa chính vào phủ.
Khách khứa vui vẻ, nến đỏ ấm áp. Tiểu thư đã nhiều lần mặc áo đỏ, nhưng chưa bao giờ đẹp như ngày thành hôn này.
Ta nhìn tiểu thư khẩn trương đến mức nắm chặt chiếc khăn tay, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. Ta đột nhiên có cảm giác không cam tâm, nhưng không thể nói rõ ra được.
9.
Sau khi thành thân, tiểu thư và Thái tử đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Cứ như trong các thoại bản, cử án tề mi, soi gương thử hoa vàng.
Thái tử cưng chiều tiểu thư, không bắt nàng tuân thủ các quy tắc của phủ.
Vào mùa hè, nàng sẽ đi chân trần dạo quanh hồ. Những tia nước làm cho cá lội hoảng loạn, tiểu thư cười vui vẻ. Nàng còn kéo Thái tử, người đang đứng bên xem cùng lội xuống.
Nước làm ướt chiếc áo dài màu trắng sáng của Thái tử. Nhưng Thái tử chỉ nhìn tiểu thư cười, mặc cho nàng thò đôi tay nhỏ nhắn vung nước lên người mình.
Lúc đó ta nghĩ, giá mà có thể mãi mãi như thế. Nhưng Thái tử lại phải cưới chính phi. Hoàng hậu đã chọn lựa kỹ lưỡng, chọn đích nữ nhà Khương thừa tướng.
Nghe nói Khương tiểu thư từ nhỏ sức khỏe đã yếu, không thường xuyên tham gia các tiệc hoa của các tiểu thư trong thành. Vì vậy tiểu thư và ta chưa bao giờ gặp Khương tiểu thư.
Tiểu thư cũng không quá bận tâm. Nàng tựa tay lên cằm, nghe ta kể về những thoại bản đang thịnh hành ở kinh thành. Đôi khi còn vỗ tay khen ngợi.
Chúng ta đều nghĩ Khương tiểu thư là một người ốm yếu, không đáng lo ngại. Thái tử chắc chắn sẽ thích người như tiểu thư, một người yêu kiều và trong sáng như vậy.
Nhưng chúng ta đã sai. Thì ra tình cảm sâu đậm đều là diễn cả.
Ngày thái tử cưới chính phi, cả phủ đều tràn ngập dây đỏ, làm người ta chói mắt. Tiểu thư không còn hứng thú, nên ở trong phòng cả ngày. Dù sao nàng cũng chỉ là một trắc phi, không có quyền ra ngoài tiếp đón khách.
Bên ngoài ồn ào, khiến người ta bực bội. Ta cố tình giả mặt quỷ, đến gần tiểu thư. Nàng bật cười, tay chỉ vào trán ta, nói: “Xấu chet đi được.”
Sau đó, tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống. Lúc trời tối, tiểu thư đột nhiên nhẹ giọng hỏi ta:
“Tụng Xuân, em nói Tiêu Úc Phong có uống rượu hợp cẩn với Khương tiểu thư không? Chàng có hứa với nàng ta một đời một đôi không? Liệu chàng có hôn nàng ta không…”
Sau đó, tiểu thư không nói thêm gì nữa. Có lẽ nàng cảm thấy đau lòng, giọng nói trở nên trầm lắng.
Trong phòng tối, ta không nhìn rõ được vẻ mặt của tiểu thư, chỉ có thể nghĩ cách để làm nàng vui.
Ta nói Khương tiểu thư rất xấu, lại là một người ốm yếu, Thái tử chắc chắn không thích nàng ta: “Có thể nàng ta có sừng trên đầu, lại rất đen, nói chuyện còn to tiếng, gió thổi là ngã.”
Nói xong, cả ta và tiểu thư đều cười phá lên. Chúng ta cười ngày càng to hơn. Nhiều năm sau ta mới nhận ra, tiểu thư tối đó không cười, nàng đang khóc…
Khi đó ta thực sự rất ngốc, lại tưởng rằng việc hạ thấp một người để làm cho một người khác vui vẻ là đúng.
Nhưng tiểu thư của ta rất lương thiện… Nàng làm sao có thể vui được…