Nửa Đêm, Tiểu Vân Trở Về - Chương 4
9
Chú tôi dường như bị điên. Chú cứ nói: “Tôi không sợ cô! Lâm Vân, xuống địa ngục đi! Tôi nguyền rủa cô sẽ không bao giờ được đầu thai.”
“Chú, đừng mắng nữa.”
“Tao cứ muốn mắng đấy. Bây giờ tao đau khổ thế này là do con ả đó gây ra, nó đáng chết!”
Chú lại nói thêm: “Mấy năm nay tao bị liệt trên giường, ai cũng coi thường tao và cho rằng tao là gánh nặng. Đừng tưởng rằng tao không biết mọi người đang nghĩ gì. Mọi người đều đang mong chờ tao chết.”
Chú tôi trở nên cáu kỉnh và tôi nói: “Chú ơi, bình tĩnh đi, không ai muốn chú chết cả.”
Tôi cố gắng hết sức để an ủi chú, trong lòng cầu mong ông và bà nội sẽ sớm quay về.
Chú cười lạnh mấy tiếng: “Tao là gánh nặng, tao là đồ phế thải, tao không muốn sống nữa, Tiểu Anh Tử, xin hãy giết tao đi, giết tao đi!”
Mắt chú đỏ hoe, nước mắt trào ra. Tôi nhìn thấy được sự tuyệt vọng trong mắt ấy. Chú nhỏ thực sự muốn chết.
Chú nói: “Tao là sinh viên đại học, là sinh viên đại học duy nhất trong thôn. Lẽ ra tao phải có một tương lai tươi sáng. Tao cưới Triệu Đan và được cấp hộ khẩu thành phố. Tao không nên sống như thế này. Hãy giết chết tao đi.”
“Chú ơi, cháu cầu xin chú.”
“Tao thậm chí còn không thể tự mình quyết định cái chết của mình, hãy giết tao đi!”
Tim tôi như bị dao đâm mạnh, nước mắt trào ra.
Tôi không biết phải an ủi chú thế nào.
May quá ông bà đã về kịp.
Tôi đưa bài vị bị cháy cho ông nội, ông tôi đá tôi và nói: “Có ở nhà chăm sóc chú nhỏ của mình cũng không được. Còn có thể làm gì được nữa? Đây là bài vị của Lâm Vân mà!”
Ông giơ tay định đánh tôi nhưng bà kịp ngăn lại: “Được rồi, ông đánh cũng vô ích thôi. Chúng ta hãy tìm cách giải quyết đi.”
Ông nói: “Tôi sẽ đến gặp trưởng thôn và nhờ ông ấy giúp đỡ.”
Bà tôi gật đầu: “Đi đường nhớ cẩn thận.”
Ông nội ôm bài vị của Lâm Vân và bước ra ngoài.
Ở nhà chỉ còn ba người, bà tôi nói: “Bà đi nấu cơm, con để mắt trông chừng chú con nhé.”
“Vâng.” Tôi đưa chú tôi xuống dưới mái hiên bằng chiếc xe lăn.
Chú nhỏ chế nhạo nói: “Tiểu Anh Tử, mày có thấy khó chịu không?”
Tôi không nói gì.
Chú nói thêm: “Ông mắng mày một cách bừa bãi, thậm chí không cho mày cơ hội giải thích.”
Tôi nói: “Chú muốn nói gì ạ?”
“Tao muốn nói, hãy giết tao đi và mọi người sẽ được tự do.”
10
Tôi nói: “Không thể nào, cháu không thể giết chú.”
Chú gầm lên: “Tại sao? Bây giờ tao đang sống rất đau đớn. Giết tao sẽ là một sự giải thoát cho tao. Tao cầu xin đấy!”
Tôi quay đầu đi và không nhìn chú tôi nữa.
Chú thì thầm: “Lâm Vân, đến giết tao đi, đến giết tao đi.”
Đến tối, ông nội tôi thất thần trở về, ông ôm tấm bài vị bị cháy xém trên tay.
Bà tôi nói: “Sao rồi? Ông có gặp được Trần đạo sĩ không?”
Ông tôi lắc đầu nói: “Trần đạo sĩ không ở trên núi, không biết ông ấy đã đi đâu.”
Bà nội lùi lại hai bước, mắt bà lập tức đỏ hoe: “Vậy chúng ta phải làm sao? Ai sẽ cứu Hưng Tử đây?”
Chú đột nhiên cười lớn, trên mặt chú không có chút thịt nào, chỉ còn lại da thịt.
Chú nói: “Cuối cùng cũng được tự do, Lâm Vân, tới giết tao đi!”
Ông nội cau mày, nắm chặt tay thành nắm đấm: “Sao tôi lại sinh ra đứa con súc sinh này!”
Bà vỗ vai: “Ông ơi, đừng nói nữa. Là phúc thì không phải hoạ, đã là hoạ thì khó thoát.”
Bà tôi đặt tấm bài vị bị cháy lên bàn thờ và cúi đầu lạy trước tấm bài vị của Lâm Vân.
Ông nói: “Tiểu Anh Tử, con hãy về nhà ông Ba ở đi.”
Tôi nói: “Con không đi, con muốn ở lại.”
Ông ho dữ dội và nói: “Mau đi ngay! Đừng bắt ông phải nói lại lần nữa.”
Tôi vừa định nói thì bà nội đã kéo cánh tay tôi lại: “Tiểu Anh Tử, chuyện này không liên quan gì đến con, con đừng nhúng tay vào, là nhà chúng ta nợ cô gái này, việc cô ấy đến đòi nợ là chuyện đương nhiên.”
Bà nội đẩy tôi ra khỏi cửa: “Nghe lời đi, đi ngay đi.”
Tôi gật đầu: “Bà, con nghe lời bà.”
Bề ngoài tôi hứa với bà nhưng tôi không đến nhà ông Ba.
Tôi từ đường mòn trở về nhà và trốn trên nóc nhà kho.
Tôi nghe thấy giọng của chú tôi phát ra từ trong nhà: “Tại sao Lâm Vân không đến?”
“Cha, mẹ, mở cửa cho Lâm Vân vào.”
“Tại sao cô ta không đến?”
Đêm khuya, đèn nhà nào cũng tắt, chỉ có nhà tôi là sáng.
Tôi nhìn thấy một cái bóng tóc tai bù xù bước vào sân, dưới ánh trăng, tôi có thể thấy rõ đó là Lâm Vân đã chết.
Tôi lấy tay che miệng để im lặng.
Lâm Vân đứng trước cửa nhà ông bà, giọng nói của chú tôi từ trong nhà vang lên: “Giết tao đi Lâm Vân, đến giết tao nhanh lên!”
“Cha, mẹ, mau mở cửa cho Lâm Vân vào nhà.”
“Mở cửa nhanh lên!”
Lâm Vân đứng ở cửa, do dự đi vào phòng. Tôi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt méo mó của cô ta.
Cô ấy có vẻ rất hài lòng với tình hình hiện tại của chú tôi, giống như một thây ma, Lâm Vân lại rời khỏi nhà và biến mất trong màn đêm.
Sau khi Lâm Vân rời đi, tôi ngủ trên nóc nhà kho cả đêm, mãi đến rạng sáng ngày hôm sau mới xuống.
Tôi bước vào nhà, chú tôi đang tuyệt vọng nằm trên đất, đôi mắt đỏ ngầu, tự nhủ: “Sao mày không giết tao? Lâm Vân, con khốn!”
Chú bị liệt nửa người và không thể cử động từ cổ trở xuống. Chú ấy thậm chí còn không có khả năng tự sát.
Có lẽ sống là một loại cực hình đối với chú.
Nhưng ai sẽ là người giết chú ấy?
Bà nội dùng nước ấm lau người cho chú rồi nói: “Tiểu Anh Tử, ông con và bà đều đã già. Nếu một ngày chúng ta chết hết, cháu phải ở lại chăm sóc chú của mình.”
Tôi gật đầu: “Cháu sẽ chăm sóc chú ấy cho đến khi cháu chết.”
Chú nhìn tôi tuyệt vọng. Chú ấy vừa cười vừa khóc, như thể sắp phát điên lên.
Tám năm sau, chú qua đời trong một mùa đông lạnh giá.
Trước khi ra đi, chú chỉ mỉm cười và nói: “Cuối cùng cũng được tự do.”
Sau khi chú mất, tôi đưa ông và bà nội lên thành phố ở.
Những ngày nghỉ lễ, tôi lại về quê đốt giấy vàng mã cho chú và thím của tôi.
-HẾT-